Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 586: Ngoài Dự Tính




Tám bình rượu xuống bụng, gương mặt Tiểu Nhã ửng đỏ, ánh mắt mê ly, giống như là buồn ngủ.

Nhìn Lâm Phong, Tiểu Nhã hô một tiếng:

- Ca, ta buồn ngủ quá!

- …

Lâm Phong im lặng, mọi người cũng im lặng nhìn Lâm Phong, buồn ngủ?

Phục dụng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, không thừa cơ tu luyện tăng tiến tu vi, ngược lại còn buồn ngủ, đây mới đúng là phí của trời.

Nhất là Lâm Phong đã từng dùng qua chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, hắn tự nhiên biết rõ tư vị thế nào. Nuốt chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch vào bụng thì linh đài thanh minh, cả người vừa đau vừa thoải mái mới đúng, lúc đó nhân cơ hội mà đột phá, là thời cơ tốt nhất. Tiểu Nhã thì tốt rồi, vậy mà nói buồn ngủ.

Lắc đầu cười khổ, Lâm Phong nhìn Tiểu Nhã gần như muốn nhắm mắt nói:

- Ngủ thì nằm lên người ta mà ngủ, ta cõng muội về.

- Tốt! Hì hì!

Tiểu Nhã nghe được lời của Lâm Phong liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, sau đó nó liền nằm lên vai Lâm Phong, nhắm mắt liền ngủ. Mọi người thấy vậy đều ngẩn người, đây là trạng thái sau khi phục dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch?

- Lâm Phong, tiểu muội này của ngươi thật là kỳ lạ, ta nhớ được lúc sử dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch lần đầu tiên thì cả người khổ không thể tả, cắn răng tu luyện, khó khăn lắm mới đột phá tu vị.

Quân Mạc Tích lắc đầu cười, phản ứng của Tiểu Nhã quá khác thường.

- Có lẽ là vì thể chất a!

Lâm Phong tất nhiên cũng biết được phản ứng khi phục dụng Quỳnh Tương Ngọc Dịch. Đúng như Quân Mạc Tích miêu tả, nhưng hắn cũng không nói ra. Nếu không thì không phải nói là cho người ta biết là hắn cũng đã từng dùng qua sao? Những người khác suy đoán không được, nhưng Đường U U nhất định sẽ đoán ra, dù sao, lần trước hắn đã lấy chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch từ trong tay Đường U U.

Nghe được lời của Quân Mạc Tích, trong lòng mọi người đều yên lòng. Không phải là Quỳnh Tương Ngọc Dịch không có hiệu quả mà là vì thân thể cô bé kia. Ngay cả Quân Mạc Tích đều nói có đột phá khi dùng qua Quỳnh Tương Ngọc Dịch, bọn họ tin tưởng, sau khi phục dụng, dù bọn họ không có đột phá thì cũng có thể làm tu vi tăng lên một bước. Ở trên võ đại đại hội Tuyết Vực, có đôi khi chỉ cường đại hơn một chút cũng là cách biệt giữa sống và chết.

Nhưng vào lúc này, Tiểu Nhã nằm trên vai Lâm Phong lại thật sự ngủ thiếp đi, nhưng trên người lại phóng ra một luồng khí tức, giống như là lực lượng trong người đang lưu chuyển, làm cho mọi người đều trợn mắt mà nhìn.

- Vậy cũng được?

Mọi người đều sững sờ, giờ phút này, lực lượng trong cơ thể Tiểu Nhã lưu chuyển không ngừng, rõ ràng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch đã phát huy tác dụng, đang từ từ vận chuyển. Dù nó đang nằm yên mà ngủ nhưng cũng có thể nhận được chỗ tốt.

Không chỉ có mọi người không hiểu được, ngay cả Quân Mạc Tích, Lâm Phong, thậm chí là Đường U U cũng ngây ngẩn, tại sao có thể như vậy?

Quỳnh Tương Ngọc Dịch là Đường gia tư mình chế ra, nhưng Đường U U chưa từng nghe nói qua là nó có công hiệu như vậy. Có thể làm cho người ta đang ngủ mà lực lượng tự lưu chuyển, thật là kỳ quái.

- Chẳng lẽ nó đã dùng qua thứ gì đó, có thể chấn trụ dược hiệu của Quỳnh Tương Ngọc Dịch, sau đó từ từ khuếch tán trong cơ thể, sử dụng từng chút một?

Quân Mạc Tích nói nhỏ, Lâm Phong có chút suy nghĩ, phục dụng qua thứ gì?

Tiêu lão tinh thông bách thảo, sử dụng thảo dược đã có thể làm hắn trọng thương mà cải tử hồi sinh, thậm chí còn khôi phục rồi còn tăng tiến thêm một bước. Thành tựu của Tiêu lão trên lĩnh vực dược thảo, Lâm Phong không chút hoài nghi. Nếu nói Tiểu Nhã phục dụng thứ gì đó thì nhất định là do Tiêu lão. Tiêu lão lấy thảo dược thay đổi thể chất, để Tiểu Nhã phục dụng chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch cũng bình yên vô sự, ngược lại nó chỉ buồn ngủ, để dược hiệu của Quỳnh Tương Ngọc Dịch tự vận chuyển.

Nếu thật sự là như vậy, có thể nói rõ dược thảo mà Tiêu lão cho Tiểu Nhã phục dụng đã phát huy hiệu quả, áp chế dược hiệu của chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, vậy thì nó còn trân quý hơn cả Quỳnh Tương Ngọc Dịch nữa.

- Rốt cuộc thì Tiêu lão là người nào?

Lâm Phong lẩm bẩm nói, tinh thông bách thảo, chữa bệnh cứu người. Hơn nữa còn tùy ý bỏ ra cực phẩm đan dược như Quy Nguyên đan, lại còn đột nhiên rời đi, một chút đầu mối cũng không lưu lại.

Về phần bài ca bi thương mà Tiêu lão hay hát cũng lộ ra vài phần hào khí, nghe nói là khi ca ca của Tiểu Nhã chết đi, từ trong lời ca, Lâm Phong cũng cảm giác được, khi còn sống, ca ca của Tiểu Nhã phi thường mạnh mẽ.

- Quân Mạc Tích nói không sai, trong cơ thể nó có thứ gì đó đã áp chế Quỳnh Tương Ngọc Dịch, như vậy mới có kỳ hiệu như vậy.

Đường U U nghe được Quân Mạc Tích thức tỉnh, lập tức liền nghĩ ra, chỉ có khả năng này mà thôi, nếu đã vậy thì Lâm Phong cùng cô bé này cũng không phải là người bình thường rồi. Trong cơ thể lại có bảo vật có thể áp chế Quỳnh Tương Ngọc Dịch.

Lâm Phong thấy Quân Mạc Tích cùng Đường U U nhìn mình, hắn cười nói:

- Gia gia của Tiểu Nhã là một vị tiền bối của ta, mà vị tiền bối kia lại tinh thông bách thảo.

- Thì ra là như vậy, nói như vậy thì vị tiền bối kia của ngươi chắc chắn là một vị cao nhân rồi.

Quân Mạc Tích gật đầu, có thể làm ra dược vật này cho cô bé phục dụng thì người này quả thật không đơn giản.

Đường U U cũng khẽ gật đầu, duy chỉ có Vân Phi Dương, ánh mắt lập lòe nhìn Lâm Phong.

Tiền bối cao nhân, tinh thông bách thảo!

Một điểm nghi ngờ trong lòng hắn dường như được mở ra, Lâm Phong có thể khong nói láo, nhưng hắn rõ ràng được, lúc Lâm Phong ở bên cạnh không có cô bé nào, mà sau khi hắn mất tích, vừa xuất hiện lại thì con người thay đổi, con người thay đổi, còn có thêm một Tiểu Nhã ở bên cạnh, có thể nói Lâm Phong có thể có kỳ ngộ gì đó.

Lực lượng trong cơ thể Tiểu Nhã vẫn chậm rãi lưu động, chảy nhẹ như suối, không nhanh không chậm, phi thường thong thả, chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch kia không mang tới chút điểm xấu nào cho nó, chỉ có chỗ tốt.

- Đường tiểu thư, muội muội của ta đã ngủ rồi, ta không ở lại nữa, ân tình khoản đãi này, đa tạ.

Lâm Phong nhìn Đường U U mĩm cười nói, Đường U U gật đầu:

- Chờ chút!

- Đưa một trăm bình rượu lên đây!

Đường U U nói một tiếng, một lát sau, có một người mang một trăm bình rượu mạnh Phần Nguyên lên đưa cho Lâm Phong.

- Cảm ơn!

Lâm Phong cười một tiếng, thu rượu vào trong thạch giới trữ vật. Hắn khẽ gật đầu với Quân Mạc Tích, hắn thấy Quân Mạc Tích cũng không tệ lắm, thanh niên mạnh nhất Thiên Long đế quốc, tuy có ngông nghênh nhưng không lộ ra ngạo khí. Qua hai lần gặp hắn, Quân Mạc Tích đều rất khách khí, lần đầu tiên cũng không có ỷ vào thực lực mà đoạt Huyết Hồn thảo của hắn, lại còn ngăn cản Ly Hận xuất thủ với hắn, mang Ly Hận đii.

- Ta cũng xin cáo từ, chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch này, Vân Phi Dương xin nhận!

Vân Phi Dương cũng đứng dậy, gật đầu nói với Đường U U.

Đường U U cũng không ngăn cản, nàng mời những người này tới, thuần túy là tặng rượu mà thôi, mỗi năm Đường gia đều làm như vậy.

Không có bất kỳ một gia tộc nào có thể thịnh vượng vĩnh viễn, kết nhiều thiện duyên, nhất là những người có tiềm lực. Ngươi tặng họ từng chút ân huệ, có lẽ một vài năm sau, lúc Đường gia gặp phải nguy nan, bọn họ chỉ nói một câu liền có thể giải quyết. Thói quen này, Đường gia đã thực hiện trong một lần nguy cơ hơn trăm năm trước.

Khi đó, Đường gia suýt nữa gặp phải tai ương huỷ diệt, nhưng bởi vì tổ tiên Đường gia ban chút ân huệ cho một thanh niên có thiên phú hơn mấy chục năm trước, người thanh niên này trưởng thành một tuyệt đại cường giả, chỉ một câu nói đơn giản đã hóa giải nguy cơ cho đệ nhất thế gia Đường gia của đế quốc Long Sơn. Lần giáo huấn đó, Đường gia vẫn luôn ghi nhớ.

Người xưa có câu, không ai mãi mãi hèn, nhưng thanh niên có thiên phú dị bẩm, có tiềm lực kia, không ai biết được, mười năm sau, hoặc là mấy chục năm sau sẽ trở thành nhân vật thiên kiêu như thế nào. Mượn những người đang ngồi đây mà nói, có lẽ mấy chục năm sau thì có người đã rời đi đế quốc Long Sơn, trở thành cường giả đại lục, một câu nói có thể phá vỡ một đế quốc.

Trong thế giới võ đạo, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có đôi khi, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể quyết định vận mệnh.

Lâm Phong cõng Tiểu Nhã trên lưng, cái con bé này ngủ cũng thật là sâu, không có chút dấu hiệu tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ bé hơi hồng lên.

Vân Phi Dương cũng theo Lâm Phong mà rời đi, hai người cảm thấy một tia sáng lạnh rơi lên người mình. Tia sáng lạnh này, không cần nói cũng biết đó là ánh mắt của Địch Long.

Nhưng Lâm Phong cùng Vân Phi Dương không quá để ý tới Địch Long, đi trên đường lớn, gió nhẹ thổi qua mặt làm cho Lâm Phong sảng khoái, hỏa diễm mãnh liệt trên người cũng từ từ biến mất.

Vân Phi Dương đi bên cạnh Lâm Phong, cười hỏi:

- Lâm Phong, cảm thấy những người này thế nào?

- Ngoài dự liệu của ta!

Lâm Phong mở miệng nói.

- Ha ha…

Vân Phi Dương cười cười:

- Ngươi cũng giống ta, đúng là có chút ngoài ý muốn. Thiên tài đế quốc phải có ánh mắt nhìn xa một chút, bất quá, hành động này của Đường gia cũng rất hợp tình hợp lý. Dù sao, những người được mời, khi tham gia đại hội Tuyết Vực đều có thể phát sinh lột xác.

- Nhiều người đế quốc Long Sơn đều mong ước tham gia đại hội Tuyết Vực, cũng không đơn giản là vì một cuộc tỷ thí kia, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn tồn tại.