Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 505: Cường Thế Tiêu Diệt




Bước chân một cái, thân ảnh Lâm Phong biến mất trước mắt đám người, trực tiếp đi vào trong ảo trận.

Sương mù mê ảo kia dâng lên đem thân ảnh của Lâm Phong bao phủ, Lâm Phong và Mục Thanh đều biến mất trong tầm mắt của mọi người, điều này làm cho rất nhiều người chán nản, cũng không biết trong ảo trận kia sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong ảo trận, thân thể Mục Thanh không ngừng di chuyển, chau mày, ý đồ tìm cửa ra.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng bước chân rất nhỏ đột ngột vang lên, khiến đôi mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.

Thân thể chậm rãi quay lại, Mục Thanh nhìn thấy một người đang đứng phía sau hắn, người đó còn trẻ hơn hắn, giữa mi tâm mang theo chút sát khí lạnh lùng

- Lâm Phong?

Mục Thanh nhíu mày, lạnh lùng hỏi.

Lâm Phong không có đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Ngươi tìm ta?

Nghe thấy lời Lâm Phong nói, Mục Thanh lộ ra chút ý cười, nói:

- Chúng ta ra khỏi ảo cảnh trước đi, nghe nói ngươi thực lực cường đại, làm nhục Thiên Phong Thất Sứ của nước Thiên Phong, ta muốn cùng ngươi luận bàn một phen.

- Cần gì ra khỏi ảo cảnh, ở nơi này cũng có thể.

Lâm Phong thản nhiên nói, khiến sắc mặt Mục Thanh trầm xuống:

- Ở bên trong này, nếu như ngươi lợi dụng ảo cảnh này, ta chẳng phải chịu thiệt sao.

- Ngươi rất coi trọng bản thân, đối phó với ngươi, còn không cần lợi dụng ảo cảnh!

Lâm Phong lạnh lùng nói, thanh âm vừa dứt, thoáng một cái, bóng dáng như gió, ngay lập tức đã đứng trước mặt Mục Thanh, chính là một quyền trực tiếp đánh ra.

- Hừ!

Mục Thanh thấy Lâm Phong trực tiếp động thủ, hừ lạnh một tiếng, Lâm Phong này thật to gian, Huyền Vũ cảnh tầng ba mà cũng dám trực tiếp dùng nắm tay đánh hắn, thậm chí ngay cả chân nguyên lực cũng không điều động, đây không phải muốn chết sao.

Lực lượng người Huyền Vũ cảnh tầng ba sao có thể đánh đồng cùng Huyền Vũ cảnh tầng năm như hắn.

Nắm tay hai người rất nhanh đánh vào nhau, phát ra một thanh âm nổ vang.

Trong nháy mắt va chạm, đôi mắt Mục Thanh hiện lên vẻ hoảng sợ, trong tay của Lâm Phong có một cỗ lực lượng kinh khủng đánh tới khiến thân thể hắn lui xa.

Lực lượng của Lâm Phong thật mạnh, nắm đấm thật đáng sợ, so với sắt thép còn cứng rắn hơn.

Không có truy kích, Lâm Phong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Thanh, đôi mắt rét lạnh.

Mục Thanh cũng là nhìn chằm chằm Lâm Phong, trên nắm tay truyền đến cảm giác tê dại, một cỗ chân nguyên lực truyền tới nắm tay vài vòng, lúc này mới thoải mái một chút.

Xem ra là hắn khinh thường Lâm Phong, Lâm Phong này không thể xem thường.

- Lại là một phế vật.

Lâm Phong lãnh đạm nói một tiếng, lập tức bước tới, khiến sắc mặt Mục Thanh tức giận, phế vật? Hơn nữa Lâm Phong còn lặp lại, ở trong mắt Lâm Phong, Thiên Phong Thất Sứ, những thiên tài của nước Thiên Phong đều là phế vật.

Trong bàn tay Mục Thanh có một luồng ánh sáng yêu dã như ẩn như hiện, nâng nắm tay lên, Mục Thanh không có lui lại, trốn tránh, lại một lần nữa xông tới Lâm Phong.

Tiếng gầm rú như tiếng rồng gầm truyền ra, trong quyền của Mục Thanh lại xuất hiện một bóng dáng mơ hồ của yêu thú, mang theo xu thế của thiên quân, đánh tới Lâm Phong.

Lực lượng yêu thú lớn vô cùng, công pháp Vạn Tượng tụ tập Vạn Tượng lực.

- Ầm ầm!

Sương mù mê ảo điên cuồng run rẩy, di chuyển, lần thứ hai nắm tay của Lâm Phong và Mục Thanh va chạm, lúc này ai cũng không lui, thân thể như ngừng lại ở đó.

- Cũng thường thôi, ta mới chỉ sử dụng ngàn lực Vạn Tượng, nếu là xuất toàn lực, một quyền, ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Mục Thanh nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh:

- Những người đó tìm ngươi đến bên bờ sông Tương Giang gặp mặt, xem ra không cần, ở trong này ta cũng có thể giết ngươi.

- Cút.

Mục Thanh giọng điệu cứng rắn, trong tay Lâm Phong một cỗ nguyên lực đáng sợ màu đen di chuyển, lực lượng vô cùng khủng bố xuất hiện, thông qua nắm tay Mục Thanh áp bức lên đến người, khiến thân thể hắn khẽ run, lại lần nữa bị buộc lui lại.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Mục Thanh cực khó coi, vừa rồi hắn còn vô cùng đắc ý, nhưng nháy mắt sau đó, Lâm Phong đã bức hắn lui lại, liên tục hai lần đẩy lui hắn, khiến hắn cảm giác rất mất mặt.

- Ngươi muốn chết.

Mục Thanh giận quát một tiếng, trên thân truyền đến từng tiếng rít gào xa xôi, ở trên người hắn dường như xuất hiện Vạn Tượng Chi Ảnh, phi nhanh ra.

- Công pháp Vạn Tượng, khí như Vạn Tượng, phi nhanh không ngừng giẫm lên tất cả, diệt!

Mục Thanh quát lạnh, mang theo Vạn Tượng lực, thân thể hắn hóa thành một cơn cuồng phong, cả người liền giống như yêu, cuồng phong vô cùng khủng bố nhào tới phía Lâm Phong.

Vạn Tượng, giống như vạn con yêu thú phi ra, có thể tưởng tượng lực lượng này mãnh liệt cường đại cỡ nào.

Mục Thanh chạy như điên, đồng thời không gian dường như bị bóp méo.

- Tu vi Huyền Vũ cảnh tầng năm, Vạn Tượng lực.

Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, cả người có một tầng ánh sáng màu đen sáng bóng khác thường không ngừng lưu chuyển, quả đấm của hắn cũng mang theo một tầng ánh sáng màu đen.

- Vừa lúc thử một lần, uy lực của Cửu Chuyển Phật Ma công mạnh bao nhiêu.

Lâm Phong không có nửa điểm sợ hãi, bước chân một cái, thân thể nhảy tới, một quyền đuổi giết tung ra phía trước.

Một quyền này đánh ra, không gian cũng muốn vặn vẹo, hào quang một quyền này che dấu tất cả, Phật Ma quyền.

- Ba nghìn Phật Ma lực!

- Ầm ầm ầm ầm....

Vạn Tượng kia rít gào, Phật Ma rống giận, Vạn Tượng lực và ba nghìn Phật Ma lực đụng vào nhau, không gian giữa Mục Thanh và Lâm Phong dường như hình thành lốc xoáy, một cơn lốc xoáy khủng bố.

- Làm sao có thể, điều này làm sao có thể?

Sắc mặt Mục Thanh hoảng sợ, công pháp Vạn Tượng chính là công pháp trấn tông của Vạn Tượng Tông bọn hắn, uy lực vô cùng, Vạn Tượng lực là lực lượng thuần túy, phá giết tất cả, người Huyền Vũ cảnh tầng năm chỉ cần bị Vạn Tượng lực đánh trúng chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà Lâm Phong, một Huyền Vũ cảnh tầng ba, nếu nói như hắn dùng kiếm, dùng thủ đoạn thần thông, đem lực công kích tăng lên tới Huyền Vũ cảnh tầng bốn, thậm chí Huyền Vũ cảnh tầng năm, hắn còn có thể hiểu được, nhưng Lâm Phong chỉ dựa vào một quyền, một quyền vô cùng khủng bố đã có thể trấn áp Vạn Tượng lực của hắn.

- Cút!

Lâm Phong bước tới một bước nhỏ, ánh sáng màu đen lại lưu chuyển lần nữa, lực lượng đáng sợ truyền vào cánh tay Mục Thanh, phát ra tiếng răng rắc, thân thể Mục Thanh lại lần nữa lui lại.

Đánh bại, Vạn Tượng lực không địch lại ba nghìn Phật Ma lực của đối phương

Nhưng mà tất cả việc này còn chưa kết thúc, thời điểm hắn lui về phía sau, lại cảm giác trước người phật qua một trận gió, thân ảnh Lâm Phong tiến sát đến hắn, một cỗ khí chết chóc bao phủ cả người hắn, khiến toàn thân hắn cứng lại.

- Giết!

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, lại là một quyền đánh giết tới.

- Vạn Tượng Bát Nhã!

Mục Thanh trầm mặc, song chưởng xuất hiện vội vã ngăn cản, toàn bộ lực lượng đáng sợ trên người Lâm Phong đánh lên thân Mục Thanh, khiến khóe miệng hắn tràn ra một tia máu tươi.

Thật đáng sợ, lực lượng của Lâm Phong rất là đáng sợ, hơn nữa dường như Lâm Phong không cần như hắn, tụ tập chân nguyên để sử dụng Vạn Tượng lực, có thể tùy ý ra tay là tạo thành lực lượng, chính là lực lượng thân thể thuần túy.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm....

Từng thanh âm đáng sợ từ trong sương mù truyền ra, khiến người Vân Hải tông cùng đám người ở ngoài đều nhìn chằm chằm trận pháp sương mù, chấn động thật mạnh, bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là Lâm Phong đánh Mục Thanh hay là Mục Thanh đang không ngừng công kích Lâm Phong?

- A..a..a..a....

Một tiếng gào mãnh liệt truyền ra, mang theo thống khổ cùng nghẹn khuất vô tận, thanh âm này là thanh âm của Mục Thanh.

- Lâm Phong thật là đáng sợ, quả nhiên Mục Thanh vẫn không bằng Lâm Phong, chạy tới giết người Vân Hải tông, xem ra lần này chết chắc rồi.

Đám người nói thầm trong lòng, mà lúc này giữa trận pháp, trên mặt Mục Thanh toàn là vết máu, lỗ mũi, khóe miệng, mang tai, thất khiếu chảy máu, Lâm Phong đánh từng quyền, không ngừng chấn động hắn, khiến hắn bị thương không ngừng, gần như sắp điên cuồng.

Lại nhìn Lâm Phong lúc này giống như một pho tượng sát thần, nhìn chằm chằm Mục Thanh chuẩn bị đuổi giết lần nữa.

- Ta không đánh nữa.

Mục Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, hướng Lâm Phong xua tay, khiến bước chân Lâm Phong chậm lại, không đánh?

- Ta thấy hổ thẹn không bằng, lần này ta tới là có người muốn tìm ngươi, nước Thiên Phong chúng ta mời ngươi, người lần trước danh chấn Tuyết Nguyệt đến bên bờ sông Tương Giang, ngươi có dám đi hay không?

Tay Mục Thanh giơ lên, hướng Lâm Phong ra hiệu đình chiến.

Trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ trêu tức:

- Ta sẽ đi, nhưng trước khi đi, ngươi phải chết trước.

- Ta chỉ là tới truyền lời mà thôi.

Mục Thanh sắc mặt cứng ngắc, chỉ có vẻ sợ hãi.

- Ngươi tới truyền lời? Truyền lời ngươi giết người Vân Hải tông ta, truyền lời ngươi còn muốn tiến vào Vân Hải tông? Truyền lời ngươi mới vừa nói, bây giờ có thể trực tiếp giết ta?

Lâm Phong cảm giác muốn cười, Mục Thanh này thật sự là quá mức buồn cười, phát hiện không địch lại mới tỏ ra yếu thế, nói là hắn đến truyền lời sao?

- Ngươi muốn thế nào?

Sắc mặt Mục Thanh khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Muốn mạng ngươi.

Lâm Phong phun ra một câu, bóng người như gió, điều động toàn bộ ba nghìn Phật Ma lực, toàn bộ đánh lên người Mục Thanh, khiến thân thể Mục Thanh cứng ngắc đứng ở đó, thất khiếu chảy máu càng lợi hại, ngay sau đó lại thấy một tia hàn quang lóe lên, chân nguyên lực xuất hiện một kiếm.

Đầu Mục Thanh bay lên, đã chết!