Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 652: Lăng Thiên Chi Kiếm




- Huyền Vũ cảnh tầng năm, dễ dàng đánh chết Huyền Vũ cảnh tầng bảy!

Cung chủ Bắc Thần cung rất kinh ngạc, lộ ra thần sắc suy tư.

- Tuyết Vô Thường, theo ý của ngươi, lần này hắn bước vào Vực giới số một, sẽ như thế nào?

- Sau khi ra ngoài, cảnh giới tu vi sẽ cao hơn, hơn nữa cao hơn không ít. Mặt khác, dù là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, hắn cũng có thể chiến với Huyền Vũ cảnh tầng tám!

Tuyết Vô Thường nói.

- Nếu ta giúp hắn tăng lên tu vi thì sao?

- Cung chủ!

Tuyết Vô Thường cả kinh, muốn giúp Lâm Phong tăng lên cảnh giới, vậy…

- Hiểu là được rồi, Lâm Phong có thể lấy được chìa ngọc số một, không tệ, hi vọng có thể nắm giữ được hắn!

Cung chủ Bắc Thần cung nhìn về Thanh Tuyền, nói:

- Thanh Tuyền, ta thấy ngươi rất hợp ý với Lâm Phong, có thể giữ được hắn không?!

Thanh Tuyền hơi sửng sốt, nàng tìm Lâm Phong nói chuyện phiếm, chỉ là vì Lâm Phong không được ai để ý, mà nàng cũng không chủ động tới gần người khác, vì vậy mới ngồi bên cạnh Lâm Phong. Chính nàng cũng không nghĩ tới, Lâm Phong lại có thiên phú bực này, để cung chủ cũng phải coi trọng, tự mình mở miệng để nàng nắm giữ được Lâm Phong.

- Thanh Tuyền sẽ cố hết sức!

Khẽ khom người với cung chủ Bắc Thần cung, Thanh Tuyền cúi thấp đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

Cung chủ Bắc Thần cung khẽ gật đầu, sau đó hắn liếc nhìn đám thanh niên nam nữ còn lại:

- Các ngươi đều là hậu bối ưu tú của Bắc Thần cung ta, mà những người Tuyết Vực này, thiên phú cũng đứng đầu Tuyết Vực, hơn nữa, bọn họ cũng không phải là người của những thế lực tông môn lớn kia. Chỉ dựa vào thủ đoạn, cố gắng của mình mà tới một bước này, thật sự không dễ dàng. Nếu sau này trải qua Thần cung mài dũa, tất sẽ thành châu báu. Điểm này không ai có thể phủ nhận, nếu có thể nắm giữ được lòng bọn họ, vô luận là Thần cung hay là các ngươi đều có chỗ tốt.

- Vâng, cung chủ!

Đám thanh niên đồng thanh lên tiếng, có nữ tử mang theo vài phần ganh tị nhìn Thanh Tuyền, lại để nàng lụm được bảo bối rồi. Lâm Phong được cung chủ coi trọng, đáng tiếc các nàng không có mắt, nếu không cũng không tới phiên Thanh Tuyền ra tay.

- Được rồi, ta phải mời Tôn giả tự thân xuất mã!

Cung chủ Bắc Thần cung đột ngột biến mất trong nháy mắt.

Mọi người kinh hãi, Cung chủ lại muốn mời Tông giả ra tay, đi chút Lâm Phong.

Trong đám người sắc mặt Hách Bằng khó coi, trong lòng hắn không quá để ý tới những thiên tài tham gia đại hội Tuyết Vực kia, nhưng Lâm Phong lại rất coi trọng, thậm chí còn muốn mời Tôn giả đi trợ giúp một kẻ mà hắn còn mới vũ nhục, làm cho hắn rất không thoải mái.



Lâm Phong bước vào trong Vực giới, thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng nặc ập vào mặt, rất là thoải mái. Trình độ nồng đậm của thiên địa nguyên khí nơi này so với Thần cung đã được coi là rất nồng đậm rồi thì càng gấp hơn năm lần, so với ngoại giới thì gấp mười lần.

Thiên địa nguyên khí nồng nặc gấp mười lần, chỉ cần cảnh giới đầy đủ, tu luyện ở nơi này sẽ có tốc độ nhanh gấp mười lần so với bên ngoài, đây là con số rất kinh khủng.

Thiên địa nguyên khí nồng đậm gấp mười lần, trong không gian Vực giới này dường như không có bất kỳ dị thường gì, hoang vu trống rỗng, gì cũng không có, bầu trời không trăng không sao, nhưng lại có ánh sáng.

Nhấc chân, Lâm Phong khẽ bước tới, Vực giới mới chỉ có chìa ngọc số một mới vào được, sao có thể là một mảnh hoang vu? Vậy thì nơi này có hữu dụng gì?

- Đối với tu luyện của ta, có thể giúp được cái gì?

Trong lòng Lâm Phong thì thào, trong mảnh thế giới hoang vu này, có mấy phần tương tự với trí nhớ trong cự kiếm kia. Từ trong không gian hư vô, phá vỡ thế giới, nhập sâu vào trong hoang vu, trong thiên địa, chỉ có một kiếm, chỉ có một thanh kiếm này.

Mà bây giờ, giờ này phút này, trong thiên địa chỉ có Lâm Phong.

- Chẳng lẽ tu luyện trong mảnh không gian này sẽ có dị tượng gì đó?

Lâm Phong thầm nghĩ như vậy, thân là Vực giới số một, nơi này không thể nào chỉ có thiên địa nguyên khí nồng đậm gấp mười mà thôi, nếu không, sao có thể xứng với Vực giới số một.

Khoanh chân ngồi xuống, Lâm Phong chìm sâu vào trong tu luyện, một mảnh không gian hoang vu kia, giống như là đến từ trong ký ức viễn cổ, một kiếm kia, bình thường mà kinh diễm như vậy, thiên địa chi kiếm, chỉ có một kiếm.

Lúc này, Lâm Phong cũng cảm giác thân mình nằm trong mảnh ký ức không gian kia, thanh kiếm kia giống như ở trước mặt hắn, trên thân kiếm lộ ra vô tận kiếm ý, làm cho tâm thần chấn động, đây mới là kiếm, là kiếm chân chính, là kiếm có thể đâm nát chư thiên.

Là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, hắn đứng trong không gian hoang vu, nhìn một kiếm duy nhất của thế giới.

Trên người Lâm Phong, một luồng kiếm khí tỏa ra, giọng nói gào thét, kiếm khí khuấy động không gian, khuấy động thiên địa, một kiếm xé rách. Nếu có người ở đây, chỉ cần kiếm ý đáng sợ này cũng đủ giết chết.

- Không đúng, kiếm này đang đứng trước mặt ta!

Lâm Phong đột nhiên mở mắt ra, một luồng kiếm quang đáng sợ hiện lên, tim hắn cũng theo đó mà kich liệt run lên.

Trước mặt hắn, trên đại địa hoang vu kia, một thanh cự kiếm cắm ở đó, giống như là tồn tại mãi mãi, chứ không phải đến tới bây giờ mới xuất hiện.

Tại trên thanh cự kiếm này, vô tận ý chí kiếm đạo, hoặc có thể nói, đã siêu thoát khỏi phạm vi ý chí kiếm đạo. Chỉ liếc mắt nhìn, liền giống như cảm giác được kiếm ý vương đạo ngút trời, muốn phá diệt trời cao.

Bịch bịch…

Dù tâm trí của Lâm Phong rất kiên định, nhưng cũng bị một màn trước mắt làm cho cả kinh mà lui mấy bước, cũng có lẽ là do kiếm ý đáng sợ kia bức lui về sau.

- Đây không phải là hư ảo, mà thật sự tồn tại!

Lâm Phong thầm run rẩy, thanh kiếm nằm trong óc hắn rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt hắn rồi, chân thật xuất hiện, hắn có thể cảm nhận được ý chí kiếm đạo phá trời này, loại lực lượng thuộc về bản nguyên của kiếm. Đây mới là kiếm, dù ngươi không cần dùng mắt nhìn, thậm chi không cần dùng tâm cảm thụ, cũng biết nơi đó có một thanh kiếm.

- Tại sao có thể như vậy, kiếm trong ký ức của ta, sao lại thật sự xuất hiện trước mặt ta! Đây là…

Lâm Phong cực kỳ khiếp sợ, không ai có thể tưởng được, nếu như một vật do ngươi tưởng tượng, lại xuất hiện trước mặt ngươi, vậy ngươi sẽ có cảm thụ gì?!

Hư vô, không thực tế, nhưng kiếm ở đó, thật sự rõ ràng, vô cùng rõ ràng, trừ phi là Lâm Phong điên rồi, nếu không thì không thể cảm thụ sai.

Chậm rãi bước tới, Lâm Phong cảm nhận thanh kiếm thật sự kia, kiếm ý đáng sợ làm cho da thịt đau nhói, làm cho Lâm Phong không thể nào tiếp tục tiến tới.

Từng tia kiếm ý đáng sợ từ trên người Lâm Phong phóng ra, trong thiên địa bị tiếng kiếm bao phủ, toàn bộ đều là kiếm.

Bước chân Lâm Phong vẫn ổn định, hắn muốn cảm thụ thanh kiếm thực sự kia, muốn chạm tới thanh kiếm này.

Trong lòng Lâm Phong, chỉ có ba chứ, ta có thể!

Kiếm khí càng ngày càng mạnh, kiếm khí đâm nát không gian, lấy Lâm Phong làm trung tâm, một luồng kiếm khí đáng sợ hoàn toàn điên cuồng, Lâm Phong tin tưởng hắn có thể, cho nên, hắn thật sự có thể!

Nhưng lúc hắn thật sự có thể, hắn lại cảm giác khó tin, điều này dường như có chút mâu thuẫn, bởi vì hắn phát hiện chân chính có thể, kiếm ý kia quá mạnh mẽ, vượt xa dự tính của hắn, vượt qua tưởng tượng của hắn, không phải lực lượng của hắn, nhưng xuất hiện trên người hắn. Giống như thanh kiếm trước mặt kia, vẫn đứng tại đó, nhưng đúng ra không nên xuất hiện tại đây.

- Ta suy nghĩ gì đều có thể thực hiện, trở thành thực tế!

Lâm Phong kịch liệt run rẩy, kiếm ý càng ngày càng cường đại, cho đến khi hắn đã bước tới trước mặt thanh cự kiếm kia, thật sự cảm nhận được thanh kiếm này.

Vươn tay, Lâm Phong nắm lên chuôi kiếm, kiếm ý vô tận đâm phá chư thiên, Lâm Phong cùng kiếm như hòa hợp thành một thể, hắn chính là kiếm, kiếm chính là hắn.

- Lên!

Khẽ dùng sức, Lâm Phong dễ dàng nắm giữ thanh kiếm trong tay, lấy hắn làm trung tâm, kiếm ý ngập trời như muộn hủy diệt thiên địa. Lâm Phong dám khẳng định, nếu hắn thật sự cường đại như vậy, nhưng thiên tài Tuyết Vực kia, ngay cả đứng trước mặt hắn cũng không có tư cách, kiếm ý đáng sợ này có thể tiêu diệt hết thảy, xé nát không gian.

Giẫm chân, Lâm Phong phóng lên trời cao, toàn thân mang theo kiếm ý ngập trời này, trong thiên hạ chỉ có kiếm, thiên địa chi kiếm, chỉ có kiếm đạo.

Lúc này, Lâm Phong giống như kiếm thần, một kiếm trong tay, thiên địa tịch diệt.

- Đây là tương lai của ta sao?

Trong óc Lâm Phong toàn là kiếm đạo, không cách nào dung nạp bất cứ thứ gì nữa, chỉ có kiếm!