Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 509: Sao Có Thể Bất Chiến




Đám người ở cùng Phong Trần khác đều dừng chân lại, ai nấy đều giương mắt nhìn tới phương xa.

Ở nơi đó, dường như có một luồng hàn ý đang thâm nhập tới, mà mục tiêu thì đúng là Hoàng tử điện hạ của nước Thiên Phong, Phong Trần.

Ngoài Phong Trần ra, vài vị cường giả của nước Thiên Phong có mặt ở đây đều bị lãnh ý đó bao phủ.

Một chấm đen ở trong ở trong tầm mắt mà mọi người có thể nhìn tới đang ầm ầm kéo tới, chỉ giây lát đã đi được nghìn mét, nhanh vô cùng.

- Lâm Phong!

Thấy rõ điểm đen này, mọi người giật mình. Chấm đen đó đúng là Lâm Phong, đang cưỡi yêu thú Cùng Kỳ lao tới.

- Không chết!

Đám người Phong Trần đều khiếp sợ, xem ra người của Tà Hỏa giáo quả nhiên không thể nào giết được Lâm Phong. Mà tên Lâm Phong này có lá gan thật lớn, dám trực tiếp xông tới hoàng cung giương oai, chẳng lẽ hắn lại dám ra tay ở trong hoàng cung sao…

Vù…

Một làn gió lạnh lẽo phất tới, Cùng Kỳ đột nhiên thu đôi cánh lại, đất đá bay mịt mù, cả người Cùng Kỳ hạ xuống trước mặt đám người kia.

Lâm Phong bước xuống từ trên lưng Cùng Kỳ, hắn gật đầu khách khí với đám người Nhược Lam Sơn:

- Nhược tiền bối, Nghiêu tiền bối.

Hai người cũng gật đầu lại với Lâm Phong, Nhược Lam Sơn lại trực tiếp hỏi Lâm Phong:

- Lâm Phong, ngươi hùng hổ đến đây là vì sao?

- Tìm người tính sổ.

Lâm Phong đáp một tiếng, rồi chậm rãi chuyển mắt sang người Phong Trần. Một cỗ hàn quang bắn ra từ đôi mắt Lâm Phong, cả người hắn tràn ngập khí tức lạnh lẽo vô cùng, khiến đám người Phong Trần đều bị bao phủ trong hàn ý đó.

Phong Trần và người của nước Thiên Phong đều ngưng mắt lại, cũng nhìn chằm chằm Lâm Phong, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai bên đều im lặng một trận, chỉ có hàn ý lạnh lẽo lan tràn ra hư không, khiến không gian nơi đây trở nên đè nén vô cùng.

Nhược Lam Sơn liếc Lâm Phong một cái, rồi lại quay sang liếc Phong Trần một cái. Hắn cũng chẳng nói gì.

Thấy tình cảnh này, hắn đương nhiên có thể đoán ra được là vì sao. Xem ra Phong Trần đã phái thuộc hạ ra tay với Lâm Phong rồi.

- Lâm Phong, đây chính là hoàng cung của Tuyết Nguyệt các ngươi, ngươi không thấy rằng ngươi quá càn rỡ sao.

Phong Trần trực tiếp chụp mũ cho Lâm Phong, nói Lâm Phong không tôn kính Tuyết Nguyệt, xem Lâm Phong và Đoàn Vô Nhai sẽ thế nào.

Lâm Phong căn bản không chú ý tới Phong Trần, mà động tinh thần, khiến một túi phải xuất hiện trong tay hắn. Lâm Phong trực tiếp ném túi vải đó lên người Phong Trần.

Phong Trần tiếp lấy, nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi nhỏ tong tong từ trên túi vải thì giật mình, nhìn lướt qua thì thấy hoảng sợ trong lòng, Lâm Phong thật ác độc.

Hóa ra trong túi vải này lại chính là một cái đầu đầm đìa máu, đầu của Mục Thanh.

- Ngươi, hoàng tử của nước Thiên Phong, đi đến Tuyết Nguyệt này cũng chỉ là khách. Nhưng đám người các ngươi, một đám vô liêm sỉ, mượn rượu dùng lời nói hạ nhục Công chúa Tuyết Nguyệt, lại mấy lần phái người giết chư hầu Tuyết Nguyệt là ta. Có phải người nước Thiên Phong các ngươi rất coi thường Tuyết Nguyệt không?

Lâm Phong lạnh lùng nói, bước ra trước một bước. Một cỗ hàn băng khí lạnh thấu xương tủy vọt tới Phong Trần.

Lãnh ý cuồng bá này khiến Phong Trần cứng đờ mắt lại, nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Ngươi muốn thế nào?

Lâm Phong nhếch lên một nụ cười châm chọc, không nói lời gì, cũng chẳng có gì để nói. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Phong Trần, đồng thời không ngừng phóng ra hàn khí, bao phủ cả đám người Phong Trần cùng mấy tên Thiên Phong Thất Sứ còn lại kia.

Không gian lạnh vô cùng, xung quanh lại hình thành một dòng xoáy lãnh khí, không ngừng vang lên tiếng rít gào.

Im lặng, lúc này tất cả mọi người đều im lặng. Lâm Phong vẫn phóng hàn khí ra, bao phủ lấy người của nước Thiên Phong.

Phong Trần thì nhìn thẳng vào Lâm Phong, cũng ẩn hiện sát khí. Tên Lâm Phong này thật quá cuồng ngạo, lại dám xông thẳng vào hoàng cung, muốn giết hắn. Hơn nữa Lâm Phong còn xách đầu của Mục Thanh tới. Loại hống hách miệt thị này khiến hắn, một hoàng tử của nước Thiên Phong cảm thấy mất hết mặt mũi, lại như Lâm Phong đã trở thành Hoàng tử điện hạ rồi vậy.

Đoàn Vô Nhai khẽ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh khiến không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Hắn cũng không hề nhúng tay.

Nếu Phong Trần quả quyết rằng hành vi của Lâm Phong là khinh thường hoàng thất Tuyết Nguyệt, vậy hắn cũng không để ý chuyện Lâm Phong khinh thường hoàng quyền.

Quen Lâm Phong một thời gian dài như vậy, có thể nói là Đoàn Vô Nhai hiểu rất rõ Lâm Phong. Gan dạ, sáng suốt, cơ trí, thiên phú, tất cả những thứ đó người bình thường đều không thể sánh bằng. Nhưng Lâm Phong lại có vài khuyết điểm, đó là hay kích động, hành động theo cảm tính. Hắn nhận định chuyện gì là bất chấp hậu quả, không tiếc bất cứ thứ gì để làm cho bằng được. Hắn giết một người cũng bất chấp hậu quả, nói giết là sẽ giết.

Cho dù là Xà Quỳnh hay Đoàn Thiên Lang, những người này đều có thân phận không hề đơn giản, nhưng chỉ vì từng đắc tội với Lâm Phong nên Lâm Phong đã giết bọn họ, chưa bao giờ hạ thủ lưu tình, có thù tất báo. Ngay cả toàn bộ Hạo Nguyệt tông, Băng Tuyết sơn trang và Tuyết Nguyệt thánh viện đều đã bị Lâm Phong tiêu diệt.

Chỉ có Lâm Phong nhận định rồi, cũng chỉ có một pháp tắc, giết. Tựa như hắn đã từng nói khi ở bên bờ Tương Giang kia, trên trời dưới đất, bất kể là Xà Quỳnh có đi đến đâu thì hắn cũng sẽ tru sát tới đó.

Cho nên đối với chuyện Lâm Phong xông vào hoàng cung, Đoàn Vô Nhai không thấy bất ngờ, cũng không để bụng.

Nhưng Nhược Lam Sơn lại như có suy nghĩ. Thiên phú và sự gan dạ sáng suốt của Lâm Phong khiến hắn khâm phục, nhưng nếu Lâm Phong muốn giết người của nước Thiên Phong, chưa kể là có giết được hay không, nhưng bọn họ mà đã ra tay thì e rằng sẽ là kết cục không chết không thôi, nhất định sẽ là một phía bị tiêu diệt để chấm dứt. Không phải Lâm Phong chết thì chính là người của nước Thiên Phong chết.

Những kết quả này đều không phải là thứ mà Nhược Lam Sơn có thể thấy, tuy người tham gia đại hội Tuyết Vực còn chưa được quyết định, có lẽ là người có thiên phú mạnh hơn rất nhiều còn chưa xuất hiện, nhưng chí ít thì Lâm Phong và Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đều rất có khả năng sẽ trở thành hai thành viên trong số đó.

- Lâm Phong, có mối thù gì lại sâu đậm đến vậy, không thể tạm buông được sao?

Nhược Lam Sơn mở miệng hỏi với ngữ khí rất bình thản, đúng là khá khách khí với Lâm Phong.

Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, buông sao? Không thể nào.

Nhược Lam Sơn nhíu mày, nhưng lại thả lỏng ra, tiếp tục nói:

- Các ngươi đều là hạng người thiên tài của Tuyết Vực, là sứ thần của đế quốc Long Sơn, ta không hi vọng nhìn thấy bất cứ ai trong các ngươi gặp chuyện không may, hi vọng là các ngươi có thể hiểu được.

Lâm Phong vẫn im lặng như cũ, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

- Lâm Phong, ngươi quá khinh người rồi đó! Ngay cả lời của Nhược tiền bối mà cũng không để ý, ngươi quá càn rỡ rồi!

Phong Trần giận dữ mắng mỏ Lâm Phong, trong mắt cũng hiện lên sát ý. Tên Lâm Phong này đúng là quá kiêu ngạo, quá ngông cuồng và tự tin, chẳng lẽ hắn xông đến hoàng cung này là cho rằng sẽ giết được đám người của hắn sao?

Thiên Phong Đệ Nhị Sứ đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, thực lực rất mạnh. Chẳng lẽ Lâm Phong còn có thể chiến một trận sao?

Không khí im lặng này khiến không gian lại tăng thêm vài phần áp lực. Lâm Phong chậm rãi xoay người nhìn về phía Nhược Lam Sơn, nói:

- Nhược tiền bối, ông tới Tuyết Nguyệt này là vì điều gì?

- Tất nhiên là vì chọn lựa thanh tiên tuấn tài kiệt xuất nhất để tham dự đại hội Tuyết Vực, bởi vậy nên ta mới không mong bất cứ ai trong các ngươi gặp chuyện không may.

Nhược Lam Sơn đáp.

- Vậy đại hội Tuyết Vực có phải là thiên tài tụ tập không?

Lâm Phong lại hỏi.

- Đại hội Tuyết Vực do bốn đế quốc khởi xướng, toàn bộ mười ba nước Tuyết Vực tham dự, đương nhiên là thiên tài xuất hiện lớp lớp, không thể nghi ngờ rồi.

- Nhược tiền bối nói rằng mười ba nước Tuyết Vực, tất cả đều là thiên tài, cường giả nhiều vô số. Mà Lâm Phong ta là người của Tuyết Nguyệt, nếu so về thiên phú với thiên tài của đế quốc thì có lẽ còn có chỗ thua kém, mà cấp bậc của công pháp và võ kỹ có thể không bằng bọn họ, ta dựa vào gì mà đi chiến một trận với bọn họ chứ?

Lâm Phong lại hỏi tiếp.

Nghe được lời của Lâm Phong, Nhược Lam Sơn sửng sốt, rồi lại nghe thấy Lâm Phong hỏi tiếp:

- Nếu ta tham gia đại hội Tuyết Vực thì có phải là lao đầu vào chỗ chết hay không?

Nhược Lam Sơn khẽ giật mình, Lâm Phong nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không tính tham gia đại hội Tuyết Vực, hay là không dám tham gia?

- Tham gia đại hội Tuyết Vực là có thể được quen biết các thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực, được rèn luyện và nhiều lợi ích khác. Nhưng nguy cơ lại rất lớn, nếu không có dũng khí và đảm lượng thì cần gì phải đi chịu chết. Hiện giờ ta ở Tuyết Nguyệt, quốc gia của mình mà lại bị người ta ức hiếp tới tận nhà, bị người ta ám sát vài lần. Nếu ta không phản kháng, vì lý do của tiền bối thì thôi. Nhưng ta lại muốn hỏi tiền bối một câu, ngay ở Tuyết Nguyệt này mà ta co đầu co đuôi không dám chiến, như vậy sau khi ra khỏi Tuyết Nguyệt, ta dựa vào cái gì để đối mặt với thiên tài của mười ba nước Tuyết Vực đây?

Lời của Lâm Phong khiến Nhược Lam Sơn không biết nói gì. Lâm Phong nói không hề sai, tới đại hội Tuyết Vực thì không chỉ là đối mặt với người của nước Thiên Phong, còn có ba đế quốc khác nữa, ai mà chẳng có thiên tài, ai mà không có gia thế bối cảnh hùng mạnh. Ở Tuyết Nguyệt này đã sợ đầu sợ đuôi, như vậy lúc đi ra ngoài thì sao có thể tiếu ngạo Tuyết Vực đây.

Im lặng một lát, Nhược Lam Sơn giật giật khóe miệng, nói:

- Chuyện của các ngươi, ta không tham gia.