Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 788: Nghĩa khí ngất trời




Ánh mắt của Vũ Thiên Cơ chăm chú nhìn Lâm Phong, bước chân chậm rãi bước ra nói: - Ngươi nói không sai, ta Vũ Thiên Cơ, là lãnh tụ của những người Thiên Trì tiến vào Bí Cảnh, người Thiên Trì đều nghe theo hiệu lệnh của ta.

Lâm Phong cũng nhìn chằm chằm Vũ Thiên Cơ, áo trắng bồng bềnh, tư thế hiên ngang oai hùng, gã chính là lãnh tụ, người Thiên Trì đều phải nghe theo lời của gã. Những cường nhân Thiên Trì còn lại không có một người nào phản bác, dường như họ đều cam chịu nghe theo lời nói của Vũ Thiên Cơ.

Bảy ngọn núi lớn cao nhất Thiên Trì, lấy đỉnh Thiên Cơ vi tôn, mà đỉnh Thiên Cơ này, nhân vật lãnh tụ thanh niên Vũ Thiên Cơ, gã cũng đại biểu cho chiếc ghế tôn quý nhất trong bảy đại Tuyết Phong, gã là kẻ có được lực kêu gọi mạnh nhất, lời nói của gã, chỉ cần là người Thiên Trì đều phải nghe theo, đây cũng là quy củ từ trước tới nay của Thiên Trì. Nếu là có một ngày, đỉnh Thiên cơ này trở thành một nhân vật lãnh tụ thật sự, toàn bộ mọi người trong bảy đại Tuyết Phong Thiên Trì đều muốn lấy gã vi tôn, gã là đại biểu cho ý chí của Thiên Trì.

- Lâm Phong, Thiên Tuyền Phong mặc dù thừa nhận ngươi, Tuyết Ưng tiền bồi cũng sẽ không phản đối bất luận người nào ra nhập Thiên Trì Tuyết Phong ta, nhưng mà đây cũng không phải là ta đồng ý cho phép các ngươi, cũng không có nghĩa là sáu đại Tuyết Phong khác của Thiên Trì tán thành các ngươi. Vài ngày trước, sau khi các ngươi bước vào Bí Cảnh liền chém giết người Thiên Xu Phong, mặc dù là bọn họ đã sai trước, nhưng giết thì cũng đã giết rồi. Hiện giờ hai người đoạt được trọng bảo, nhất định phải giao ra, nếu không giao ra, giết.

Sát ý lóe ra trong mắt Vũ Thiên Cơ, gã không hể có bất kỳ che dấu nào.

- Buồn cười, ta nhớ được Thiên Trì tiền bối đã từng nói trước rằng, bất luận cái gì, người Thiên Trì đoạt được bảo vật đều có thể để cho tự thân sở hữu, ngươi nói ngươi là lãnh tụ Thiên Trì, chẳng lẽ ngươi lại không biết. Lâm Phong giận dữ lên tiếng mắng mỏ, Vũ Thiên Cơ rõ ràng muốn già mồm át lẽ phải.

- Nếu là Thiên Trì Tuyết đoạt được bảo vật, hoặc là một người trong bọn họ đoạt được bảo vật ta sẽ không ra tay cướp đoạt. Nhưng mà là hai người bọn họ ta đã nói rồi, Thiên Trì tiền bối đã nhận họ nhưng ta không tán thành, hơn nữa, bọn họ không có tư cách chiếm giữ trọng bảo, cho nên, mặc dù hai người có thật tâm nguyện ý ra nhập Thiên Trì thì ta vẫn không thay đối chủ ý của mình.

Thần sắc Vũ Thiên Cơ trang nghiêm quát lớn: - Trọng bảo như thế, bọn họ không xứng có được, đang có ta đây đến cầm giữ, vì mục đích này nếu áo mũ có nhuốm máu ta cũng không tiếc.

- Hết thảy vì đế quốc. Đơn thân xoa ngực, thần sắc Vũ Thiên Cơ rất trang nghiêm, mặc dù giết choc, mặc dù vi phạm ý chỉ của tiền bối gã không tiếc, đây là quan niệm của gã là ý chí của gã.

- Rắm chó không thông, vì sao ngươi không nói là ngươi làm như thể vì tư lợi của mình, vì để đem bảo vật nạp cho mình sử dụng. Cả người Lâm Phong lộ ra một luồng kiếm khí sắc bén, nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, tức giận nói: - Nhiều lời vô ích, đánh đi, ngươi nói ngươi muốn làm trong sạch phản nghịch Thiên Trì, ta Lâm Phong, đồng dạng đại biểu Thiên Tuyền, tru sát đại nghịch bất đạo, săn giết đồng bối bất tiêu chi đồ, Thiên Tuyền nhất mạch, dựa vào cái gì mà nghe hiệu lệnh của ngươi.

Vũ Thiên Cơ cảm nhận được chiến ý mênh mông trên người Lâm Phong, gã tỏ ra vui mừng không sợ hãi, tròng mắt nghiêm nghị nhìn Lâm Phong chằm chằm.

- Ta biết rằng ngươi được ba vị tiền bối dạy dỗ, thực lực mạnh mẽ, kiếm đạo ý chí đã đạt đến cảnh giới tầng thứ sáu, nói thật, ta rất hâm mộ tán thưởng ngươi, nếu ngươi đoạt được bảo vật ta cũng sẽ không đi đoạt lại của ngươi, ta tin tưởng ngươi có thể làm cho Thiên Tuyền nhất mạch quật khởi. Nhưng mà, nếu như ngươi muốn giúp cho hai người bọn họ, như vậy ta và ngươi sẽ có chung một trận chiến, nếu như ngươi bại ta cũng sẽ không giết ngươi, nhưng mà bào vật hai người bọn họ lấy được, nhất định sẽ phải giao cho ta toàn quyến sử lý.

Vũ Thiên Cơ chậm rãi nói, trong ngữ khí của gã lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.

- Nếu như ngươi chiến bại thì phải làm như thế nào? Hoàng Phủ Long quát lên.

- Bại? Vũ Thiên Cơ lạnh lùng cười, đảo qua sáu đạo thân ảnh trên vách đá nói: - Người của bảy đại Tuyết Phong, ngoại trừ các ngươi ai dám vi phạm chỉ lệnh của Vũ Thiên Cơ ta, ta chính là lãnh tụ của bọn họ. Thiên Trì tổng cộng có bảy đại Tuyết Phong, ta là chủ phong Thiên Cơ, đại lãnh tụ Vũ Thiên Cơ ta sao có thể chiến bại, các ngươi thực sự nghĩ rằng, trở thành nhân vật lãnh tụ của bảy đại Tuyết Phong, thực dễ dàng như vậy sao?

Tự tin, trên người của Vũ Thiên Cơ toàn bộ đều là vô cùng vô tận tự tin, đám người Lâm Phong nhìn Vũ Thiên Cơ chằm chằm, giờ phút này khí chất của gã dứt khoát bất đồng. Đúng vậy, đế quốc Thiên Trì là một để quốc trung phẩm hùng mạnh, lần này lực dũng mãnh ngưng tụ ở trong đế quốc trung phẩm có uy vọng cực cao, Tuyết Phong Thiên Trì, vì linh hồn của để quốc, mà Vũ Thiên Cơ, gã thân là một nhân vật lãnh tụ một thế hệ của thanh niên Thiên Trì, tương lai thậm chí còn có thể là người thực sự đứng đầu, gã làm sao có thể hư danh nói chơi.

Lâm Phong bọn họ đều phát hiện, bọn họ dường như đã xem nhẹ Vũ Thiên Cơ rồi.

Hơn nữa, Vũ Thiên Cơ biết rằng có ba vị tiền bối chỉ đạo cho Lâm Phong, gã còn biết Lâm Phong có được số lượng lục trọng ý chí kiếm đạo, nhưng ở trên người của gã cũng không có một nửa điểm sợ hãi nào, mà chỉ có chiến ý thiêu đốt.

Nhưng mà Vũ Thiên Cơ không sợ, Lâm Phong hắn làm sao lại có thể sợ hãi, trên người hắn cũng lộ ra một cỗ chiến ý mênh mông, ở trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì tu luyện một thời gian, lại đang ở giữa Bí Cảnh có điều đốn ngộ, Lâm Phong giết cường nhân tầng chin Huyền Vũ Cảnh dễ dàng, cũng giống như giết gà giết chó, hắn còn không có qua một lần chiến đầu vui sướng.

- Ngươi thối lắm, ngươi thắng thì ngươi lấy hai kiện trọng bảo, sau đó ngươi nói ngươi không bị thua là đủ rồi sao, nếu là Lâm Phong hắn cũng nói là hắn không thua thì sao? Trên người Hoàng Phủ Long hơi hơi di động, y giận dữ rống lên nói.

- Long chi huyết mạch, ta không nghĩ tới Thiên Trì ta ra nhiều người mới như vậy, đáng mừng, ta nói rồi, ta thắng chỉ cần phân phối quyển lợi hai kiện đồ vật kia, ta sẽ không chém giết các ngươi, nếu ta bại, ta cũng không đợi giá trao đổi vật. Bằng không, vị trí ta đây, lãnh tụ thanh niên trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, nhường cho hắn Lâm Phong.

- Chó má, ngươi nói ngươi là lãnh tụ thì là lãnh tụ sao, ai thừa nhận ngươi? Hoàng Phủ Long khinh thường nói.

- Bọn họ đều thừa nhận, Lâm Phong nếu là chiến thắng ta, ta cam đoan từ nay về sau, thế hệ thanh niên trên đỉnh núi tuyết Thiên Trì, lấy Lâm Phong vi tôn. Vũ Thiên Cơ nói.

Hoàng Phủ Long hình như còn muốn nói điều gì thì lại nghe Lâm Phong nói: - Ta đồng ý.

Chiến, trên thân thể hai ngưởi Vũ Thiên Cơ và Lâm Phong, đều tràn ngập chiến ý đang phi nước đại.

- Sảng khoái. Vũ Thiên Cơ cười, ánh mắt nhìn quét về phía những người khác, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang: - Nếu chúng ta chiến đấu, những người khác chỉ sợ cũng sẽ không ngồi yên, người Thiên Trì hãy nghe đây, ta lệnh cho các ngươi bảo vệ hai kiện đồ vật kia, để cho ta sử dụng.

Cường nhân Thiên Trì đều khe khẽ gật đầu, không ai không theo, nhất là với mỗi một tòa nhân vật lãnh tụ Tuyết Phong. Hàng năm Thiên Trì đều đã có một lần luận bàn, chỉ có bọn họ biết rằng, quỷ thần cũng khó lường được chiến lực Vũ Thiên Cơ hùng mạnh đến cỡ nào.

- Ngươi thật ra đủ tự tin. Cả người Lâm Phong lộ ra khí sắc bén, nhưng Vũ Thiên Cơ lại nói thẳng đem hai kiện đồ vật kia cho gã sử dụng, thật là một con người cuồng ngạo.

Đôi mắt lạnh lùng đảo qua đám người, chỉ thấy mọi người đều đang rục rịch, nếu là hắn đánh với Vũ Thiên Cơ một trận, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không đứng yên, họ muốn đoạt bảo vật của Quân Mạc Tích và Vân Phi Dương.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn vể hướng ba người Quân Mạc Tích cười nói: - Có cảm giác gì?

- Muốn uống rượu. Quân Mạc Tích cười sang sảng, màu vàng trường bào phiêu động rực rỡ lóa mắt.

- Đúng, rượu. Vân Phi Dương cười tự nhiên, trên người mặc dù mang theo thương thế, nhưng vẫn dường như p.hóng đãng không kiềm chế được, đại phong nảy sinh Vân Phi Dương này.

Hoàng Phủ Long thật thà chất phác cười ngây ngô.

Lâm Phong nhìn một bang huynh đệ này, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ, sảng khoái cười nói: - U U, rượu đâu?

Đường U U vung tay lên, lập tức một bình rượu mạnh đốt cháy được hiện lên bay về hướng mọi người, nàng biết rằng Lâm Phong thích loại rượu mạnh này, nên thời điểm từ đế quốc Long sơn chạy đến Tuyết Nguyệt, nàng đã chuẩn bị không ít.

Mọi người đều nắm bẩu rượu vào trong tay, trên mặt lộ ra ánh sáng hưng phấn, có thể cùng chúng quân uống một trận, thật khoái biết chừng nào.

- Thời cổ có Kiều Phong huynh đệ Thiếu Lâm kết nghĩa, hôm nay Lâm Phong ta cùng các huynh đệ đồng dạng phải oanh oanh liệt liệt một hồi, uống đến sảng khoái, giết cho đến tận cùng hứng, nào cụng ly.

Lâm Phong cầm bình rượu giơ lên cao hét lớn một tiếng, bình rượu vỡ tan, rượu mạnh đốt nguyên từ trong bầu bắn ra.

Hé miệng, Lâm Phong hút thật mạnh, lập tức rượu mạnh trong bầu đều hướng vào cổ họng của hắn mà đi tới, một luồng tư vị nóng bỏng, cực kỳ sảng khoái.

Mọi người mặc dù không biết Kiều Phong trong miệng Lâm Phong vừa nói là ai, nhưng mà cảm giác hăng hái dõng dạc nghĩa khí ngất trời, cùng nâng bình, bình nứt ra, rượu bắn ra, thống thống khoái khoái, tự nhiên phóng khoáng tự tại

Nhân sinh khổ đoản, nhất là thế giới võ đạo tàn khốc vô tình, ai cũng đều không biết được, khi nào chỉ vì một chữ lợi mà bị người giết ch.ết, có thể gặp được vài tri kỷ, sảng khoái uống rượu, sảng khoái giết người, không phải là điều thú vị trong nhân gian hay sao?

- Cụng ly. Hét lớn lên một tiếng, trong thanh âm lộ ra nghĩa khí khảng khái, năm người, tuyệt đại tao nhã.

Đám người nhìn chằm chằm mấy người đang uống rượu, ánh mắt đọng lại, nhưng trong lòng cũng không thể nén được một cảm xúc khác thường, giống như là ghen tị, lại như lòng chua sót. Thiên hạ nhộn nhịp, ích lợi như một thanh kiếm săc bén giết người vô hình, có thể gặp được mấy người thống khoái uống rượu, có thể cùng với huynh đệ của mình giết người, thật quá khó khăn, có lẽ cuối cùng cả đời cũng đừng nghĩ tới. Bọn họ chỉ có theo đuổi võ đạo, theo đuổi con đường đỉnh phong mờ mịt hư vô, y đai dần rộng ra chung bất hối.