Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 551: Có Duyên Gặp Lại




Ngao!

Viên Đồng thống khổ kêu lên, hắn chỉ cảm thấy phía trước xương ngực vỡ vụn không biết bao nhiêu rồi.

Đương nhiên là lúc này thì Lâm Phong cũng không hơn gì, tuy rằng là có phật ma lực bảo vệ thân thể, nhưng âm hàn sát khí vẫn xâm nhập vào trong giữa thân thể của hắn, khiến cho hắn có cảm giác rét lạnh, nhưng trên người lại mơ hồ như có một đám sương lạnh sinh ra.

- Đốt!

Lâm Phong quát lên, ánh sáng mặt trời vẫn như trước thật đáng sợ chiếu rọi trên người của hắn, sưởi ấm thân thể hắn, đuổi đi hàn khí lạnh lẽo.

Hắn sở dĩ dám cứng rắn chống đỡ một kích của đối phương, hắn lại cũng muốn oanh giết Viên Đồng, bởi vì hắn đã từng đuổi đi hàn khí trên người Hoắc Thi Vận, hắn sẽ không sợ, Đại Nhật Phần Thiên kinh của hắn nhất định có thể đuổi đi sạch sẽ hàn khí.

Nhưng Viên Đồng này lại không giống, tuy rằng vừa rồi một kích kia không đủ để đánh chết hắn nhưng cũng đã làm cho Viên Đồng bị thương nặng lắm rồi, hiện giờ thì Viên Đồng càng không còn là đối thủ của hắn nữa rồi.

Bước nhanh lên một bước, Lâm Phong cầm kiếm sát phạt hướng tới Viên Đồng mà đi, sát phạt ý khủng bố rít gào làm rung động tâm thần của Viên Đồng.

- A…!

Viên Đồng rú lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ thống khổ vô cùng, hai nắm đấm dữ tợn run lên mãnh liệt, âm dương chưởng lực dời non lấp biển đánh giết ra ngoài thân thể của hắn, nhưng nó lại hóa thành một đạo lưu quang hướng tới phía xa xa mà bỏ chạy đi.

Hắn thua rồi, hôm nay hắn uy phong lẫm lẫm đến nơi này, vô cùng cao ngạo, nhưng hiện giờ hắn lại thua ở trên tay Lâm Phong của nước Tuyết Nguyệt, chật vật mà bỏ chạy.

Hơn nữa, hắn lại trong lúc đang nở mày nở mặt đoạt nữ tử, vậy mà ngay trước mặt mọi người đã bị Lâm Phong đánh bại.

Hắn và Lâm Phong, cả hai người đều chuẩn bị tham gia đại hội Tuyết Vực, còn chưa lên tới trên võ đài của đại hội Tuyết Vực hắn đã bị thiên tài của nước Tuyết Nguyệt là Lâm Phong đánh bại, hắn còn có thể diện gì nữa mà đứng ở trên đài chiến đấu của đại hội Tuyêt Vực, mặc dù tới rồi, hắn còn có thể chiến thắng Lâm Phong sao?

Đại hội Tuyết Vực, nơi đó đã không thể là vinh quang của hắn mà sẽ là một sỉ nhục, khiến cho hắn phải khắc sâu trong tâm khảm sự sỉ nhục này.

Lâm Phong nhìn bóng dáng Viên Đồng nhanh chóng bay đi khỏi, hắn không có truy đuổi, lấy tốc độ đáng sợ của Viên Đồng mà nói thì dù Lâm Phong có đuổi thì cũng chưa chắc đã đuổi kịp Viên Đồng.

Đám người đứng nhìn Lâm Phong vẫn đứng ngạo nghễ trong hư không cùng với bóng dáng Viên Đồng đã bỏ chạy đi khỏi, ánh mắt bọn họ đều có môt chút ngây dại.

Thật rung động, Lâm Phong đã mang lại cho họ rung động đủ để cho bọn họ không thể nào quên.

Vừa mới bắt đầu, Viên Liệt đã làm nhục Lâm Phong đã bị Lâm Phong đánh chết, sau đó người của Hoắc gia là Hoắc lão nhị làm nhục Lâm Phong cũng đã bị Lâm Phong giận dữ chặt đứt hai cánh tay.

Cuối cùng, Viên Đồng từ trên không trung bay đến, cao ngạo vô cùng, lấy ánh mắt quan sát chúng sinh mà quan sát Lâm Phong ở phía dưới.

Nhưng Lâm Phong, chân đứng trên mặt đất bay vọt lên không, tay cầm kiếm tiếp nhận một trận chiến, một trận chiến này kinh động thiên địa đã làm khiếp sợ trong lòng bọn họ.

Thắng, Lâm Phong lại thắng Viên Đồng, một thiên tài của đế quốc Long Sơn tham gia đại hội Tuyết Vực, trong toàn bộ thiên tài của đế quốc Long Sơn trong bảng xếp hạng đều có thể nằm trong top 10.

Sự kiện này phát sinh ngay trước mắt bọn họ, làm sao bọn họ có thể không khiếp sợ, làm sao trong lòng bọn họ có thể quên một trận chiến này, một trận chiến chắc chắn là sẽ trờ thành kinh điển.

Hù…!

Tất cả đám người của Hoắc gia đều thở dài một hơi nhìn Lâm Phong, không biết là họ muốn gì, cách đây còn không lâu Hoắc lão nhị và Hoắc Vân còn muốn Lâm Phong đi đến Viên gia chịu chết, có ai có thể nghĩ được, chỉ sau một trận chiến Lâm Phong đã trở thành anh hùng, lúc này Hoắc lão nhị cùng với Hoắc Vân bỗng nhiên trợn tròn mắt ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

Buồn cười, bọn họ phát hiện ra mình thật là buồn cười, một thiên tài như vậy mà có thể bị bọn họ khinh bỉ làm nhục, thậm chí bọn họ còn muốn Lâm Phong phải chết, ở trong mắt Lâm Phong bọn họ căn bàn cái gì cũng không phải, đừng nói là bọn họ nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, nếu là Lâm Phong thật sự giận dữ, giống như Viên Đồng, thực sự muốn giết bọn họ thì bọn họ có thể làm gì.

Hoắc Cửu Dương cũng đồng dạng khiếp sợ nhìn Lâm Phong, ngay từ ban đầu hắn cũng chỉ nghĩ rằng Lâm Phong chỉ có tu vi Huyền Vũ Cảnh tầng một, đương nhiên hắn cho rằng Lâm Phong không xứng với Hoắc Thi Vận, lúc đó nếu Lâm Phong có rời đi thì hắn cũng không ngăn trở, mặc dù là Lâm Phong có giúp Hoắc Thi Vận đuổi hàn khí xâm nhập trong cơ thể của mình.

Mặc dù là Lâm Phong giết Viên Liệt, Hoắc Cửu Dương tuy rằng có kinh ngạc nhưng trong lòng cũng chưa có chấn động gì nhiều, giết Viên Liệt căn bàn không cải biến được tình hình gì, đến khi Lâm Phong đánh bại Hoắc lão nhị hắn mới nhìn đến thiên phú của Lâm Phong, nếu cho Lâm Phong thời gian thì Lâm Phong có thể vượt qua được Viên Đồng, bởi vậy hắn mới muốn để cho Lâm Phong và Hoắc Thi Vận cao chạy xa bay.

Nhưng mà hiện tại, hắn nhìn người thanh niên đứng trên hư không kia, hắn lại cảm giác thấy như là mình rất là hèn mọn, nhỏ bé, hắn không thể thắng nổi Viên Đồng, nhưng Lâm Phong lại chiến thắng, Lâm Phong đã khiến cho Viên Đồng phải chật vật chạy trốn, như thế này là thiên phú hùng mạnh đến bực nào.

Lâm Phong, hắn so với Viên Đồng trẻ hơn, hắn lại là đại biểu của nước Tuyết Nguyệt đi tham gia đại hội Tuyết Vực, tiền đồ của hắn không thể nào có thể đo đếm được, lúc này hắn làm sao còn có thể cho rằng Lâm Phong không xứng với Hoắc Thi Vận con gái của hắn, mà ngược lại, hắn còn có chút bận tâm, không biết là Lâm Phong có thật sự có ý định với Hoắc Thi Vận hay không.

Nhìn Hoắc Thi Vận đang đứng ở bên cạnh, hắn liếc mắt môt cái, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Thi Vận cũng không ngừng lóe lên nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang đứng trên hư không kia, lúc này trên khuôn mặt dịu dàng của nàng đang hiện lên một nụ cười sán lạn.

Không sao, tất cả đều không sao rồi, Lâm Phong đã đánh bại Viên Đồng, người của Hoắc gia không còn nguy hiểm nữa, Lâm Phong cũng không còn nguy hiểm nữa, nàng cũng không phải trở thành người phụ nữ của Viên Đồng, đây là những điều mà nàng có nằm mơ cũng không hề nghĩ tới kết cục này, không nghĩ rằng kết cục nó lại có thể tuyệt vời như thế này, điều này giống như là trong giấc mộng vậy.

Lâm Phong vẫn đứng ở trên hư không vẫn không bước xuống, hắn nhắm mắt lại, Đại Nhật Phần Thiên kinh điên cuồng vận chuyển trong hư không, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu rọi trên thân người của hắn.

Ở trong cơ thể của Lâm Phong, từng chút từng chút hàn khí không ngừng chảy ra, Lâm Phong hắn ở đấy, lấy Đại Nhật Phần Thiên kinh để đuổi đi hàn khí trong cơ thể, không muốn để cho hàn khí lưu lại trong cơ thể ảnh hưởng đển sức lực của hắn.

- Lâm Phong hắn vừa rồi vì đã đánh giết Viên Đồng, cứng rắn chống đỡ cửu âm chưởng lực của Viên Đồng, giờ phút này hắn cũng đang có chút bị tổn thương, không biết liệu có việc gì hay không?

Hoắc Cửu Dương thì thào nói nhỏ, Hoắc Thi Vận đứng ở bên cạnh, hai tay nắm chặt, nàng lắc đầu nói:

- Không sao đâu, hàn khí ở trong cơ thể của con cũng là do Lâm Phong lấy ngọn lửa công pháp kia mà đuổi đi đấy, Lâm Phong sẽ không thể nào có việc gì đâu.

- Ây!

Hoắc Cửu Dương gật gật đầu nói:

- Hy vọng là như thế.

Mọi người đều nhìn lên hư không, mọi con mắt đều dừng ở trên người của Lâm Phong.

Qua thật lâu sau, thân thể của Lâm Phong run lên mãnh liệt, một cỗ băng hàn khí từ trong cơ thể bị hắt bắn ra ngoài, ánh sáng mặt trời cùng với ngọn lửa chói chang thổi quét đốt cháy hoàn toàn cỗ hàn khí này.

Nguyên do vì bản thân phật ma lực lượng nó đã chống đỡ với bộ phận cửu âm hàn khí, ở trong cơ thể của mình, Lâm Phong thậm chí không cần thông qua Võ Hồn, chỉ cần mượn mặt trời Đại Nhật Phần Thiên kinh hùng mạnh hống hách lầ có thể đuổi đi hàn khí kia.

Đôi mắt mở to, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng nhìn lướt qua đám người của Viên gia, hiện giờ người của Viên gia đã bị người của Hoắc gia vây quanh, không còn có một chút bình tĩnh nào, làm sao còn có thể giống như lúc mới đến đây, tự đắc vênh váo.

- Cút về đi, hãy nói cho Viên Đồng biết, nếu là hắn còn dám đến Hoắc gia, ta sẽ đánh vào Viên gia, gặp kẻ nào giết kẻ đó.

Lâm Phong quát lên nói với những người của Viên gia đang đứng trên mặt đất, khiến cho trong lòng bọn họ run lên.

Đám người Hoắc gia nghe thấy Lâm Phong lên tiếng, họ cũng đều tránh cả ra để cho người của Viên gia đi.

Có cơ hội để giữ lại mạng sống của mình, người của Viên gia đương nhiên không muốn tiếp tục ở lại, một đám chật vật chen chúc nhau rời đi, không bao lâu sau đã biến mất hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi, một người cũng không còn thấy đâu nữa.

- Ta đã nói những lời này, nói vậy Viên Đồng kia sẽ không dám động tới người của Hoắc gia nữa, trừ phi hắn phát rồ không để ý đến sự chết sống của Hoắc gia.

Chân nguyên lực vẫn hồi tụ ở dưới chân khiến cho thân thể của Lâm Phong trôi nổi trong hư không, hắn không hạ xuống mà là ánh mắt của hắn hướng tới dừng ở trên ngưởi của Hoắc Thi Vận.

- Thi Vận, trên người của cô hàn khí đã được đuổi đi rồi, Viên Đồng cũng không còn dám đến xâm phạm nữa, vậy bây giờ ta đi đây, về sau có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Lâm Phong mỉm cười với Hoắc Thi Vận, bước chân bước lên hướng về phía xa xa mà đi, điệu bộ rất phóng khoáng không có lưu lại một dấu vết gì.

Nụ cười trên mặt Hoắc Thi Vận cứng ngắc ngay tại đó, ánh mắt Hoắc Cửu Dương cũng ngưng đọng lại, lúc này toàn bộ đám người đều sửng sốt, kết cục này hiển nhiên là đều ra ngoài dự đoán của bọn họ.

Ra đi, có duyên gặp lại?

Lâm Phong, hắn cứ như vậy mà đi?

Trong lòng Hoắc Thi Vận xuất hiện một cảm giác mất mát vô tận, lập tức trên khóe miệng của nàng nở một nụ cười gượng gạo, kết cục luôn như vậy, ra ngoài dự đoán của mọi người.

- Lâm Phong, ngươi chờ một chút.

Như là đột nhhiên nghĩ ra điều gì, Hoắc Thi Vận đột nhiên hướng lên bầu trời gọi to, nhưng lúc này trong hư không đã không còn một bóng người, thân hình của Hoắc Thi Vận hơi chùng xuống, đôi mắt chắm chằm nhìn về phương xa.

- Thi Vận, còn có chuyện gì sao?

Một bóng người từ đàng xa truyền đến, lập tức một bóng dáng phiêu đãng xuất hiện, nhìn kỹ thì rõ ràng đúng là Lâm Phong.

Nhìn thấy Lâm Phong quay lại, trong mắt Hoắc Thi Vận lộ ra một nụ cười sán lạn, từ trên người, nàng lấy ra một bức tranh bằng da dê, còn có một miếng ngọc trí nhớ, nàng bay thẳng lên hư không ném về phía Lâm Phong.

- Giữ lấy, làm kỷ niệm nhé.

Hoắc Thi Vận cười gọi to lên, hai tay đặt thẳng phía trước mặt.

Lâm Phong nhận vật mà Hoắc Thi Vận đưa cho, hắn cầm ở trong tay nói:

- Tạm biệt.

Dứt lời Lâm Phong lại một lần nữa nhẹ nhàng bay đi, để lại cho Hoắc Cửu Dương đang giật mình thấy Hoắc Thi Vận đem những đồ đó đưa cho Lâm Phong.

Nhìn về phía con gái của mình, Hoắc Cửu Dương đã thấy nụ cười của nàng đã lại sán lạn như trước, tuy nhiên trên gương mặt tươi cười đã có những giọt nước mắt tràn ra.