Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 52: Người nào không biết Quân!




Lúc này, Lâm Phong cũng lâm vào trong một cảm giác huyền diệu.

Bước chân của hắn giống như đi theo một quy tắc nào đó, loại quy tắc này, là thế!

Kiếm có kiếm thế, thiên địa có thế của thiên địa.

Khi Lâm Phong thả ra vũ hồn, hắn lại cảm thấy ngộ tính của chính mình rất kinh khủng, vô số ý niệm chuyển động trong đầu hắn, ngay sau đó liền tổ hợp chung một chỗ, rất nhiều điểm nghi hoặc chưa giải thích được đều mơ hồ trở nên thông suốt.

- Thiên Chiếu vũ hồn làm cho ngộ tính của ta trở nên mạnh mẽ hơn. Trong lòng Lâm Phong mừng thầm, tay phải đặt ở bên hông mà không phải ở sau lưng.

- Ồ!? Thấy động tác của Lâm Phong, mọi người đều đưa mắt nhìn tới hông của Lâm Phong.

- Đó là kiếm! Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ chỉ thấy trên lưng Lâm Phong có mang kiếm, nhưng không chú ý tới, bên hông Lâm Phong hình như còn quấn lên một thanh nhuyễn kiếm.

Thân thể Lâm Phong càng ngày càng gần Thu Nguyên Hạo, lúc này, một luồng kiếm khí cường đại cuồn cuộn trên người Lâm Phong, cả người Lâm Phong phảng phất trở nên giống như một thanh kiếm.

- Vũ hồn? Thấy một màn này, mọi người cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm Phong có Kiếm vũ hồn? Nếu không, tại sao trên người hắn lại có một luồng kiếm khí cường đại như vậy.

Nghĩ tới đây, mọi người mới phát hiện, từ lúc bắt đầu đến giờ, Lâm Phong chưa bao giờ thả ra vũ hồn của mình Như vậy hắn đã cường đại đến nhường nào?

Theo từng bước tiến tới, kiếm ý trên người Lâm Phong càng ngày càng mãnh liệt, trong lòng Lâm Phong cũng lộ ra một tia vui sướng.

- Vạn vật đều có thế, kiếm, vốn đã có thế, thế của kiếm, vậy cần gì phải mượn kiếm khí từ chỗ khác.

Trước khi, khi Lâm Phong sử dụng kiếm thế thì phải buông thả kiếm khí trước. Nhưng bây giờ, Lâm Phong lại lấy thân làm môi giới, kiếm theo tâm mà động, thế theo ý mà động, chỉ cần trong ý niệm có thế, thế của kiếm liền có thể phóng ra.

Cả người hắn cũng giống như một thanh kiếm, một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Trong lòng Lâm Phong càng ngày càng thoải mái, kiếm khí càng lúc càng thịnh, nhưng mà Thu Nguyên Hạo lại cau mày, cả người trở nên căng thẳng.

Bị luồng kiếm ý bao phủ, cả người gã cũng gắt gao nhíu chặt, tóc gáy dựng lên. Tử trên người Lâm Phong, gã cảm thấy được uy hiếp vô cùng mãnh liệt.

Lâm Phong, thật sự có thể phá vỡ Kim Thân vũ hồn của gã.

- Không thể chờ thêm được nữa. Thu Nguyên Hạo âm thầm tự nói với mình, lòng tin của gã bị luồng kiếm khí cường đại này ép cho giàm dần, mà khí thế của Lâm Phong lại càng ngày càng thịnh, đợi đến khi Lâm Phong đến trước mặt gã, e rằng lúc đó gã càng khó có thể lật mình.

Thu Nguyên Hạo tuyệt đối không nghĩ tới, gã lại bị một tên vô danh ở thành Dương Châu bức đến tình trạng này, hơn nữa, người này được em gái gã mới tới, bị gã gọi là chó săn.

Ánh sáng mờ mở màu vàng bao trùm toàn thân, khí tức của Thu Nguyên Hạo đã đạt đến tình trạng mạnh nhất, cả người tràn đầy một luông khí thế bá đạo không gì địch nổi.

- Bất Bại Kim Thân!

Hét lớn một tiếng, Thu Nguyên Hạo rốt cục phát động công kích, từng tiếng nổ ùng ùng vang lên, một kích này, bá đạo tuyệt luân!

- Kiếm!

Lâm Phong quát nhẹ một tiếng, nhất thời, một luồng kiếm thế không gì sánh kịp từ trên người hắn vọt lên, xé nát không gian, cùng cắt nát thân thể Thu Nguyên Hạo.

Chỉ một luồng kiếm thế này đã làm cho kim thân của Thu Nguyên Hạo rung động, phát ra từng tiếng răng rắc, giống như là tùy lúc đều có thế bị phá ra.

Sau kiếm thế, là một kiếm vô địch, kiếm quang dựa theo kiếm thế cường đại mà phun ra, hủy diệt hết thảy mọi thứ cản trở trước mắt.

- Răng rắc!

Trong nháy mắt, Kim thân của Thu Nguyên Hạo đã vỡ ra, vũ hồn tản đi, một vệt máu phụt lên, thân thể Thu Nguyên Hạo trực tiếp bay ra ngoài chiến đài.

Một cường giả bên ngoài, không ai địch nổi kia, ở trong tay Lâm Phong vẫn không chịu nổi một kiếm.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ, tập trung nhìn vào Lâm Phong.

Mạnh, đây mới là cường đại chân chính.

Vô luận ngươi là ai, vô luận ngươi là phế vật hay thiên tài, ta, chỉ cần một kiếm!

- Phù Cái gì là thiên chi kiêu nữ, Đoạt Mệnh hắn mới là nhân vật chính duy nhất vô nhị của ngày hôm nay, không có người nào có thể cướp đi uy phong của hắn, Đoạt Mệnh mới xứng là Thiên chi kiêu tử!

Mọi người đều thầm nghĩ, hình tượng của Lâm Phong điên cuồng lớn mạnh trong lòng mọi người.

- Nạp Lan Phượng cao ngạo vô cùng, trong mắt không người, lại còn mơ tưởng Đoạt Mệnh đi theo nàng ta, nàng ta sao có thể sánh với Đoạt Mệnh. Còn có Thu Nguyên Hạo, tự cao tự đại, cho là vô địch thiên hạ, vũ nhục Đoạt Mệnh là gà đất chó cảnh, giờ thì không phải là không chịu được một kiếm sao. Chính gã mới thật sự là gà đất chó cảnh, chỉ có thể lớn lối ở thành DƯơng Châu này, à nhầm rồi, ngay cả tư cách lớn lối ở thành Dương Châu gã cũng không có.

- Chỉ có Đoạt Mệnh mới là thiên tài chân chính, là Thiên chi kiêu tử, là thanh niên cực kỳ có thiên phú, lợi hại nhất của Thành Dương Châu!

Lâm Phong tất nhiên không biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, hắn nhìn thoáng qua Thu Nguyên Hạo đang nằm dưới đài, mặt không chút biểu tình, đó là cái giá của tự cao tự đại, không có kẻ nào dám nói là mình vô địch trong cùng cấp mà khinh thị đối thủ của mình.

Xoay người, Lâm Phong không nhìn Thu Nguyên Hạo nữa, ánh mắt thâm thúy chiếu lên người Lâm Thiên, hôm này, hắn sẽ dùng Lâm Thiên làm đá kê chân, rửa sạch sỉ nhục của mình.

- Giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, tiếp tục Hội võ chứ? Giọng nói của Lâm Phong không có chút cảm tình nào, Lâm Thiên âm thầm run rẩy, cũng không biết nên nói cái gì.

Thực lực của nàng ta chỉ tương đương với Nạp Lan Phượng, mà Thu Nguyên Hạo lại có thể dễ dàng đánh bại Nạp Lan Phượng.

Nhưng mà, cường đại như Thu Nguyên Hạo cũng không đón được một kiếm của Lâm Phong, điều này làm cho Lâm Thiên không sinh ra được nửa điểm chiến ý.

- Người này rốt cuộc là người nào, vậy mà lại cường đại như vậy! Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, hôm này, tự tin của nàng đã bị đả kích thật lớn.

Trước kia, nàng tự cho là bên trong Linh vũ cảnh tầng một, không ai có thể địch lại nàng, Nạp Lan Phượng là một ngoại lệ, cũng giống nàng, đều là thanh niên hậu bối xuất chúng nhất trong thành Dương Châu.

Nhưng mà lúc này, một Thu Nguyên Hạo xuất hiện đã làm cho nàng hiểu được, dù ở trong cảnh giới Linh vũ cảnh tầng một, vẫn có người mạnh hơn nàng rất nhiều, nàng không thể nào vô địch.

Nhưng khi Lâm Thiên cho là Thu Nguyên Hạo là cường giả Linh vũ cảnh đỉnh phong, Lâm Phong lại biểu hiện chói mắt, làm cho Lâm Thiên cảm thấy một tia tự ti mặc cảm.

- Ta nghĩ là không cần tiếp tục nữa. Lâm Thiên đạm mạc nói, dù lòng tin bị đả kích mạnh mẽ, nhưng nàng không để mình biểu hiện ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, không chịu nhận thua.

Hai con ngươi đen nhánh của Lâm Phong lộ ra ý cười quỷ dị, dù đã bước đến một bước này, Lâm Thiên cũng không bỏ xuống cái tôi cao ngạo tự cho là đúng của nàng.

Phù Quang Lược Ảnh! Thân thể Lâm Phong đột nhiên biến mất.

- Lâm Thiên! Lùi! Một tiếng quát lớn truyền ra, trên chiến đài chỉ còn hai người, Lâm Bá Đạo sợ Lâm Phong sẽ ra tay với Lâm Thiên, y vẫn luôn tập trung chú ý, vừa thấy động tác của Lâm Phong, y lập tức lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời thân hình y cũng hóa thành một cơn lốc, nhanh chóng đạp chân lao thẳng vào trung tâm của chiến đài.

Lâm Thiên cũng đã nhận ra, thân thể gấp rút lui về phía sau, Băng Hỏa vũ hồn phóng lên, hai tay đồng thời xuất hiện hàn băng cùng hỏa diễm, tất cả đều đánh về phía Lâm Phong.

Theo cảnh tay Lâm Phong vung lên, hàn băng vỡ nát, hỏa diễm tiêu tán, ngay lập tức, hắn đã đến trước người Lâm Thiên, không chút khách khí, chém ra một kiếm!

- Ngươi dám! Lâm Bá Đạo vọt ngang mà tới, hét lớn một tiếng, hỏa diễm cuồng mãnh từ trong lòng bàn tay y phụt lên cao, trực tiếp ập thẳng vào luồng kiếm quang kia.

- Rầm!!! Cương phong hỏa diễm vô cùng mạnh mẽ, rốt cuộc, trước khi kiếm quang rơi lên người Lâm Thiên thì kiếm khí đã yếu ớt đi rất nhiều, nhưng thân thể Lâm Thiên vẫn bị kiếm khí gây thương tích, nàng rên lên một tiếng, thối lui về mép chiến đài.

- Thế nào? Quy của của Hội võ dễ dàng bị chà đạp như vậy sao?

Lâm Phong châm chọc nói: - Nếu không có thực lực thì đừng lên đây làm mất mặt xấu hổ, còn phải dựa vào thế hệ trước ra tay, không biết liêm sỉ.

Nạp Lan Hùng vẫn trầm mặc, lần hội võ này đã trệch khỏi quỹ đạo mà gã đã dự tính, đã như vậy thì không còn ý nghĩa gì rồi. Lâm Phong lại dám đả thương con gái Nạp Lan Phượng của gã, gã há có thể bỏ qua cho Lâm Phong.

- Cuồng đồ lớn mật, bản thân ta muốn nhìn ngươi là người phương nào mà dám lớn lối như thế!

Lâm Bá Đạo thấy Nạp Lan Hùng vẫn luôn trầm mặc, nhất thời hiểu được, y không chút do dự, trực tiếp phóng ra một chưởng, đánh về mặt nạ của Lâm Phong.

Lâm Phong không tránh né, tùy ý để chưởng phong đánh lên mặt mình, trong khoảnh khắc, mặt nạ bị đánh bay ra, rơi xuống mặt đất, mà mặt mũi chân thật của Lâm Phong cũng lộ ra.

- Là ngươi!

- Là ngươi!

Cơ hồ Lâm Bá Đạo cùng Lâm Thiên đồng thời mở miệng, trong chớp mắt thấy mặt mũi của Lâm Phong, hai người liền cảm thấy thân thể cứng ngắc, một luồng gió lạnh xâm nhập toàn thân.

Đồng thời, trên chiến đài, tất cả người của Lâm Phong đều kinh hãi ngu ngơ ở đó, có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, tên thanh niên bá đạo cuồng vọng mà vô cùng cường đại này, vậy mà.. là người của Lâm gia bọn họ, chỉ là người này đã bị Lâm gia họ đuổi ra khỏi cửa.