Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 542: Gây Khó Dễ




Trong phòng Hoắc Thi Vận, khí tức nóng bỏng vẫn như trước, nhưng dần dần nhạt đi, Hoắc Thi Vận dùng chăn đệm che lấy thân thể, hai vai trắng như tuyết lộ ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn liền không kiềm được xúc động.

Nhất là ánh mắt xấu hổ của Hoắc Thi Vận lúc này, càng khiến người khác say mê, muốn vuốt ve một hồi.

- Lâm Phong, cảm ơn ngươi.

Hoắc Thi Vận kéo chăn đệm, nhìn Lâm Phong đối diện khuôn mặt đỏ bừng, thân thể trần truông lại càng khẩn trương, trái tim không ngừng đập mạnh.

- Không có gì, ta cũng là vì Tuyền Âm Ngọc Vương.

Lâm Phong áp chế xung động trong lòng, đứng dậy, đi ra ngoài căn phòng, mồm vẫn nói:

- Ta đợi cô ở bên ngoài.

Ra khỏi phòng, Lâm Phong thở ra một hơi dài, trong mắt lộ ra một tia cười khổ, đối mặt với một mỹ nhân như thế, thực khó mà khắc chế.

Hoắc Thi Vận nhìn Lâm Phong đi ra ngoài, ánh mắt lấp lánh, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ, bỏ chăn đệp ra, rồi tìm một bộ quần áo mình thích mặc vào, cẩn thận đánh một chút phấn.

Lâm Phong ở bên ngoài chờ hồi lâu, mới thấy Hoắc Thi Vận bước đi nhẹ nhàng, chầm chậm đi tới.

Lúc này Hoắc Thi Vận vẫn không hề trang điểm, chỉ là tẩy rửa một chút, mái tóc dài mềm mài xõa trên vai, trên đầu búi một búi, khuôn mặt đẹp đẽ lung linh, còn mang theo một chút xấu hổ, đẹp không sao tả nổi.

Hơn nữa trên người Hoắc Thi Vận mặc một bộ đồ màu tím, đôi vai lộ ra, cái cổ trắng ngần hoàn toàn lộ ra ngoài, khiến người ta bất tri bất giác muốn thuận theo bộ ngực trắng ngần tìm xuống phía dưới, đường cong hoàn hảo được bộ quần áo làm nổi bật, kinh diễm động nhân.

- Lâm Phong.

Hoắc Thi Vận thấy ánh mắt Lâm Phong ngây ra nhìn chằm chằm mình, không khỏi xấu hổ hô lên, đầu hơi cúi thấp xuống, sắc mặt càng thêm đỏ hồng.

- Hả?

Lâm Phong sửng sốt, lập tức cười khổ, Hoắc Thi Vận vào lúc này thực quá đẹp, nàng vốn đã vô cùng dịu dàng, giờ lại hơi đánh chút phấn, càng mê hoặc lòng người, nhất là thân thể mảnh mai kia, dường như muốn để người ta ôm nàng vào lòng, bảo vệ cẩn thận, đây có lẽ chính là hồng nhan họa thủy vậy.

- Thất lễ rồi.

Lâm Phong xin lỗi, cười khổ lắc đầu, hắn từng thấy không ít mỹ nữ, lại vẫn thất thần như thế, hiển nhiên Hoắc Thi Vận có một vẻ đẹp khiến hắn vô cùng kinh hãi.

- Không sao.

Hoắc Thi Vận lắc lắc đầu, rồi liền thò tay ra, đưa một cái túi thơm cho Lâm Phong, nói:

- Tuyền Âm Ngọc ở trong này, nếu âm hàn chi khí của ta đã bị ép ra ngoài, vậy cũng không còn tác dụng gì, đưa hết cho ngươi, hy vọng có thể giúp được bằng hữu của ngươi.

Lâm Phong cũng không khách khí, tiếp lấy túi thơm kia, nở nụ cười cảm ơn Hoắc Thi Vận:

- Cảm ơn, Hoắc tiểu thư.

Nghe được xưng hô của Lâm Phong với bản thân, trong lòng Hoắc Thi Vận lóe lên một tia mất mát khó hiểu, nói:

- Lâm Phong, ngươi cứ gọi ta là Thi Vận đi, gọi ta là Hoắc tiểu thư ta không quen.

Lâm Phong ngây ra, rồi lập tức mở miệng, hô:

- Thi Vận.

Hoắc Thi Vận nghe được Lâm Phong hô, mới lộ ra một nụ cười tươi tắn, nói với Lâm Phong:

- Chúng ta đi thôi, phụ thân còn đang đợi, nhanh đi nói cho họ tin tức tốt thôi.

- Ừ.

Lâm Phong gật gật đầu, lập tức cùng Hoắc Thi Vận đi về phía đại điện.

Lúc này giữa đại điện, Hoắc Cửu Dương vẫn ngồi ở đó, ngón tay không ngừng gõ gõ trên mặt bàn, tiết tấu có chút vội vàng, hiển nhiên lúc này tâm tình của ông, có chút xao động trong đó.

- Đại ca, hay là, để Hoắc Vân đi xem xem.

Hoắc lão nhị đề nghị Hoắc Cửu Dương, ánh mắt Hoắc Cửu Dương lấp lánh, suy tính một hồi, lập tức gật đầu nói:

- Cũng được, nhưng đừng làm rối bọn họ.

- Đại bá yên tâm đi.

Hoắc Vân gật gật đầu, quay người đi ra khỏi đại điện, chẳng qua vừa bước đi, nàng đã lại dừng bước, chỉ thấy xa xa có hai bóng người, đang chậm rãi đi về bên này, chính là Lâm Phong và Hoắc Thi Vận.

Hơn nữa bộ quần áo Hoắc Thi Vận đang mặc, càng tươi đẹp động lòng người.

- Thi Vận.

Một bóng người lóe lên như gió, Hoắc Cửu Dương nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài cửa đại điện, lúc nhìn thấy con gái mình thì cũng ngây ra, Hoắc Thi Vận luôn không thích đánh phấn, nhưng lúc này lại ăn mặc đẹp đẽ như thế, là có ý gì?

Nó không phải nên để Lâm Phong trị liệu hàn khí trong cơ thể sao?

Thấy đôi mắt của mọi người nhìn chằm chằm bản thân, ánh mắt của Hoắc Thi Vận không khỏi hơi chút thấp xuống, vẻ xấu hổ trên khuôn mặt, càng khiến người khác nghi ngờ.

Ánh mắt Hoắc Cửu Dương nhìn Lâm Phong đầu bất thiện, thằng nhãi này không phải đã làm gì con gái hắn chứ?

- Thi Vận, con đây là?

Hoắc Cửu Dương nhịn không được hỏi một tiếng, Hoắc Thi Vận ngước mắt lên, nhìn Hoắc Cửu Dương nói:

- Phụ thân, hàn khí trong người con, đã bị Lâm Phong đẩy ra rồi.

- Hả?

Hoắc Cửu Dương sửng sốt, Hoắc lão nhị và Hoắc Vân cũng ngây ra, hàn khí của Hoắc Thi Vận ngay cả Hoắc Cửu Dung cũng không làm gì được, lúc này Hoắc Thi Vận lại nói bị Lâm Phong đẩy ra rồi?

Thân hình run lên, Hoắc Cửu Dương nhanh chóng đến bên người Hoắc Thi Vận, bàn tay trực tiếp cầm lấy cánh tay Hoắc Thi Vận, không khỏi nheo mắt lại.

Quả nhiên, lúc này trong cơ thể Hoắc Thi Vận, đã không còn hàn khí nữa, thậm chí, Cửu Dương Công Pháp dường như cũng lợi hại hơn mấy phần.

Ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo mấy phần kinh dị, Hoắc Cửu Dương quả thực không thể tưởng tượng, Lâm Phong, lại có thể ép hàn khí ra khỏi cơ thể Hoắc Thi Vận, hắn căn bản không có hy vọng gì, chỉ là để Lâm Phong thử một chút mà thôi.

- Thực không còn.

Hoắc Cửu Dương dường như đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn Lâm Phong, nói:

- Ngươi là Luyện Đan sư?

- Phải.

Lâm Phong gật đầu, ánh mắt Hoắc Cửu Dương trầm ngâm, cũng không hỏi nhiều, Lâm Phong có thể ép đi hàn khí của Hoắc Thi Vận, như vậy là đủ rồi.

Hoắc Thi Vận liếc nhìn Lâm Phong một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, không nói gì cả.

Lâm Phong mặc dù nói hắn là Luyện Đan sư, nhưng lúc bức hàn ý trong cơ thể nàng ra, lại căn bản không dùng bất cứ đan dược gì, thuần túy là dùng công pháp ép hàn khí ra ngoài, sau đó dùng Vũ hồn cắn nuốt toàn bộ.

Hoắc Thi Vận hiện giờ vẫn còn khiếp sợ, thực lực và Vũ hồn của Lâm Phong, lại mạnh mẽ như vậy, nhưng Lâm Phong, hắn chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một.

Lâm Phong, hắn khẳng định đã ẩn giấu tu vi.

- Với chút đỉnh tu vi của ngươi, muốn luyện chế đan dược cường đại để ép hàn khí trong cơ thể Thi Vận ra, căn bản là không thể, hơn nữa thời gian ngắn như vậy, cũng không luyện chế được ra đan dược gì, trừ phi, bản thân ngươi đã có bảo vật đan dược có thể trị liệu hàn khí trong cơ thể Thi Vận, lại cố tình tung hỏa mù, ta nói có phải không?

Hoắc lão nhị tiến lên một bước, đối với hàn khí của Hoắc Thi Vận biến mất hắn tự nhiên sẽ không nghi ngờ, Hoắc Cửu Dương tự mình kiểm nghiệm không thể có sai lầm.

- Ngươi nếu nói như vậy, vậy cứ cho là thế đi.

Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, nhàn nhạt trả lời một câu, hắn đến Hoắc gia, vốn là vì Tuyền Âm Ngọc, hiện giờ Tuyền Âm Ngọc đã có trong tay, hắn lại không có gì cần nhờ Hoắc gia, làm gì sẽ quan tâm nhiều đến thế, cứ để bọn họ nghĩ thế nào thì nghĩ.

- Hừ, quả nhiên là bị ta đoán trúng, tâm cơ của ngươi như vậy, tiếp cận Thi Vận, rốt cuộc là để làm gì, có mục đích gì không muốn người khác biết, nói mau.

Hoắc lão nhị nhìn chằm chằm Lâm Phong, trong lời nói lộ ra ý chất vấn.

Ánh mắt Hoắc Cửu Dương không ngừng lóe lên, im lặng không nói gì, tuy lời của Hoắc lão nhị có phần khó nghe, nhưng lại cũng có mấy phần đạo lý trong đó.

Ánh mắt Lâm Phong quét qua hai vị chưởng môn nhân của Hoắc gia, ánh mắt lạnh lẽo, thực sự là đáng cười, khó trách Hoắc gia càng ngày càng kém, bị Viên gia bắt nạt.

Ánh mắt lướt đi, Lâm Phong cũng không nhìn Hoắc lão nhị và Hoắc Cửu Dương nữa, mà nhìn về phía Hoắc Thi Vận.

- Lâm Phong, ngươi đừng nghe nhị thúc nói.

Hoắc Thi Vận không ngừng lắc đầu, muốn giải thích, nhưng không biết nên trình bày thế nào.

- Thi Vận, hàn khí của cô đã bị trục xuất, ta đây đi trước.

Lâm Phong trực tiếp cáo từ, hắn cần gì ở chỗ này nhìn mặt mũi người khác.

- Lâm Phong.

Trên mặt Hoắc Thi Vận càng có vẻ lo lắng, đã thấy Lâm Phong không nói thêm lời nào, giơ chân bước tới, liền đi về phía xa.

- Hừ, không nói rõ mục đích của ngươi, làm sao có thể rời đi.

Hoắc lão nhị quát lạnh một tiếng, bước tới phía trước, muốn đuổi theo Lâm Phong.

Nhưng đúng vào lúc này, Hoắc Thi Vận trực tiếp ngăn cản trước người hắn, tức giận nói:

- Nhị thúc, Lâm Phong cứu cháu thúc không có nửa lời cảm ơn, ngược lại lại làm khó người ta, chẳng qua là nhìn trộm tu vi của thúc một chút mà thôi, thúc lại bụng dạ hẹp hòi như vậy, khó trách Hoắc gia ta suy vong đến mức này, trong gia tộc không có một ai giống như thiên tài, nếu không cũng không bị Viên Đồng ức hiếp đến vậy.

Tính khí Hoắc Thi Vận luôn luôn ôn hòa, lúc này lại tức giận quát tháo như thế, khiến Hoắc lão nhị ngây ra tại chỗ, lập tức hắn nhìn thấy Hoắc Thi Vận quay người, đuổi theo Lâm Phong.