Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 535: Xếp Hạng Thiên Tài Của Đế Quốc Long Sơn




- Vù vù…

Tiếng cuồng phong đáng sợ rít gào, sau khi thanh niên áo bào đen va lên bức tường, Lâm Phong như gió theo sát phía sau. Một nắm đấm đáng sợ lại hiện ra trước mặt thanh niên áo bào đen. Quyền ý lạnh lẽo thổi lên áo bào cùng tóc của hắn, khiến sắc mặt hắn trở nên vô cùng hoảng sợ.

- Ngươi có thể dễ dàng thắng ta, chỉ là không muốn cậy mạnh hiếp yếu, khi nhục ta?

Lâm Phong nhìn ánh mắt hoảng sợ kia, lạnh lùng nói. Ánh mắt của thanh niên cứng đờ lại.

Một quyền, chỉ là một quyền, kẻ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm như hắn lại chẳng thể tiếp nổi dù chỉ một quyền của Lâm Phong.

Một quyền này không chỉ đánh bại hắn, đồng thời cũng phá hủy đi sự tự tin của hắn. Hắn chưa từng nghĩ rằng một tên Huyền Vũ cảnh tầng ba lại có thể miệt thị hắn, dễ dàng đánh bại hắn, nắm tính mạng hắn trong tay như vậy.

Không chỉ riêng thanh niên mặc áo bào đen, những người có mặt ở đây đều cứng đờ người ra đó. Quyền này thật đáng sợ! Thiên Phật Quyền mà thanh niên áo bào đen đánh ra, ở trước mặt Lâm Phong lại chẳng có lực ngăn cản chút nào, quyền kia của Lâm Phong đã trấn áp tất cả dễ như trở bàn tay.

Đường U U chớp chớp mắt, nàng đã gặp không ít thiên tài, nhưng kẻ như Lâm Phong, lấy cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba mà trực tiếp vượt qua hai cấp, dùng một quyền đánh bại người ở cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, nàng đúng là chưa gặp bao giờ.

Lâm Phong thắng quá dễ dàng, quá bá đạo.

- Quyền kia của hắn sử dụng lực lượng gì ấy nhỉ?

Đường U U thầm đoán trong lòng. Dòng khí màu đen kia chảy xuôi theo nắm đấm của Lâm Phong, như thể là một dòng sức mạnh tồn tại mãi mãi, muốn trấn áp tất cả. Lâm Phong chắc chắn là đã tu luyện một loại năng lực kỳ lạ.

- Có thể được chọn tới tham gia đại hội Tuyết Vực, quả nhiên bất phàm.

Đường U U thầm nghĩ như vậy trong lòng, dù là nước phụ thuộc, nhưng thiên tài được lựa chọn thì chí ít cũng phải có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn trở lên mới đúng.

- Còn cần chiến nữa không?

Lâm Phong quay sang nhìn Đường U U, quả đấm của hắn vẫn giơ ở trước mặt thanh niên áo bào đen kia, nếu phải chiến nữa thì hắn đánh thẳng một quyền tiêu diệt luôn thanh niên áo bào đen kia.

- Không cần.

Đường U U khẽ lắc đầu. Hào quang lóe lên, trong tay nàng xuất hiện nhiều bầu rượu, có tất cả mười tám bầu.

- Ngươi thắng!

Đường U U phất ống tay áo lên, lập tức toàn bộ mười tám bầu rượu kia bay tới Lam Kiều. Lam Kiều vung tay lên, thu mười tám bầu rượu đó lại, mà nàng cũng nở nụ cười.

- Lâm Phong, tha cho tên tự cho là đúng kia đi.

Lam Kiều cười nói. Lâm Phong vung tay lên, lập tức đánh văng cả người đối phương ra ngoài, sắc mặt lạnh lùng đi về bên cạnh Lam Kiều.

- Chúng ta đi.

Lam Kiều ôm lấy cánh tay Lâm Phong rồi trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ, ngự không mà đi. Sau khi lấy được mười tám bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch, bọn họ không hề ở lại dù chỉ thêm nửa khắc.

Đường U U nhìn hai bóng người rời đi qua chấn song cửa sổ, Lâm Phong này có thiên phú không tệ, chỉ là cảnh giới hơi thấp, nếu tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm hoặc sáu là có thể tỏa sáng trong đại hội Tuyết Vực này rồi. Hiện giờ tu vi của Lâm Phong còn chưa đủ, nhưng so với đám thanh niên tài tuấn tự cho mình là tài giỏi kia thì Lâm Phong đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Hắn chỉ là một thanh niên đi ra từ nước phụ thuộc, thậm chí còn trẻ tuổi như vậy nữa.

Sau khi Lâm Phong và Lam Kiều rời khỏi Thiên Hành cung, giáng xuống dưới đất, Lam Kiều khẽ mỉm cười rồi đưa một bao cho Lâm Phong và nói:

- Đây là chín bình Quỳnh Tương Ngọc Dịch hoàn chỉnh, ngươi dùng cùng một lúc có lẽ sẽ giúp tu vi ngươi tiến thêm một bước nữa. Mà chín bình khác là của ta, ngươi có ý kiến gì không?

- Nếu ta nói là có ý kiến thì ngươi sẽ đưa cả chín bình kia cho ta?

Lâm Phong tùy ý hỏi.

Lam Kiều cười khanh khách, nói:

- Coi như ngươi thông minh. Cho dù ngươi có ý kiến thì cũng không có cửa đâu, ta vất vả dẫn ngươi tới gặp mỹ nhân, lại được uống rượu ngon thì sao lại không được chút ít thù lao chứ.

- Lâm Phong, nói thật nè, vị thiên kim của Đường gia này thế nào?

Lam Kiều như cười như không nhìn Lâm Phong. ở thành Thiên Long, Đường U U và Thanh Mộng Tâm là người trong mộng của không biết bao nhiêu người đâu.

- Rất xinh đẹp.

Lâm Phong đáp.

- Chỉ là rất xinh đẹp chứ không động tâm?

Lam Kiều trêu hắn.

- Không có cảm giác!

Lâm Phong nhún nhún vai. Lam Kiều chuyển mắt, thản nhiên nói:

- Ngươi có được hai mỹ nữ tiên thiên xinh đẹp rồi, chướng mắt những nữ tử khác cũng là bình thường. Tuy nhiên nếu Đường U U không thể khiến ngươi động tâm, như vậy Thanh Mộng Tâm chắc chắn sẽ phải khiến ngươi xiêu lòng, chi bằng ta dẫn ngươi đi gặp nàng ta nhé?

- Đàn bà mà tu luyện Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật, ta không dám gặp.

Lâm Phong thản nhiên nói. Ngày xưa khi tu vi của Lam Kiều chỉ là Linh Vũ cảnh, nàng sử dụng Thiên Huyễn Mị Ảnh thuật đã suýt nữa khiến hắn thần hồn điên đảo. Mà Thanh Mộng Tâm này dường như là nữ tử còn lợi hại hơn, sợ rằng còn xuất sắc hơn Lam Kiều rất nhiều, loại phụ nữ này chỉ nghĩ thôi đều thấy đáng sợ.

- Coi như ngươi thông minh. Nếu ngươi thực sự thấy Thanh Mộng Tâm, có khi sẽ quỳ gối dưới váy Thanh Mộng Tâm ấy chứ. So với Đường U U lạnh lùng diễm lệ, Thanh Mộng Tâm như một ngọn lửa có thể khiến ngươi bốc cháy đấy.

Lam Kiều cười khách khác, khiến Lâm Phong đúng là khá tò mò Thanh Mộng Tâm.

- Đường U U và Thanh Mộng Tâm nổi tiếng như vậy chắc không chỉ là vì vẻ đẹp của hai nàng ấy chứ.

Lâm Phong thản nhiên nói. Thiên hạ rộng lớn mênh mông, mỹ nữ nhiều như mây, nhưng cũng không thấy được bao nhiêu mỹ nữ có thanh danh lan xa. Dù sao điều mà thế giới này coi trọng vĩnh viễn là võ đạo.

- Đó là đương nhiên! Ngươi đừng thấy Đường U U thường ngày xinh đẹp, nếu ngươi mà giao thủ với cô ta thì người thua chắc chắn là ngươi, đừng có không tin.

Câu trả lời đầy khẳng định của Lam Kiều khiến Lâm Phong nhướng đôi lông mày.

Nhìn thấy thế, Lam Kiều lại chuyển đề tài:

- Đương nhiên ngươi cũng đừng nên nổi giận. Ở đế quốc Long Sơn này, cho dù là tài nguyên tu luyện hay cường giả chỉ đạo thì Tuyết Nguyệt còn xa mới sánh nổi. Cũng tỷ như Đường U U, có Đường gia làm hậu thuẫn, cường giả trong tộc vô số, có năng lực đem Quỳnh Tương Ngọc Dịch làm thức uống, thiên phú sao lại không mạnh cho được.

- Ngươi đang an ủi ta sao?

Lâm Phong khẽ cười, hắn nhíu mày không phải vì tự ti thực lực yếu ớt, chỉ là vì Lam Kiều khẳng định hắn không phải là đối thủ của Đường U U như vậy chứng tỏ Đường U U rất mạnh. Mà ở đế quốc Long Sơn này, chắc chắn không chỉ có mình Đường U U.

Một đế quốc đã như thế, còn có ba đế quốc khác nữa. lại thêm các nước phụ thuộc, có lẽ sẽ còn những kẻ yêu nghiệt như Đoàn Vô Nhai. Tính ra, nếu giờ hắn mà tham gia đại hội Tuyết Vực thì không biết là xếp ở tận đẩu tận đâu nữa.

- Xem ra ta phải nhanh chóng nâng cao tu vi, tăng cường thực lực thôi.

Lâm Phong thầm răn đe chính mình, chợt thấy rất cấp bách.

- Sao ta phải an ủi ngươi chứ, chỉ là sợ ngươi bị đả kích mà không gượng dậy được thôi.

Lam Kiều bĩu môi, tùy ý nói.