Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 434: Người Thần Bí Xuất Hiện




Giờ phút này, mọi người đều tập trung nhìn bóng người đứng ở kia, bóng người trẻ tuổi ngạo nghễ đứng giữa hư không.

Hắn giết Lăng Thiên, giận dữ vì hồng nhan, thề trên trời dưới đất cũng phải tru diệt Xà Quỳnh, độc chiến Xà Quỳnh cùng một trong Bát đại công tử Sở Triển Bằng, ngạo khí lăng vân. Ngay trước mặt bao người, hắn mắng lão già Huyền Vũ cảnh tầng năm cút đi.

Trên mặt đất, trong nhóm người Tuyết Nguyệt thánh viện, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn bóng người đứng ngạo nghễ trong hư không, trong lòng thở dài không biết bao nhiêu lần.

Nếu lúc đầu, người trong gia tộc không miệt thị Lâm Phong, nếu ngày xưa nàng thật lòng coi Lâm Phong là đệ đệ mà đối đãi, mà không phải mỗi lần đều sỉ nhục, xem thường Lâm Phong. Hôm nay, Lâm gia thành Dương Châu đã kiêu ngạo đến bực nào.

Vinh quang của Lâm Phong vốn nên được chia sẽ với Lâm gia thành Dương Châu, hắn vốn phải trở thành kiêu ngạo vĩnh hằng của Lâm gia, nhưng hôm nay, hết thảy đã không thể quay lại.

Lâm Thiên lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ phức tạp đến vậy, cô ta đã hối hận, hối hận đã từng xem thường Lâm Phong.

Lâm Phong làm cho cô ta chấn động quá cường liệt, chấn động đến mức cô ta cảm giác như gặp mộng.

Hôm nay, ngay cả Đại Bằng công tử cũng đã không thể làm gì được Lâm Phong rồi. Chỉ có Lâm Thiên rõ ràng, Lâm Phong trưởng thành kinh khủng bực nào, hai năm trước, hắn chỉ là một phế vật mà thôi.

Nguyệt gia cũng có người sinh ra ý nghĩ tương tự Lâm Thiên, trong lòng không ngừng thở dài.

Gia chủ Nguyệt gia Nguyệt Thanh Sơn, ông nhìn bóng người phóng đãng không kiềm chế đứng trong hư không kia, đó là cháu ngoại trai của ông, là cháu ruột, nếu như hắn ở Nguyệt gia, cùng hai huynh đệ Nguyệt Thiên Mệnh mà đạp lên trời cao, ai dám tranh phong.

Không tới năm năm, Lâm Phong cùng Nguyệt Thiên Mệnh có thể đứng trên đỉnh Tuyết Nguyệt.

Lúc này, lão già kia đã trở nên cực kỳ khó coi, dữ tợn lạnh lùng. Lâm Phong mắng lão cút ngay, ngay trước mặt vạn người, mắng lão cút.

Xà Quỳnh cùng Sở Triển Bằng cũng ngừng lại, U Minh Chi Liên phiêu đãng trở lại trước người Lâm Phong, lặng lặng lơ lững ở đó, không gian một mảnh tịch mịch, không chút thanh âm gì.

- Tốt, tốt, rất tốt...

Sát ý lóe lên, lão già kia nói liên tục ba từ tốt, sát khí thiêu đốt.

Trên người Lâm Phong, sát phạt chí khí cũng ngút trời, không chút sợ hãi, chỉ có lạnh băng. Hắn đã nói, hôm nay không có người nào có thể cản hắn.

Nếu hắn thật sự nổi giận, cùng lắm cũng chỉ chết mà thôi.

Lâm Phong không muốn dùng ma kiếm, quá khủng bố, còn có thể cắn trả chính hắn, làm cho hắn trở nên tàn bạo, máu lạnh. Thậm chí, nếu bị ma kiếm khống chế thì còn có thể trở thành công cụ giết chóc. Dù cho không có tác dụng phụ đáng sợ này, nếu hắn sử dụng ma kiếm, lúc đó mọi người đều biết, sau này tất bị vô số cường giả coi là cái đinh trong mắt, cũng sẽ muốn cướp đoạt ma kiếm trong thân thể hắn.

Nhưng nếu thật sự không còn đường nào khác, Lâm Phong cũng sẽ không tiếc hết thảy, cùng lắm thì giết chóc một hồi, sau đó cao chạy xa bay, rời khỏi Tuyết Nguyệt, làm cho bất luận kẻ nào cũng không tìm được.

- Ngươi nói, ta nên xử trí ngươi thế nào?

Lão già nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói một tiếng, khi lão nhìn về Lâm Phong thì đã coi Lâm Phong là người chết.

Dù cho ngươi có thiên phú mạnh hơn nữa thì sao chứ, nếu là địch nhân, ngươi càng mạnh thì càng phải giết!

Lão ta đã sống nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được một đạo lý, địch nhân có thiên phú càng mạnh thì càng phải giết sớm, nếu chậm thì không thể giết được nữa rồi.

Thiên tài, chói lọi nhất, nhưng ngã xuống cũng nhanh nhất, bởi vì dễ dàng bị người ta tính toán, người khác kiêng kỵ hắn thì phải bất kể hậu quả mà giết hắn trước.

- Xử trí ta?

Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, ý chí sát phạt dâng trào.

- Giết hắn đi!

Lúc này, Xà Quỳnh đứng sau lưng lão già mở miệng nói, giết Lâm Phong, nhất định phải giết chết Lâm Phong. Hôm này, Xà Quỳnh hắn đã mất sạch mặt mũi, bị Lâm Phong áp chế nhục nhã, nếu như không có lão già kia xuất thủ thì hắn đã mất mạng rồi, không giết Lâm Phong thì hắn không cam lòng.

- Người này coi trời bằng vung, mắt không có trưởng bối, đáng chết!

Trên mặt đất, Đoàn Thiên Lang cũng phun ra một câu, hắn cũng muốn giết Lâm Phong.

- Giết hắn đi, dám sỉ nhục tụ hội thiên tài này, phải giết!

- Người này, nhất định phải giết!

Từng giọng nói liên tiếp vang lên, Vũ gia, Vạn Thú môn, Độc Cô gia cùng với một vài thế lức đều nói phải giết Lâm Phong, bọn chúng cũng muốn giết Lâm Phong.

Lâm Phong đảo mắt nhìn về nhóm người kia, tròng mắt vô tình, những kẻ này đều muốn hắn chết.

Người xem dưới mặt đất nghe từng tiếng phải giết Lâm Phong kia đều âm thầm thở dài.

Thiên phú tuyệt luân thì thế nào, không có thế lực gia thế lợi hại làm chỗ dựa, một khi bị người ghen ghét thì rất dễ ngã xuống.

Thế giới vô tình, thế giới không nói đạo lý, thực lực là trên hết, không có nguyên tắc, không có quy củ. Hết thảy tất cả trói buộc, quy tắc gì đó, chỉ cần có thực lực thì có thể đánh vỡ.

Lần tụ hội này là thiên tài tụ hội, là thịnh hội của Tuyết Nguyệt, vốn phải có quy tắc, nhưng hiện tại, Lâm Phong làm quá náo động, lại đắc tội quá nhiều người, cho nên, bọn chúng đều muốn Lâm Phong chết đi, muốn phá vỡ quy củ.

Lâm Phong thế đơn lực bạc, lộ vẻ hơi thê lương, dù thiên phú của hắn vượt qua rất nhiều người trong Bát đại công tử.

Hết thảy đều nói chuyện bằng thực lực.

- Đáng tiếc!!!

Mọi người nhìn lên bóng người ngạo nghễ trên hư không kia, trong lòng thở dài, Lâm Phong thật sự đáng tiếc, thế đơn lực bạc, có lẽ hôm này phải chết đi, thiên tài ngã xuống.

Nhiều người muốn giết Lâm Phong như vậy, nhưng lại không có ai đứng ra nói vài lời cho Lâm Phong, không người nào dám.

Chỉ có Mộng Tình, cả người lạnh băng, trong đôi mắt mang theo băng hàn thấu xương. Nếu bọn chúng muốn giết Lâm Phong, nàng không tiếc hết thảy cũng phải hủy diệt hết bọn chúng.

- Ngươi đã nghe chưa? Mọi người đều muốn ngươi chết!

Lão già kia nhìn Lâm Phong, lộ ra nụ cười châm chọc, Lâm Phong chết chắc rồi.

Lâm Phong cười, đều muốn hắn chết? Vậy thì chết.

Ý chí sát phạt cực kỳ rét lạnh ngập trời thiêu đốt trên thân, Lâm Phong lộ ra phẫn nộ, lộ ra bất khuất.

- Muốn ta chết, vậy tới giết đi!

Lâm Phong phun ra một câu băng lãnh thấu xương, cũng ngay lúc này, Mộng Tình khẽ nhích tới trước, trên người nàng đang dâng len khí tức rét lạnh tới cực điểm.

Cảm nhận được sát ý trên người Lâm Phong cùng Mộng Tình, trong mắt lão già kia chỉ có lạnh lùng châm chọc. Sát phạt chi khí mãnh liệt, khí tức rét lạnh nồng nặc thì sao chứ, không có thế lực, không có bối cảnh, Lâm Phong nhất định phải chết.

- Tốt, ta thành toàn cho ngươi!

Lão già kia chỉ nhàn nhạt nói, lão đã động.

Thấy thân hình lão chớp động, tròng mắt vô tình của Lâm Phong khép hờ, linh hồn cảm ứng tới ma kiếm đang rung động trong thân thể.

- Thất phu!

Ngay trong Lâm Phong làm muốn động thủ, trong hư không vang lên một giọng nói, thanh âm không lớn, nhưng mỗi một người đều nghe rõ ràng rành mạch.

Giọng nói vừa lắng xuống, bên hồ Tương Giang, trong biển người mênh mông, đột nhiên có mấy dải lụa màu sắc rực rỡ bay múa lên bầu trời, dải lụa rực rỡ kia giường như không có giới hạn, thẳng tắp bắn vào trong hư không.

- Có chuyện gì vậy?

Thấy những dải lụa sắc sỡ kia, mọi người đều kinh ngạc, lão già kia cũng hơi khựng người, bởi vì những dải lụa kia vì lão mà tới.

Giống như cảm nhận được tiếng xé gió của mấy dải lụa, Lâm Phong mở mắt ra, trong chớp mắt, hắn liền sửng sốt.

Dải lụa rực rỡ?

Một màn rất quen thuộc, hôm đó, ở trong Tương Tư Lâm, Vũ Cừu muốn giết hắn, cũng ngay tại thời khắc mấu chốt thì từng dải lụa có màu sắc sặc sỡ này xuất hiện, phế bỏ Vũ Cừu.

Mà lúc này, ngay lúc hắn gặp phải nguy hiểm, dải lụa nhiều màu kia làn một lần nữa xuất hiện, lăng không bắn về phía lão già kia.

Dường như có người cố ý muốn giúp Lâm Phong hắn!

Rất kỳ quái, trong mắt Lâm Phong lộ vẻ không giải thích được, chỉ thấy dải lụa nhiều màu kia đã bay tới trước người lão già kia, lão kia quát lạnh một tiếng, giơ chưởng như đao, muốn chém đứt dải lụa nhiều màu trước mắt. Nhưng đồng thời, bốn phía lão già kia, vô số dải lụa hiện lên trong hư không, kết nối từ dưới mặt đất lên hư không, hóa thành một cây cầu, cực kỳ huyễn lệ.

- Là ai?

Mọi người đều giương mắt, không ngừng tìm tòi trong biển người. Rốt cục, một khối đất trống được tạo ra, chỉ thấy nơi đó, có rất nhiều cô gái mang quần áo mộc mạc đứng đó, mà những dải lụa nhiều màu kia thì từ trong tay bọn họ phóng lên.

Ở ngay chính giữa của những cô gái này, có một bóng người mạn diệu, thân mang áo trắng, thánh khiết như tuyết, tinh khiết, chỉ nhìn bóng người ấy, giống như đã thấy được sự phong hoa tuyệt đại của nàng ta.

Nhưng trên đầu người này lại đội nón lá, bên mép nón thì từng dải lụa mỏng hạ xuống, bên trong lụa mỏng, có một khuôn mặt hoàn mỹ như ẩn như hiện.

- Nàng ta là ai?

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn lên người này, mới vừa rồi, nàng ta được những cô gái ăn mặc mộc mạc kia bao ở chính giữa, không ai phát hiện ra nàng ta. Mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều phát hiện được khí chất siêu nhiên thoát tục, mang theo vẻ đẹp như siêu thoát hết thảy, tia sáng thánh khiết kia có vài phần tương tự với Mộng Tình.