Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 777: Ai có thể ngăn cản




Tầng sáu, lực lượng ý chí kiếm đạo k.hủng bố này là ý chí kiếm đạo tầng sáu. Mọi người ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Lâm Phong, lại thấy trên lưng sinh ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo, động tác trên tay cũng dường như trở nên có chút cứng nhắc, chậm chạp. Quá kinh khủng, công kích của lực lượng ý chí kiếm đạo tầng sáu, không phải là thứ bọn hắn có thể ngăn cản được.

- Ta thật không biết, các ngươi hùng mạnh ở chỗ nào. Băng tuyết bao trùm trên người Lâm Phong cuồng loạn bay bay, quanh người bông tuyết phiêu đãng nhưng cũng không thể tới gần, đều bị ý chí kiếm đạo đáng sợ này đâm rách. Đám người kia càng khổ hơn, có cảm giác như vác kiếm trên lưng, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị kiếm ý k.hủng bố đâm thủng.

- Giết! Trong hư không có một đạo kiếm quang sát phạt đột ngột chém xuống. Cái tên cách Lâm Phong gần nhất cả người cứng đờ, bông tuyết trên không bay lả tả, nơi mi tâm của gã xuất hiện một vệt máu, vệt máu lập tức nhỏ xuống mặt đất, nhuộm đỏ tuyết trắng trên người gã.

- Ta.... đã ch.ết? Đôi mắt người nọ vẫn còn mở. Trở thành thiên tài thế hệ sau ở Thiên Trì, có được cơ hội tiến vào Bí Cảnh, gã quả thật cũng đã bước vào trong Bí Cảnh, nhưng còn chưa có nhìn thấy mộ Hoàng giả hoặc là trọng bảo chân chính, liền trực tiếp vong mạng, ch.ết trong nội chiến. Kiểu ch.ết này làm cho gã ch.ết không nhắm mắt, rất không can tâm.

Kiếm khí ngạo nghễ sắc bén vẫn như trước tàn sát bừa bãi, bao phủ lấy thân thể đám người, khiến sắc mặt những người đó không ngừng biến ảo, tiến thoái lưỡng nan.

Bước chân của Lâm Phong trực tiếp nhảy qua, thân thể như một cơn gió xoáy, trình độ nhanh đến không thể tin nổi, cả người dường như đều đã sát nhập vào trong gió.

- Ý chí gió. Đôi mắt đám người lập tức cứng ngắc tại đó. Đầu tiên là ý chí ngọn lửa, ngay sau đó lại là ý chí kiếm đạo kh.ủng bố, bước chân vừa rồi của hắn cùng bóng dáng như gió lúc này không thể nghi ngờ là nói cho mọi người ở đây biết, đây là ý chí gió. Lâm Phong, một người có được ba loại lực lượng ý chí, hơn nữa đều phi thường cường đại, nhất là lực lượng ý chí kiếm đạo, đã đột phá tầng sáu.

- Quy Nhất! Từng ngón tay Lâm Phong xuất ra, tức khắc vô số kiếm sắc bén dung nhập vào hắn, dường như có ngàn vạn chuôi kiếm quy về một thể, trực tiếp nhập vào thân một người. Trong khoảnh khắc đó, người đứng gần ánh mắt sợ hãi, thân thể gã trực tiếp bị kiếm khí đánh vỡ, hóa thành bột phấn, mai một trong hư không.

Lực một ngón tay này làm cho tâm đám người điên cuồng run rẩy. Đáng sợ, thật là đáng sợ, một ngón tay dung hòa kiếm chi đại đạo, chính là một bộ kiếm thuật đáng sợ, trực tiếp giết người trong vô hình, làm cho người ta hoàn toàn mai một, ngay cả thi thể cũng không thừa lại một chút. Lực lượng một kích này khiến tất cả các cao thủ còn lại cuối cùng cũng cảm nhận được, chênh lệch giữa bọn hắn và Lâm Phong, thật lớn, giống như một cái hào rộng, khó có thể vượt qua.

Bọn hắn căn bản không phải là địch thủ của Lâm Phong.

- Muốn giết ta, các ngươi giết được sao! Lâm Phong quát lạnh một tiếng, quét nhìn qua đám người, đôi mắt như kiếm, ai nhìn vào cũng không dám nhìn thẳng. Ánh mắt này quá mức sắc bén, đâm đám người bị thương.

Lại bước chân ra, Lâm Phong nhìn về phía người đã đánh lén hắn. Cảm nhận được sát khí bừng bừng trên người Lâm Phong, chân người nọ cũng có chút mềm nhũn. Làm sao lại như vậy, Lâm Phong hắn làm sao lại cường đại như vậy, ngăn chặn toàn bộ lực lượng ý chí của bọn hắn, ý chí kiếm đạo đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

- Đầu tiên là âm thầm giết chúng ta, sau đó lại vu oán giáng họa, cả ɖú lấp miệng em, muốn hợp lực giết chúng ta, không phải là ta không nghe lời tiền bối dặn dò, mà quả thực là tiểu nhân lộng quyền, không giết không được. Lâm Phong bước chân ra, thân thể người nọ điên cuồng thối lui, nhưng mà tu vi Lâm Phong giống như gã, đều là Huyền Vũ cảnh tầng chín, Lâm Phong lại có được ý chí gió, sao gã có thể tránh được, chỉ là trong nháy mắt đã bị đuổi kịp, kiếm xẹt qua, gặt sinh mạng.

Lại thêm một vị cao thủ, ch.ết!

Lâm Phong giết cường nhân Huyền Vũ cảnh tầng chín như giết một con kiến. Một màn rung động này nói cho mọi người, cùng là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng chín, cùng là thiên tài, nhưng chênh lệch về thực lực vẫn vô cùng lớn, không thể bù lại. Lâm Phong ra tay giết người không người nào có thể cản.

Lâm Phong liên tục giết ba người, vẫn chưa có dừng lại. Những tên Thiên Xu Phong này hai lần muốn giết hắn, ở trong lối đi kia ra tay đê tiện, hiện giờ lại muốn liên hợp những người khác cùng nhau diệt hắn. Một khi đã như vậy, hắn sao có thể lưu lại hậu hoạn cho mình.

Ánh mắt lướt qua, ý niệm Lâm Phong vừa động, ngay sau đó một cảnh tượng rung động xuất hiện. Trong hư không, toàn bộ là kiếm, kiếm vô cùng vô tận, kiếm uyển chuyển như thực, chỉ hướng tới mấy tên cường nhân Thiên Xu Phong.

Những kiếm khí k.hủng bố đó gào thét, trong hư không dường như xuất hiện mưa rền gió bão, gió lốc kiếm khí tàn sát bừa bãi, muốn chém diệt tất cả, muốn làm tan biến thiên địa, bất luận cái gì cũng không thể ngăn cản kiếm này.

- Lui!

Mấy tên cường nhân Thiên Xu Phong mất hết can đảm, điên cuồng lui về phía sau, bị ngàn vạn chuôi kiếm chỉ vào, bọn hắn chỉ cảm thấy một cỗ hủy diệt, kiếm ý chỉ cần hạ xuống, bọn hắn sẽ thịt nát xương tan.

- Làm sao lại đáng sợ như vậy, làm sao có thể! Trong lòng điên cuồng run rẩy, kiếm đạo thuật Thiên cấp chỉ là dung hợp lực lượng ý chí, chỉ là khí tức thôi nhưng làm cho người khác không dám đụng vào.

Kiếm, lợi khí giết người, kiếm không chỗ nào bất diệt, kiếm đạo thuật, toàn bộ đều là lực lượng sát phạt. kiếm thuật Thiên cấp này của Lâm Phong đã tu luyện tới trình độ hỏa hầu.

- Chạy, không phải đều mơ tưởng ta ch.ết sao? Khóe miệng Lâm Phong mang theo nụ cười lạnh, ngàn vạn chuôi kiếm, càng ngày càng hung hăng lên, thiên địa biến sắc, đại dương kiếm mênh mông đang gào thét.

- Quy Nhất, giết!

Lâm Phong phun ra một câu rét lạnh, ngàn vạn chuôi kiếm dung hợp thành một, hóa thành bốn chuôi kiếm, trên không lưu lại bốn tàn ảnh, không có đại dương kiếm rống giận, không có kiếm gió kh.ủng bố, chỉ có bốn thanh kiếm khí tức xơ xác tiêu điều tung hoành giữa đất trời.

Bốn người lui về phía sau cũng không thể nhúc nhích được nữa, chỗ mi tâm bọn hắn đều có một vết kiếm, bị một kiếm xuyên thấu mi tâm, ch.ết tại chỗ.

Tám tên cường nhân Thiên Xu Phong, đến lúc này, chỉ còn lại một người, Lăng Huyết, trơ trụi một tên thủ lĩnh.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Long trở nên phấn khích lạ thường, miệng mở to, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Cực kỳ thú vị rồi, hiển nhiên là y không ngờ rằng chiến lực Lâm Phong lại kh.ủng bố tới mức này.

Khi ánh mắt Lâm Phong dừng trên người Lăng Huyết, thân thể Lăng Huyết lại không kìm được, hơi hơi run rẩy. Gã thật không ngờ tới, lúc bọn họ làm Lâm Phong lộ ra phong mang, lại sắc bén như thế, không ai có thể ngăn hắn lại, tất cả đều phải ch.ết.

- Giết sạch người của Thiên Xu Phong ta, Lâm Phong, thủ đoạn thật độc ác, ngươi đây là phản bội Thiên Trì, sẽ gặp phải sự tru sát của Thiên Trì. Lăng Huyết nghiến răng nghiến lợi, cay độc nói.

- Ta phản bội Thiên Trì? Lâm Phong cười lạnh: - Các ngươi muốn giết ta trước, ta vì mạng sống mà phản kháng giết lại, làm sai chỗ nào.

Dứt lời, Lâm Phong nặng nề bước chân ra, vô cùng kiêu ngạo.

- Tất cả cường nhân Thiên Trì ta đều bước vào Bí Cảnh, ngươi không muốn cùng chúng ta liên kết thì thôi, lại còn muốn diệt trừ Thiên Xu Phong ta, quá độc ác, mọi người rõ như ban ngày.

- Ngươi thật nực cười, còn có điểm đáng buồn. Các ngươi giết không được ta, bị ta giết ch.ết liền vu cáo hãm hại ta, ta tin tưởng, tiền bối Thiên Trì tự có chủ kiến. Lâm Phong cười lạnh một tiếng, ý chí kiếm lại lần nữa ngưng tụ, núi thở sóng gầm kiếm khí vô biên, dường như một con mãnh thú cùng dòng nước lũ, cuồn cuộn ngập trời.

- Đủ rồi, ngươi đã giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ thật muốn đem một mạch Thiên Xu Phong chém tận giết tuyệt sao? Có người quát lớn ra tiếng, là người Diêu Quang Tuyết Phong. Đây là độc đinh cuối cùng của Thiên Xu Phong rồi, nếu gã ch.ết nữa, vậy Thiên Xu Tuyết Phong liền toàn diệt, bọn họ cũng không thể ăn nói lại.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua, nhìn về phía thủ lĩnh đội ngũ của Diêu Quang Tuyết Phong, ánh mắt lạnh lùng.

- Đúng, Lâm Phong, giết bảy người Thiên Xu Phong, cũng đủ rồi đi. Lại có người mở miệng nói.

- Thật là quá đáng, ngươi thân là người của Thiên Tuyền Phong, tru sát đồng môn như thế, chẳng lẽ thật là muốn phản bội Thiên Trì phải không.

Từng thanh âm vang lên đều làm nhắm vào Lâm Phong, ánh mắt Lâm Phong đảo qua từng người, tâm lại vững như bàn thạch, không hề dao động, cười lạnh một tiếng, nói: - Thời điểm gã ngầm giết chúng ta, sao không ai ra thả cái rắm nào, lúc Thiên Xu Phong bọn chúng ỷ thế hϊế͙p͙ người, lấy đông bắt nạt ít, các ngươi ch.ết ở đâu. Bọn hắn muốn giết ta, ta chỉ là trả lại cho chúng cái chúng đáng phải nhận mà thôi. Các ngươi đều vội vã nhảy ra là sợ bên Thiên Tuyền Phong ta quật khởi quá nhanh, muốn cùng nhau chèn ép sao?

- Ngươi, lớn mật.....

- Thật làm càn, rất không coi ai ra gì.

Đám người, từng người quát lớn ra tiếng, ánh mắt Lâm Phong chậm rãi đảo qua, không có nhìn bọn họ nữa, chỉ thản nhiên nói một câu: - Người muốn giết ta, nhất định tru diệt.

Tiếng nói dứt, ngàn vạn chuôi kiếm lại lần nữa quy nhất. Vũ kỹ Thiên cấp trung phẩm, mặc dù chỉ là thức thứ nhất, nhưng dung hợp lực ý chí kiếm đạo tầng sáu, uy lực có thể nói là làm cho người ta sợ hãi. Một kiếm hạ xuống, cho dù là thủ lĩnh của Thiên Xu Phong, Lăng Huyết, cũng là bị giết ch.ết tại chỗ, không hề có lực hoàn thủ. Thủ lĩnh Thiên Xu Phong thì làm sao, thiên tài thì như thế nào, vẫn là một kiếm giết ch.ết.

Nhìn thấy Lăng Huyết tử vong, đôi mắt đám người đều cứng đờ, khó coi vô cùng, ch.ết rồi, tất cả ch.ết hết rồi.

- Được được lắm Lâm Phong, hiện giờ chúng ta cùng ngươi ở trong Bí cảnh, sẽ đồng tâm hiệp lực, chúng ta liền không khó xử ngươi. Nhưng khi ra khỏi Bí Cảnh, chúng ta chắc chắn sẽ báo lên tiền bối Thiên Trì.

- Đồng tâm hiệp lực? Lâm Phong liếc nhìn người nọ một cái, nói: - Các ngươi quá coi trọng mình rồi, đạo bất đồng, không cùng mưu, tái kiến!

Lâm Phong dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi, tiêu tiêu sái sái, lộ ra sắc bén cao chót vót. Tại trong Bí Cảnh này, không có Thiên Vũ, ai có thể ngăn hắn!