Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 624: Sức Mạnh Ý Chí Kiếm Đạo




Lời của Lâm Phong khiến bước chân ba người bị kiềm hãm, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Các hạ, chúng ta trong lúc vô tình xâm nhập, đã quấy rầy mong đừng trách móc.

Một người trong đó mở miệng nói, quanh thân Lâm Phong đều bao phủ kiếm mạc, thực lực rất khó đoán, tuy rằng ba người bọn họ tu vi cũng đều là Huyền Vũ cảnh tầng năm, nhưng chỉ sợ không phải là đối thủ của Lâm Phong, bởi vậy hắn mới tỏ thái độ nhún nhường như thế.

- Vô ý?

Khóe miệng của Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh như băng, nếu bọn họ không thử dò xét màn kiếm mạc, chỉ sợ cũng đã ra tay với mình rồi, điều này cũng có thể coi là vô ý?

Như thể là đã nhận ra lãnh ý trên người Lâm Phong, sắc mặt ba người kia cũng dần dần lạnh đi.

- Các hạ, có một số việc, giả hồ đồ một chút, tất cả mọi người tốt đẹp.

Người nọ lại mở miệng nói, hiển nhiên là muốn cho qua chuyện vừa rồi, giả vờ hồ đồ.

- Ta hiện tại rất tỉnh táo.

Lâm Phong lạnh lùng đáp lại.

- Hừ, sao phải nói nhiều với hắn như vậy, Thiên Sát tông chúng ta đã chiếm cứ vùng núi này, ai dám đắc tội chúng ta, chỉ còn con đường chết, nếu hắn không biết phân biệt, chúng ta cứ việc cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Người còn lại uy hiếp, đe dọa Lâm Phong, lời nói lạnh như băng.

- Thiên Sát tông!

Quả nhiên là đám người không ra người quỷ không ra quỷ kia, ngày xưa ở trên thành cổ Thiên Lạc, Lâm Phong cũng đã từng chứng kiến sự tà ác của Thiên Sát tông, Mạc Thương Lan sau khi rời đi, không biết hiện tại như thế nào.

Thiên Sát tông, có Thiên Vũ cảnh cường giả, ngày xưa Đoàn Vô Nhai ở trên bầu trời Lạc cổ thành phong ấn một hồn phách của Thiên Vũ cảnh cường giả, người này lạnh lùng uy hiếp, hiển nhiên là muốn phải lấy uy danh Thiên Sát tông dọa lùi Lâm Phong.

- Đúng là Thiên Sát tông.

Người nọ lặp lại, dường như muốn từ trong đôi mắt của Lâm Phong nhìn thấy sự sợ hãi.

Chỉ thấy thân thể của Lâm Phong chậm rãi đứng lên, kiếm khí gào thét, nhuệ khí tràn đầy vô cùng vô tận.

- Người Thiên Sát tông, ta đã sớm gặp qua, giết thêm vài tên cũng không nhiều lắm.

Phun ra một câu, lập tức một cỗ kiếm khí đáng sợ phong tỏa sơn động, kiếm quang vô tận trong nháy mắt phủ kín không gian, khiến ba người kia đôi mắt ngưng tụ, sắc mặt kịch biến.

Toàn bộ đều là kiếm quang, bao phủ trọn phiến không gian, giống như vạn tên cùng bắn ra.

- Ngươi dám!

Ba người kia hét lớn một tiếng, sát khí âm u lạnh lẽo khủng bố từ trên người cuồn cuộn tỏa ra, vờn quanh người, gào thét phóng ra.

Víu… víu…

Kiếm quang chưa từng có từ trước đến nay, không thể ngăn cản, ba người sắc mặt trong nháy mắt hóa thành sợ hãi, kinh hãi.

Ầm!

Thân thể ba người run rẩy dữ dội, sau đó cứng đờ ra, vô tận kiếm quang xuyên qua người bọn hắn, tạo nên hàng nghìn hàng vạn lỗ hổng, cho đến khi xé thành vô số mảnh nhỏ, ba người hoàn toàn biến mất trong sơn động.

Lâm Phong giơ tay nắm chặt, hít một hơi thật sâu, kiếm khí trong không gian sơn động lập tức tiêu tan, nhưng đôi mắt của Lâm Phong vẫn mênh mông kiếm quang như trước, cực kỳ sắc bén.

- Ý chí kiếm đạo, lực lượng ý chí.

Trên mặt của Lâm Phong lộ ra một chút ý cười, trong trí nhớ không gian hoang vu, cho hắn không phải là công pháp hùng mạnh, cũng không phải kiếm thuật thần thông lợi hại, chỉ có bản nguyên của kiếm.

Cảm thụ lực lượng bản nguyên của kiếm, lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo, trước kia hắn trong lúc vô tình tiếp xúc ý chí kiếm đạo, thông qua sự an hiểu của mình với kiếm mà lĩnh ngộ, đã có được một tầng lực lượng ý chí kiếm đạo, mà hiện giờ, khi hắn quan sát một kiếm cô độc trong thiên địa kia, lĩnh ngộ về kiếm trong lúc vô tình đã tăng tiến, hiện giờ Lâm Phong đã có được ba tầng ý chí kiếm đạo, tâm niệm vừa động, kiếm khí gào thét, ngàn vạn kiếm quang đoạt tính mạng người.

Đương nhiên, ý chí kiếm đạo tăng tiến, không nhất định toàn bộ đều là do Lâm Phong dựa vào quan sát bản nguyên của kiếm mà đoạt được, khoảng thời gian này mặc dù hắn không dùng được kiếm, chân nguyên bị phong tỏa, tham ngộ thiên nhiên, tâm tình của chính mình đã có đột phá, khi hắn và Tiêu Vũ Thiên cùng với Tiêu Nhã ở chân núi, hắn bị thương không thể nhúc nhích, từng ngồi bên vách núi tham ngộ thiên địa tự nhiên, quan sát thời gian trôi đi, tuy rằng khi đó hắn tu vi bị phong tỏa không nhìn thấy cảnh giới tăng tiến, nhưng Lâm Phong có thể cảm nhận được tiến bộ của mình, cho tới hôm nay tu vi được khôi phục mới thể hiện ra.

Bước chân bước ra, Lâm Phong bước đi ra khỏi sơn động, bóng đêm đen xì như mực, an tĩnh nhưng không an bình, Lâm Phong rõ ràng cảm giác được, có một cỗ âm sát khí tồn tại ở xa xa, hơn nữa, dường như có một cỗ âm sát khí âm u lạnh lẽo đang chậm rãi tới gần phía hắn.

Ánh mắt hướng tới nơi phát ra âm sát khí kia, lập tức Lâm Phong liền thấy được vô số cỗ quan tài tối đen tà ác đang bay nhanh trong hư không, hướng tới hắn mà đến.

- Thiên Sát tông.

Lâm Phong đứng ở trên thạch bích, ánh mắt bình tĩnh, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn từng cỗ quan tài đang bay đến.

Không bao lâu sau, quan tài đã đến trước mặt Lâm Phong, lơ lửng trong hư không, sát khí cực kỳ nồng đậm.

- Người của Thiên Sát tông ta, ngươi cũng dám giết?

Chỉ thấy trong những cỗ quan tài này dần dần có từng bóng người bò lên đi ra, chính là người của Thiên Sát tông, cả đám đều mang theo yêu tà khí, sắc mặt trắng bệch, dáng người khô gầy, những người này tu luyện công pháp tà ác, khiến tu vi tăng trưởng rất nhanh, đi theo võ đạo đường tắt, dĩ nhiên là có tác dụng phụ tương ứng, làm cho bọn họ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cực kỳ khó coi.

- Người Thiên Sát tông của ngươi muốn đối phó ta, ta tự nhiên cũng muốn giết bọn hắn, hiện tại không rảnh cùng các ngươi chơi đùa, nếu các ngươi ra tay đối phó ta, đừng trách ta vô tình.

Lâm Phong lạnh lùng nói, lập tức thân hình của hắn lóe lên, không ngờ không chiến đấu mà xoay người rời đi, chân dẫm trên một đạo kiếm quang, tốc độ cực nhanh.

Đám người Thiên Sát tông đôi mắt ngưng tụ, thân thể lại lần nữa tiến vào quan tài, quan tài gào thét, truy kích đuổi theo Lâm Phong.

Tiếng gào thét của kiếm ở trên không Đọa Thiên sơn mạch xẹt qua, sau một lát, kiếm quang đổi hướng, hạ xuống đất không thấy tung tích, rơi xuống bên ngoài một tòa sơn động.

Không do dự chút nào, Lâm Phong lập tức bước vào trong đó.

Sơn động này vô cùng sâu, bước vào trong đó, mơ hồ còn có mảnh đá rơi xuống trên đầu Lâm Phong, cửa động cực kỳ bất quy tắc, dường như là mới được khai mở.

- Ai?

Một người gầm vang lên, trong sơn động một đạo nhân ảnh ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, đôi mắt lạnh lùng, bất thiện.

Lâm Phong cũng nhìn đối phương, khuôn mặt vàng như nến không có biểu hiện gì, sơn động mới mở ra này có không gian thật lớn, cũng rất xưa, tuy rằng có một ngọn đèn lập lòe chiếu sáng, nhưng cả tòa sơn động vẫn lộ ra hàn khí rét lạnh.

Hơn nữa, giờ phút này ở trong sơn động không chỉ có một người, còn có hai người khác đang né tránh, dường như muốn khai quật cái gì đó.

- Giống như ngươi thôi.

Lâm Phong thản nhiên mở miệng nói, khiến người nọ sắc mặt phát lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Sơn động này là của chúng ta, có liên quan gì tới ngươi, ngươi hãy nhanh rời khỏi đây.

- Ngươi mới vừa khai quật không lâu, sao có thể nói sơn động là của các ngươi, buồn cười, nếu thật sự may mắn có thể lấy được một ít đồ vật ở trong này, cũng là vận khí của chúng ta mới đúng.

Lâm Phong lắc đầu nói, Đọa Thiên sơn mạch, là không có chủ, mấy người kia bất quá là vừa mới phát hiện nơi này mà thôi, vừa mới phá tan tường rào tìm ra được sơn động này mà thôi.

Lời nói của Lâm Phong khiến cho ánh mắt mấy người đều hơi ngưng tụ, đình chỉ tìm kiếm, tụ lại với nhau, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Phong.

Người này cũng muốn kiếm một chén canh ư, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

- Nơi tốt, ta đã nói hắn không thể chạy nhanh như vậy mà.

Từng đạo tiếng vang ầm ầm truyền ra, âm sát khí xâm nhập vào trong sơn động, khiến cho sơn động càng lạnh hơn vài phần.

Lập tức, một hàng bóng người thân hình khô gầy bước vào trong sơn động, ánh mắt nhìn chung quanh sơn động, trên mặt lộ ra một chút tà khí.

Động này phủ vừa nhìn cũng biết đã có từ rất xa xưa, hiển nhiên là có lịch sử lâu năm, mà đã là động phủ tồn tại từ xưa thì càng có khả năng có di tích và trọng bảo.

Bọn hắn còn tưởng rằng Lâm Phong là muốn trốn, không nghĩ tới Lâm Phong lại mang theo bọn hắn đi tới một nơi tốt như thế này.

- Ngươi...

Ba người kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, sắc mặt cực kỳ khó coi, không nghĩ tới Lâm Phong dẫn theo một đám người tà ác như vậy đến đây, những người này hẳn là người của Thiên Sát tông, hơn nữa cả đám đều có tu vi không kém, bọn họ căn bản không đối phó được, nếu dám tranh giành, chỉ sợ đi vào con đường chết.

- Ngươi đã nói nơi này là của các ngươi, vậy thì để cho các ngươi đuổi bọn này đi.

Lâm Phong dựa vào vách núi đá một bên, trên khuôn mặt vàng như nến hiện lên giảo hoạt vẻ, giống như người không liên quan, hai tay khoanh trước ngực.

- Ngươi lợi hại, động phủ này, ta để lại cho các ngươi.

Ba người cắn chặt răng, lùi về một bên, chân nguyên gào thét, thân thể của bọn họ lại lần nữa bào lên vách đá, rất nhanh liền đào ra một cái lỗ hổng lớn, thân thể biến mất vô ảnh vô tung, thủ đoạn đào đất của những người này cũng thật lợi hại.