Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 626: Một Kiếm




Trong giữa hư không, huyết quang nồng đậm phảng phất như muốn chiếu sáng cả hư không, yêu quái so với người khí thi sát lại càng ghê gớm hơn.

Hơn nữa, giữa cổ khí huyết sát kỳ lạ này còn có ý chí kiếm cực kỳ đáng sợ, dường như nó còn có nắm giữ sinh mạng.

- Huyết kiếm này, chăng lẽ lại có thể lấy được từ trong động phủ kia hay sao?

Ánh mắt mọi người khẽ run lên đều gắt gao nhìn chằm chằm kiếm uống máu trong tay Lâm Phong, vừa rồi khi đi vào trên lưng Lâm Phong không có đeo huyết kiếm, nhưng chỉ trong một thởi gian ngắn ngủi Lâm Phong chỉ có một chuyến tiềm nhập vào trong động phủ, một chuyến lại có thể dùng kiếm khí hùng mạnh đâm rách động phủ, khiến cho động phủ sụp xuống mà mai táng hết thảy, sau khi Lâm Phong đi ra trong tay lại có nhiều thêm lên một thanh kiếm, chẳng lẽ Lâm Phong này biết bên trong động phủ có một thanh kiếm mà cố ý vào lấy?

- Sau khi ý chí kiếm đạo trở nên mạnh mẽ ta vẫn còn chưa thực sự thử một lần, các ngươi hãy để cho ta thử kiếm đi.

Trong miệng của Lâm Phong thốt ra một giọng nói lạnh như băng, một cỗ kiếm khí đáng sợ từ trên người của hắn tỏa ra, chỉ sau một lát cổ kiếm ý này hóa thánh khí tức ngập trời vô cùng khủng bố, giữa kiếm ý còn có huyết sắc hào quang và ý sát phạt hùng mạnh.

Chíu chíu!

Trong không gian vô hình hình như có kiếm hình gào thét, Lâm Phong cầm kiếm uống máu trong tay nâng lên ngang tầm mắt, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, ý chí kiếm đạo tầng ba rốt cuộc là hùng mạnh đến cỡ nào, Lâm Phong, hắn phải thử một lần.

Xuy xuy!

Tiếng kêu to đáng sợ cuồn cuộn, kiếm đang gầm thét, tất cả đến gần Lâm Phong âm sát khí tuy là hư vô lại dường như cũng bị cỗ kiếm khí đáng sợ này đâm thủng, trở nên cực kỳ hỗn loạn tản mạn theo gió phiêu đãng.

Thật mạnh, kiếm ý đáng sợ thật mạnh, hắn chỉ là cảnh giới tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, làm sao lại có thể có được ý chí kiếm đạo mạnh mẽ như vậy.

Đồng từ của tất cả đám người đều hoàn toàn đọng lại ở đó, nói chung Lâm Phong với bằng này tuổi mà đã đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất đã là thiên phú tuyệt luân rồi, bước vào ý chí kiếm đạo có thể ở trong toàn bộ Tuyết Vực đều được xưng tụng là tuyệt đỉnh chi tư, nhưng Lâm Phong, hắn lấy tầng năm tu vi Huyền Vũ cảnh phóng thích ý chí kiếm đạo khiến cho trong lòng cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy còn đang run rẩy.

Bọn họ chỉ cảm giác bọn họ như thể là một mảnh lá cây trong một cơn lốc, khi cơn lốc thổi qua là lúc bọn họ sẽ bị sé rách, sau đó tan đi theo gió.

- Các ngươi muốn tìm cái chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Kiếm của Lâm Phong vẹo lại ở đó, hai tay của Lâm Phong cùng cầm lấy kiếm, lập tức chuyền qua hướng bên trái.

Ầm!

Huyết quang đáng sợ phóng lên cao, kiếm ý rốt cuộc trói buộc không được phóng thích ra hướng tới cường giả Thiên Sát tông gào thét đâm giết qua, chỉ có điều chỉ cần kiếm ý, kiếm khí, cũng đủ để giết người đoạt mệnh.

- Ý chí kiếm đạo tầng ba, giết!

Lâm Phong giận dữ quát lên, kiếm trong hai tay bùng ra nở rộ xoay tròn giữa hư không, vô tận kiếm quang nương theo huyết quang hung mãnh đập ra, cả phiến hư không xuất hiện một đạo huyết sắc yêu mang thật đáng sợ.

Một kiếm này nó không hề giống như là kiếm quang mà nó giống như là mũi đao, lấy Lâm Phong làm trung tâm mũi đao đáng sợ này hóa thành một vòng tròn, huyết quang chợt lóe lên rồi biến mất nhanh như tia chớp.

Xuy!

Không có tiếng vang bạo liệt đáng sợ nào, thậm chí cũng không có tiếng kiếm rít khủng bố, mà là chỉ có một tiếng cười giễu cợt bình tĩnh vang lên.

Trong giữa hư không, một đám người Thiên Sát tông, một đám thân thể di động, bọn họ cúi đầu xuống nhìn vào phần eo của mình, ở nơi đó rõ ràng xuất hiện một cái khe, khiến cho trong lòng bọn họ điên cuồng run rẩy kịch liệt, vô cùng vô tận sợ hãi làm cho bọn họ như rơi vào giữa vực sâu vô tận.

- Chặt đứt… Có phải là sẽ chết không?

Xuy xuy!

Huyết quang đáng sợ nổi lên, nơi thân thể của bọn họ bị chém rách máu tuôn ra như nước suối, bất thình lình phóng lao tới phía trước, màu đỏ diêm dúa lòe loẹt đó là bọn họ hiến máu, máu của bọn họ giờ phút này lại giống như nước suối tuôn trào ra.

Huyết quang không có hướng về khoảng không rơi xuống, huyết quang vẩy ra này lại hướng về phía Lâm Phong mà đi, máu của bọn họ không ngờ là lại hướng tới Lâm Phong mà đi.

Không phải là một người, mà tất cả mọi người máu tươi của bọn họ đều bay tới hướng Lâm Phong.

- Thật mạnh.

Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người, ý chí kiếm đạo tầng ba đích xác đáng sợ, một kiếm đã gạt bỏ tất cả trong những người của Thiên Sát tông này, trong đó có cả người có cảnh giới tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hết thảy toàn bộ đều chết hết không có một ai có thể trốn thoát.

Nhưng những màu đỏ máu che trời phủ đất lại đang bay về phía hắn này, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Rất nhanh Lâm Phong hiểu được đây là chuyện gì, những huyết quang này không có bay vào trên người Lâm Phong mà là bay vào bên trong kiếm uống máu.

Trên thân kiếm uống máu huyết quang hiện ra, lại kinh hãi điên cuồng bắt đầu chuyển động, giống như thể là người khách đang đói khát, điên cuồng cắn nuốt những dòng máu đỏ tươi, kiếm, đang uống máu.

- Kiếm uống máu, kiếm uống máu.

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hắn rốt cuộc hiểu được kiếm uống máu nghĩa là ý gì, kiếm, sẽ uống máu.

A!

Vô cùng vô tận những tiếng động đáng sợ từ trong không gian hắc ám run rẩy vang lên, những người Thiên Sát tông đó là những người rất là tà ác, công pháp của bọn họ tu luyện cũng rất là tà ác. Nhưng một cảnh tượng yêu dị thực sự tà ác phát sinh ở trên người bọn họ, bọn họ không thể nào kiềm chế được vẻ sợ hãi đáng sợ này, họ điên cuồng gào thét.

Tử vong, hơn nữa là lại tử vong như thế này, bọn họ đã cắn nuốt máu thịt của những người khác, nhưng giờ phút này, thanh kiếm kia chặt đứt thân thể của bọn họ, nó lại còn cắn nuốt những dòng máu của bọn họ tuôn ra, nhưng tại sao bọn họ vẫn còn sống? Bởi vì thanh kiếm kia rất mãnh liệt nó chém rất quyết đoán.

- Sao lại thế này.

Từ phía xa, đồng tử rất nhiều người đọng lại, ánh mắt nhìn sang phía hư không bên này, những tiếng kêu thê lương thảm thiết này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Hơn nữa lại là có nhiểu người đồng thời kêu thảm thiết như vậy thì thật sự là kinh khủng động trời rồi.

Từng chiếc quan tài điên cuồng phiêu đãng bay tới hướng bên này, ngoại trừ những quan tài của những người Thiên Sát tông, Trong đám người đang tu luyện ở Đọa Thiên Sơn mạch cũng bị bừng tỉnh, thân thể họ lóe ra hướng tới bên này nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Tám đỉnh núi cao trong đó có một đỉnh cao nhất, một đôi mắt huyết sát đang bế mục hơi hơi mở ra, đôi mày sắc bén khẽ cau lại, tiếng kêu thảm thiết này là phát ra ở nơi nào?

Đứng dậy, ánh mắt huyết sát nhìn lại phương hướng nơi có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, lập tức cước bộ của hắn bước ra bay thẳng tới nơi có tiếng kêu thảm thiết kia.

Lâm Phong vẫn đứng trong giữa hư không, khi thời điểm những người Thiên Sát tông đó toàn bộ máu còn chưa vào đến kiếm uống máu, trong kiếm huyết sắc hào quang chiếu sáng cả đêm tối vẫn không ngừng run rẩy, yên lặng đã lâu lắm nó dường như vẫn còn muốn uống máu.

Thậm chí, ngay tại giữa đồng tử của Lâm Phong cũng xuất hiện một đạo huyết quang, huyết quang kỳ lạ.

Thân thể hắn và huyết mạch kiếm liên kết, tâm thần cùng cảm ứng.

Người hùng mạnh sẽ ảnh hưởng kiếm vì kiếm phụ thêm ý chí phó thác sinh mạng, mà kiếm hùng mạnh hóa ra cũng đồng thời ảnh hưởng đến người.

Một tiếng nói thầm từ trong lòng Lâm Phong, kiếm uông máu kiếm sẽ mạnh hơn, uống máu dường như là kiếm đang tu luyện.

Quan sát một chút rồi hướng tới khoảng không hạ xuống, thân ảnh vẫn không ngừng lóe ra xung quanh, đến trước đám người, bước chân của Lâm Phong một bước bước ra rời về phía xa xa, dường như động tĩnh có chút thái quá.

Hai chiếc quan tài màu đen bay nhanh đến hướng Lâm Phong phát ra tiếng vang ầm ầm, đôi con ngươi lạnh lùng của Lâm Phong chợt lóe lên, hắn chém ra một kiếm, một tiếng nổ ầm vang truyền ra, chiếc quan tài kia vỡ thành năm thành bảy, người ở trong quan tài cũng bị kiếm chém giết.

Tuy nhiên thì lúc này Lâm Phong cũng không dừng lại, hắn cũng không có cho kiếm uống máu có cơ hội uống máu, thân hình cuồn cuộn mà đi, rất nhanh hoàn toàn không có đi vào trong nơi tối tăm, cũng không có người nào dám ngăn cản nữa.

Khi Lâm Phong rời khỏi đi không lâu, bóng dáng Huyết Sát đi đến nơi những người bị giết, nhìn thoáng qua thi thể những người Thiên Sát tông đầy đất, sắc mặt của hắn cứng ngắc, cực kỳ âm u lạnh lẽo khó coi.

- Ai làm đây?

Tiếng động gầm lên từ trong miệng Huyết Sát cuồn cuộn phun ra, khiến cho đám người xung quanh tâm thần run lên, là Huyết Sát, một trong tám thanh niên mạnh nhất, đó là Huyết Sát.

Người bị giết này là người của Thiên Sát tông, hẳn là Huyết Sát từ ở đế quốc Hắc Vũ mang đến đây, nhưng bây giờ đại bộ phận đều đã bị chết ở nơi này.

Hạ xuống, một bóng người run run rẩy rẩy đi qua, đầu cúi thấp trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng.

Hắn vốn là người chặn đường ở cửa ra vào sơn động, thời điếm hắn nghe tới động tĩnh thì người Thiên Sát tông đã vây khốn Lâm Phong, hắn cho là mình căn bản không cần phải nhúng tay vào, nhưng hắn liến nhìn thấy một cảnh tượng khiếp sợ, đến hiện tại hắn vẫn chưa thể khôi phục sự bình tĩnh.

- Ngươi có biết?

Huyết Sát xoay chuyển ánh mắt về phía hắn lạnh lùng hỏi.

- Chính là hắn, khi vòng thứ nhất của đại hội Tuyết Vực kết thúc, có một người đánh lén hắn, lại bị hắn giết chết.

Người này thân thể run rẩy nói khiến cho ánh mắt Huyết Sát ngưng tụ, trong đầu hắn nổi lên một bóng người, một màn kia hắn đương nhiên là thấy được.

- Ngươi chết chắc rồi.

Ánh mắt Huyết Sát nhìn chằm chằm về phương xa xa, sát cơ hiện lên hắn vinh quang mà đến thế tất yếu phải mang đem vinh quang trở về Thiên Sát tông, nhưng hiện giờ đại hội Tuyết Vực quyết chiến còn chưa bắt đầu, người hắn mang đến lại bị vây giết nhiều như vậy, điều này làm cho hắn khi trở lại tông môn mặt mũi biết để vào đâu.

Người nọ ắt phải chết, nhất định phải chết.