Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 539: Hoắc Gia




Bước chân lên phía trước, Lâm Phong đến bên người người thiếu nữ xinh đẹp kia nói:

- Xin chào, Tuyền Âm ngọc vương này có thể để lại cho ta một viên không?

Ánh mắt cô gái kia thật trong suốt dịu dàng quan sát Lâm Phong, trong đôi mắt nàng hiện lên một vẻ áy náy, nàng hơi hơi cúi đầu nói:

- Thật có lỗi, ngọc Tuyền Âm này rất cần thiết đối với ta, ta không thể để lại cho ngươi được.

- Là bởi vì khí âm hàn trên người của ngươi phải không?

Lâm Phong nhìn người thiếu nữ nói, từ trên người của đối phương, hắn cảm thấy rõ ràng một cỗ âm hàn khí, điểm này cũng có vài phần tương tự giống với Mộng Tình.

- Ta có một người bạn cũng giống như ngươi, trên người cũng có khí âm hàn, cho nên ta hy vọng cô nương có thể để lại cho ta một viên Tuyền Âm ngọc vương, ta có thể trả cho cô số nguyên thạch nhiều hơn.

Trong giọng nói của Lâm Phong có một vẻ cam chịu, đối phương đã mua trước Tuyền Âm ngọc vương hắn cũng đành phải chịu, hắn chỉ hy vọng thương lượng cùng với đối phương, đối phương có thể để lại cho hắn một viên.

- Điều này…

Trong lúc nhất thời thiếu nữ không biết nói thế nào cho phải.

Người thiếu nữ giỏi giang đứng bên cạnh nhìn lướt qua Lâm Phong, lạnh lùng nói:

- Trả thêm một ít nguyên thạch, đây là ngươi đang làm nhục chúng ta sao?

- Thi Vận, người như thế để ý tới hắn làm gì, chúng ta đi thôi.

Lập tức người thiếu nữ có vẻ giỏi giang kia cất tiếng nói với Thi Vận rồi nắm lấy tay kéo Thi Vận cùng rời đi.

- Vân tỷ, từ từ đã.

Người thiếu nữ được gọi là Thi Vận kia giằng thoát ra khỏi tay đối phương quay lại nhìn Lâm Phong, nàng lấy ra một ít ngọc Tuyền âm đưa cho Lâm Phong nói:

- Hai viên Tuyền Âm ngọc vương này khả năng ta phải giữ lại cho mình, ta chỉ có thể tặng cho ngươi một ít viên ngọc Tuyền Âm này, hy vọng nó có thể giúp được cho bằng hữu của ngươi.

Lâm Phong nhìn ánh mắt người thiếu nữ, bên trong vẻ dịu dàng lộ ra vẻ lương thiện khiến cho Lâm Phong có chút không đành lòng nhận ngọc Tuyền Âm của nàng.

- Trên người của ngươi chuyện gì đã xảy ra, nói không chừng ta có thể giúp được cho ngươi.

Lâm Phong không đưa tay ra nhận ngọc Tuyền Âm trong tay của nàng đưa cho, Thiên Phệ Vũ hồn trên người của hắn có thể cắn nuốt khí âm hàn trên người Mộng Tình, tuy nhiên nguyên do vì thể chất cùng với công pháp tu luyện của Mộng Tình khiến cho hắn không thể trừ được tận gốc khí âm hàn trên người Mộng Tình. Tuy nhiên người thiếu nữ này lại bởi vì nguyên nhân khác mà trúng khí âm hàn, có lẽ Thiên Phệ Vũ hồn của hắn nói không chừng lại có thể hữu dụng.

Nếu như có thể chữa khỏi được khí âm hàn trên người của đối phương thì với tính cách của người thiếu nữ này nàng nhất định sẽ đem tất cả ngọc Tuyền Âm mà cho mình, như vậy xem như vẹn toàn cả đôi bên.

Thiếu nữ kia nghe Lâm Phong nói thì sửng sốt nhưng lại lập tức lắc đầu nói:

- Vô dụng, khí âm hàn trong người ta là ngoại vật xâm nhập, dùng dược vật không thể trừ tận gốc được, mặc dù ngươi có là dược sư thì cũng không thể trị được, bản thân gia tộc của ta là dược sư.

Lâm Phong hơi sững sờ, dược sư gia, đây là dược sư chuyên nghiệp cũng gần giống như Luyện Đan sư, chẳng qua dược sư thì dùng thuốc để chữa bệnh còn Luyện Đan sư thì luyện đan.

Nhưng ở trong thế giới võ đạo võ tu rất ít bệnh, có bệnh thì đều là bệnh nặng cần có thuốc tốt, bởi vậy nói chung dược sư đều tinh thông một số thuật luyện đan, đây là một hiện tượng phổ biến. Nhưng Luyện Đan sư thì lại rất không giống nhau, rất nhiều Luyện Đan sư khinh thường cái nghề dược sư này, dược đan thần thông quảng đại, chỉ cần có thể luyện chế ra được đan dược tốt còn cần dược sư để làm gì.

- Không thử một chút thì làm sao biết ta là một Luyện Đan sư.

Lâm Phong mở niệng nói khiến cho người thiếu nữ kia hơi kinh hãi Lâm Phong trông như thể mà lại là một hắn Luyện Đan sư ở đại lục thân phận của Luyện Đan sư hiển nhiên là tôn quý hơn dược sư được mội người tôn kính.

- Thi Vận, không nên tin hắn! Hắn chính là một tên Huyền Vũ cảnh tầng một, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy làm sao có thể thành tựu lớn trong việc luyện đan, hơn một nửa hắn là kẻ lường gạt.

Người thiếu nữ giỏi giang kia muốn kéo Thi Vận rời đi. Lâm Phong cau mày, thiếu nữ này cũng thật quá mức vô lý, chính mình dường như cũng chưa hề đắc tội với ả.

- Thiên Nhãn thuật.

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, chỗ mi tâm phảng phất như có một con mắt mở ra nhìn trộm tu vi của đối phương.

Người thiếu nữ giỏi giang nhưng khá vô lễ này lại cũng có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai, mà người thiếu nữ xinh đẹp nhu thuận được gọi là Thi Vận kia thì cũng có được tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, khiến cho trong lòng của Lâm Phong thầm than thực lực võ tu ở trong hoàng thành Thiên Long của đế quốc Long Sơn này quả thực quả nhiên là quá nhiều phổ biến và mạnh mẽ hơn nhiều so với nước Tuyết Nguyệt.

Đế quốc cuối cùng thì vẫn là đế quốc, nội tình còn tại đó, quan niệm tu luyện công pháp còn có thủ đoạn rồi tài nguyên khẳng định đều cao hơn Tuyết Nguyệt, tu vi phổ biến có cao hơn Tuyết Nguyệt chẳng qua thì cũng là một việc bình thường

- To gan, ngươi dám vô lễ.

Người thiếu nữ giỏi giang kia cảm giác được Lâm Phong đang nhìn trộm tu vi của nàng trên nét mặt tự dâng lên hàn khí giận giữ mằng mỏ Lâm Phong có vẻ vô cùng khó chịu.

Nghe được tiếng quát này khiến cho Lâm Phong càng thêm khó chịu, thậm chí hắn cảm thấy chán ghét cô gái này, tuy rằng thân hình cũng thật xinh đẹp nhưng lại cực kỳ vô lễ. Ả vừa rồi cũng nhìn trộm tu vi của Lâm Phong nhưng lại bình thản như không có chuyện gì phát sinh, mà Lâm Phong thì chỉ có liếc mắt nhìn tu vi của ả mà ả lại quát lên là Lâm Phong to gan lớn mật.

- Chỉ có thể là ngươi được nhìn trộm tu vi của ta, còn ta thì không được phép nhìn trộm tu vi của ngươi.

Lâm Phong lãnh đạm nói:

-Ta dường như từ đầu đến giờ chưa có nói chuyện với ngươi, ngươi chen miệng vào làm gì làm người ta chán ghét.

- Được tốt lắm, ta lại muốn nhìn xem ngươi một tên Huyền Vũ cảnh tầng một dựa vào cái gì mà ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.

Người thiếu nữ giỏi giang lạnh lùng nói, trên người khí lạnh phóng thích ra đáp lên trên người Lâm Phong. Điều này càng làm cho sắc mặt Lâm Phong trở nên lạnh lùng hơn, một lời không hợp mà đã muốn ra tay sao?

Kể cả Huyền Vũ cảnh tầng hai, một ngón tay của hắn cũng có thể bóp chết.

Đầu hơi hơi cúi xuống, trong đôi mắt của Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang sắc bén.

- Vân tỷ đủ rồi, ngươi làm cái gì vậy.

Người thiếu nữ nhu thuận kia bước chân đi nhanh đến trước người thiếu nữ mãnh liệt, ngăn cản cỗ lãnh khí, lại quay sang lộ ra một nụ cười xin lỗi với Lâm Phong.

- Xin lỗi, tỷ tỷ của ta tính tình cũng được tốt, hy vọng ngươi có thể bỏ qua.

Thấy nụ cười trong suốt của người thiếu nữ, cơn giận của Lâm Phong cũng tiên tan đi vài phần, nói:

- Ngươi với tỷ tỷ của ngươi chắc không phải chị em ruột.

- Không phải, nhưng tỷ là tỷ tỷ của ta không có sai.

Thiếu nữ trả lời.

- Ừm!

Lâm Phong gật gật đầu:

- Nếu là chị em ruột thì cũng khó nói, một người thì tao nhã người kia thì cũng không có khả năng ngang ngược đến như thế.

- Ngươi…

Người thiếu nữ giỏi giang kia nghe được lời nói của Lâm Phong thì sắc mặt cứng đờ, tức giận lại phát tác.

- Vân tỷ.

Thiếu nữ Thi Vận gọi to lên một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo:

- Ta gọi là Hoắc Thi Vận! Ngươi nói ngươi có thể giải quyết âm hàn khí trên người của ta, chúng ta có thể thử xem. Cho dù không được, chúng ta cũng có thể làm bằng hữu. Nếu khí âm hàn có thể đuổi đi được thì số Tuyền Âm ngọc này ta đều trao cho ngươi.

- Tốt.

Lâm Phong gật gật đầu cười:

- Ta tên là Lâm Phong.

- Lâm Phong.

Hoắc Thi Vận nói nhỏ môt tiếng, âm thầm ghi nhớ lại cái tên này rồi lập tức cười nói:

- Lâm Phong, ngươi theo ta về nhà của ta đi, có lẽ ngươi có thể cùng với cha ta nghĩ biện pháp.

- Thi Vận, ngươi làm sao có thể dẫn một người như thế về nhà.

Người thiếu nữ ngang ngược kia nghe Thi Vận muốn đưa Lâm Phong về nhà vẻ mặt có vẻ không hài lòng.

- Không quan hệ, để Lâm Phong thử thử xem cũng không sao.

Thi Vận không thèm để ý cười nói:

- Tốt lắm, Vân tỷ cũng đừng nên cái vã với Lâm Phong nữa.

Hoắc Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra thần sắc uy hiếp, tuy nhiên cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Về phần Lâm Phong, hắn há lại quan tâm đến ánh mắt uy hiếp của Hoắc Vân.

Trong hoàng thành của đế quốc Long Sơn, Hoắc gia mặc dù không phải là đứng đầu các nhà quyền quý nhưng mà rất có thực lực, xem như là một đại gia tộc ở thành Thiên Long này, phủ đệ của Hoắc gia chiếm cứ rộng đến hàng trăm mẫu.

Người có thực lực phổ biến của đế quốc Long Sơn là mạnh hơn Tuyết Nguyệt, nhưng cũng không phải mạnh tới mức đâu đâu cũng có cường nhân thanh niên Huyền Vũ cảnh. Thi Vận và Hoắc Vân, thân mình xuất sứ từ đại gia tộc, thiên phú cũng rất phi thường, nhưng lúc này cũng mới chỉ có được tu vi của cảnh giới Huyền Vũ cảnh.

Đi vào phủ đệ của Hoắc gia, Lâm Phong nhìn thấy một cái cửa đá thật lớn, thật uy nghiêm, trên đó còn có khắc họa chín vầng mặt trời có chút làm cho người ta phải chú ý.

- Lâm Phong, người Hoắc gia của ta thuộc hỏa, trong gia tộc nổi danh nhất đó là Cửu Dương công pháp, cha ta cũng tên là Cửu Dương, trên cửa phủ này có khắc chín vầng thái dương cũng là có ngụ ý đó.

Giọng nói của Hoắc Thi Vận mềm mại nhẹ nhàng giới thiệu với Lâm Phong, những người ở trước phủ đệ khi nhìn thấy Hoắc Thi Vận và Hoắc Vân về ai cũng khom người chào một tiếng tiểu thư.

Ở bên trong các đại gia tộc vẫn không thiếu những nghi lễ quy củ.

Không như của chính của phú đệ Hoăc gia, bên cạnh là một diễn võ trường thật lớn, có không ít người của Hoắc gia ở chỗ này luận bàn giao lưu võ đạo, tuy nhiên những người này đa phần đều là tuổi trẻ, một ít người lớn hơn thì hướng dẫn bọn họ tu luyện.

Đúng là một gia tộc lớn nhưng lại tràn ngập tinh thần phấn chấn bồng bột.

- Tiểu thư.

- Thi Vận tỷ đã về.

Rất nhiều người nhìn thấy Hoắc Thi Vận và Hoắc Vân trở về, mọi người đi tới nhiệt tình cười cười chào hỏi Hoắc Thi Vận, tuy nhiên họ lại không để ý tới Hoắc Vân, người lễ phép nhất thì cũng chỉ có gật gật đầu với ả, nhưng Hoắc Vân cũng không để ý tới, từ điểm đó có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hai người.