Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 694: Về Nhà




Sau khi đánh chết Huyết Đồ, Lôi Mãng vác Lôi Chử lên vai, màu tím lôi điện lóe lên dần dần tiêu tan trong vô hình. Lôi Mãng quay lại nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt trào lên một niềm phấn khởi hào hứng, cả người lộ ra một luồng hơi thở hùng hậu.

- Cảm ơn.

Lâm Phong nhìn Lôi Mãng gật gật đầu, nếu không có Lôi Mãng tương trợ lấy, thực lực của hắn bây giờ còn không thể đối phó được với Huyết Đồ.

Chỉ có điều, hiện tại hắn còn không biết Huyết Đồ rốt cuộc là thuộc thế lực từ phương nào, không ngờ truy đuổi theo tông tích của hắn lâu như vậy, mà lại còn muốn giết hắn.

- Không cần, ta chỉ là làm việc vì Thần cung, nếu ngươi đã đáp ứng thay Thần cung tiến vào giữa Bí Cảnh Hoàng Giả, như vậy Thần cung phải có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho ngươi, cho nên ngươi không cần phải cảm ơn.

Lôi Mãng thản nhiên nói:

- Lâm Phong, ngươi tiếp tục lên đường đi.

- Tốt lắm.

Lâm Phong đợi cho Cùng Kỳ đi lại đến bên người, hắn liền bước lên lưng Cùng Kỳ, Cùng Kỳ gào thét rời đi, chỉ một lát sau đã rời xa khỏi nơi này. Nhưng từ khi nhìn thấy cường giả Thiên Vũ cảnh chiến đấu, trong lòng của Lâm Phong cũng có phần không bình tĩnh.

Lâm Phong đã rời đi, nhưng Lôi Mãng thì vẫn không rời khỏi, hắn vẫn đứng tại chỗ, ý thức khủng bố đem tất cả phạm vi thiên địa đều bao phủ vào bên trong, bất luận là cái gì dù chỉ là gió thổi cỏ lay cũng không chạy trốn thoát khỏi ý thức của hắn.

Sau khi đợi cho Lâm Phong đi xa, Lôi Mãng thản nhiên cất tiếng nói:

- Đều đã theo dõi lâu như vậy rồi, xuất hiện đi.

Không gian yên tĩnh sau một lát im lặng lập tức có hai đạo thân anh lướt ra, chỉ sợ rằng Lâm Phong như thế nào cũng không thể nghĩ tới, thậm chí có đến bốn vị cường giả Thiên Vũ cảnh trên đường đi theo hắn, trong đó thì có đến ba người muốn lấy tính mạng của hắn.

- Lời nói của ta, hai người các ngươi cũng đã nghe được rồi chứ.

Lôi Mãng thản nhiên cất tiếng nói, trong giọng nói lộ ra một luồng khí bá đạo.

Hai vị cường giả Thiên Vũ cảnh đều im lặng, tất cả việc phát sinh vừa rồi bọn họ đương nhiên đều nhìn thấy rõ ràng. Lôi Mãng thật sự rất mạnh, không ngờ trực tiếp xóa sạch một cường giả cấp Thiên Võ, thật bá đạo.

- Thái Thúc Không, Huyết Đồ là người ngươi phái đi dò xét phải không? Loại sự tình này từ nay về sau không cần phải phát sinh nữa, trước khi Lâm Phong bước vào Bí Cảnh, các ngươi đều không được phép động đến tính mạng của hắn, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Đôi mắt hai người lóe ra mang theo mấy phần không cam lòng, nhất là người có đệ từ là Vũ Mặc đã bị Lâm Phong giết chết, Thái Thúc Không thì có Thiên Kim bị giết, thù này sao có thể không báo. Bởi vậy bọn họ đã không tiếc ngàn dặm xa xôi truy lùng tông tích mà đến, chính là để tìm cơ hội giết Lâm Phong, thật không nghĩ đến Thần cung vẫn phái người hộ vệ bảo vệ tính mạng cho Lâm Phong, so với trong tưởng tượng của bọn họ còn muốn quan trọng hơn nhiều.

- Chỉ cần trước khi Lâm Phong tiến vào Bí Cảnh, chúng ta không đụng đến tính mạng của hắn là được rồi, đúng không nào?

Thái Thúc Không lãnh đạm hỏi.

- Chính là như thế.

Lôi Mãng liếc mắt một cái nhìn Thái Thúc Không, lập tức im lặng một lát:

- Những chuyện khác ta mặc kệ, nhưng ta nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể không ra mặt, nhưng còn Lâm Phong, hắn nhất định phải còn sống.

Lôi Mãng vung tay lên lập tức bay vào giữa hư không, không bao lâu sau đã rời khỏi nơi này, biến mất vô ảnh vô hình.

Sư tôn của Vũ Mặc cùng với Thái Thúc Không trong đôi mắt đều hiện lên một thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị. Bọn họ không được ra mặt, ngoài ra trước khi Lâm Phong bước vào Bí Cảnh bọn họ không được giết hắn, như thế là đủ, chỉ cần bọn họ không vi phạm vào hai điều này.

Lâm Phong cũng tự nhiên không biết, trong chỗ tối còn có hai hắn cường giả Thiên Vũ cảnh theo dõi hắn. Người đạt đến Thiên Vũ cảnh giới, lên trời xuống đất, lẻn vào vạn mét trên tầng mây giữa trời cao, Thiên Nhân Hợp Nhất, dấu diếm không có một chút hơi thở lộ ra ngoài. Tu vi của Lâm Phong không bằng bọn họ, mặc dù là ý thức vô cùng nhạy bén, nhưng vẫn không thể cảm thụ được.

Tuy nhiên có bọn Hàn Man ba người làm bạn, đoạn đường này Lâm Phong cũng sẽ không nhàm chán, khi thì có thể chỉ điểm để cho Hàn Man và Phá Quân tu luyện, khi thì chính mình tu luyện võ kỹ lĩnh ngộ chín ngày gió nổi, nên cũng không có cảm giác buồn tẻ.

Rốt cục thì mãnh thú Cùng Kỳ cũng hạ xuống khoảng không, từng tòa kiến trúc đứng san sát, một luồng hơi thở quen thuộc phả tới, khiến cho Lâm Phong có cảm giác dường như cả người được buông lỏng rất nhiều.

- Đã trở về.

Nhìn đến nơi thành thị quen thuộc này, khóe miệng Lâm Phong lộ ra một nụ cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời.

- Xuống đi.

Lâm Phong phất tay, lập tức yêu thú Cùng Kỳ từ trong hư không dần dần hạ xuống, theo ý của Lâm Phong, hướng tới phương hướng Tương Tư Lâm mà chạy như bay, bám theo sau nó là một cơn lốc gào thét.

Lúc này, những người đi trên con đường lớn trong Hoàng Thành Tuyết Nguyệt, đôi mắt đám người đột nhiên bị kìm hãm, ngẩng đầu lên, ánh mắt của bọn họ không khỏi ngưng tụ lại.

Một yêu thú hung bạo đáng sợ cả người hóa thành màu đỏ hiện lên, xẹt qua trên không ngay trên đỉnh đầu bọn họ, nhanh, nhanh đến nỗi đôi mắt của họ cũng không thể đuổi kịp được.

- Đó là yêu thú gì vậy? Hơi thở thật là mạnh mẽ.

Đôi mắt rất nhiều người đều run lên nhìn chằm chằm vào yêu thú hoang dã màu đỏ đáng sợ kia, luồng hơi thở vừa rồi, đó là huyển yêu khí, hơn nữa lại cực kỳ hung bạo. Yêu khí tung hoành, đó là một con yêu thú vô cùng đáng sợ, nó có thể là Huyền yêu cấp ba hay thậm chí còn là yêu thú cường đại hơn.

- Cả người nó màu đỏ, hình như là yêu thú Cùng Kỳ.

Có người thì thào nói nhỏ, khiến cho đôi mắt rất nhiều người đều ngưng tụ lại, yêu thú Cùng Kỳ?

- Thời gian trôi qua đã lâu như vậy rồi, đại hội Tuyết Vực hẳn là đã kết thúc rồi, không biết kết cục như thế nào? Tuyết Nguyệt của chúng ta đã lấy được thành tựu gì? Chẳng lẽ là Lâm Phong đã trở lại, dường như chỉ có vật cưỡi của Lâm Phong, mới là yêu thú Cùng Kỳ.

Đám người đều đang suy đoán, bóng dáng vừa rồi gào thét đi qua trên đỉnh đầu bọn họ vừa rồi kia là ai? Có phải là thiên tài Lâm Phong ngày xưa ở Tuyết Nguyệt trong một thời gian ngắn đã quật khởi, chỉ có hắn thì mới có yêu thú Cùng Kỳ.

Nếu thật là Lâm Phong đã trở về như lời nói, như vậy không biết đại hội Tuyết Vực lần này Lâm Phong đã lấy được thứ mấy? Hiện tạiv tu vi của hắn như thế nào rồi, có tiến bộ thêm chút nào nữa hay không?

Lại còn Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh nữa, bọn họ không biết là đã đạt được thứ tự nào? Không biết so với Lâm Phong thì như thế nào? Lại còn có đứng đầu bát đại công tử Đoàn Vô Đạo hống hách vô đạo nữa, thái tử điện hạ ở đại hội Tuyết Vực lần này, hắn có thể tỏa ra ánh sáng vinh quang như thế nào?

Những điều đó đều là những điều đám người bức thiết muốn biết, thậm chí trong Hoàng Thành Tuyết Nguyệt còn truyền ra tin tức. Người Vũ gia hình như đã trở lại, còn người của Vạn Thú môn, chỉ có điều vì sao mà vẫn đóng cửa không thấy có bất cứ người nào.

Trừ phi hai vị thiên tài của Vũ Gia và Vu Thanh của Vạn Thú môn ở đại hội Tuyết Vực đã biểu hiện không tốt, bằng không mà nói, hai thế lực lớn kia người ta cũng sẽ không khiêm tốn như thế.

Lâm Phong cũng thật không ngờ, hắn vừa sẹt qua trên không Tuyết Nguyệt mà đã gây nên cho đám người có nhiều dự đoán như vậy, trong lòng của hắn lúc này chỉ có một lòng, nhanh về đến Tương Tư Lâm.

Khi thân ảnh của Cùng Kỳ tiến vào trong khoảng không Tương Tư Lâm là lúc, không gian phía dưới đột ngột có từng đạo bóng dáng áo trắng bay lên trời, trong nháy mắt tiến lại ngăn cản thân ảnh của Cùng Kỳ, tuy nhiên rất nhanh, sau khi bọn họ nhìn thấy yêu thú này và bóng dáng người ngồi trên lưng, đôi mắt của tất cả các nàng toàn bộ đều ngưng lại.

- Thiếu gia, thiếu gia đã trở về.

- Ta đã trở về.

Trên mặt Lâm Phong hiện lên một nụ cười rạng rỡ, bước chân bước ra, trực tiếp từ trên thân thể của Cùng Kỳ nhảy xuống trên mặt đất.

Ý thức mạnh mẽ đem toàn bộ phiến không gian bao phủ ở bên trong, hết thảy, tất cả không gian đều không lọt khỏi ánh mắt của hắn.

Bước chân từ từ bước ra, Lâm Phong hướng tới một hướng khác trong rừng rậm bước đi, bước chân của Lâm Phong rất nhẹ không phát ra một âm thanh nhỏ nào, trong rừng rậm Tương Tư Lâm có thể nghe thấy được cả tiếng lá rơi trên mặt đất.

Đi đến dưới một cây đại thụ, một căn phòng nhỏ quen thuộc hiện ra trong ánh mắt, tại một căn phòng nhỏ được dựng phía dưới một bóng cây, có một người đàn ông trung niên đang ngồi điêu khắc một cái gì đó, bên cạnh đó không xa có hai vị tuyệt đại giai nhân đang ngồi đối diện nhau, ở trước mặt giữa hai nàng có bày một cái bàn cờ.

Cảnh tượng này như một bức tranh tĩnh mịch, tràn ngập hơi thở yên bình, ấm áp.

Như thể là đã nhận ra cái gì, Lâm Hải ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Phong đang đứng dưới bóng cây, đôi mắt hơi hơi ngưng trệ lại.

- Tiểu Phong.

Lâm Hải thì thào gọi nhỏ khiến cho Nguyệt Mộng Hà đang chơi cờ cùng với Mộng Tình đôi mắt cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại lập tức hai người cũng nhìn thấy bóng dáng thanh tú đang đứng dưới gốc cây hòe kia.

- Tiểu Phong.

Nguyệt Mộng Hà cũng gọi nhỏ một tiếng, rồi lập tức đứng lên.

Bước chân của Mộng Tình chậm rãi chạy ra, chỉ có khoảng cách ngắn ngủn mấy mét mà giống như nàng đã chạy rất lâu rồi, còn cách Lâm Phong một khoảng cách không xa thì bước chân của nàng lặng yên dừng lại.

Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải đứng ở phía sau không bước lên, hai người nhìn nhau cười rất ăn ý.

Lâm Phong cũng nhìn ba người, nụ cười trên khuôn mặt vẫn sạch sẽ như vậy, rạng rỡ như vậy.

Đầu của Mộng Tình hơi cúi thấp, làn gió nhẹ nhàng phất qua mái tóc nàng, lúc nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt thánh khiết xin đẹp mang theo một nụ cười rạng rõ rung động lòng người, khiến cho hết thảy thần sắc ảm đạm trong thế gian, tất cả đều nở hoa.

- Đã trở về.

Giọng nói trong trẻo từ thốt ra từ đôi môi của Mộng Tình, giọng nói này dường như vượt qua khoảng cách thời không, khoảnh khắc từ khi nàng đi ra khỏi Hắc Phong Lĩnh, nàng liền cùng với Lâm Phong, hai người chưa từng có xa cách lâu như vậy bao giờ, nàng thật không ngờ tưởng niệm lại mê người như vậy.