Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 334: Thiêu Chết




Thiên Nhất học viện, để người tinh hệ ở lại pháo đài cổ, bóng người Lâm Phong chậm rãi bước ra.

Lúc này, tóc hắn rối loạn. Trên người có mấy vết cháy đen, thậm chí có mùi mồ hôi khó ngửi, làm cho người ta cảm thấy có phần nhếch nhác.

Nhưng đôi mắt của Lâm Phong vẫn trong sáng thâm thúy, mang theo vài phần sâu không lường được.

- Lâm Phong.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói hơi hưng phấn truyền ra. Lâm Phong ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nam tử đi về phía hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười.

- Có chuyện gì sao?

Lâm Phong nhìn đối phương, trong ký ức của hắn không hề có người này. Hiển nhiên, hắn không nhận ra đối phương.

- Không có gì. Chỉ là muốn lĩnh giáo ngươi một chút, tu vi của ngươi tu luyện thế nào vậy? Sao tuổi còn trẻ mà tu vi lại quá khủng bố như vậy.

Nghe nam tử này cười hỏi như vậy, lông mày Lâm Phong lại hơi nhíu lại. Chỉ có điều, ngay lập tức trên mặt của hắn cũng lộ ra một nụ cười.

- Nhắm mắt lại.

Lâm Phong cười nói.

- Sao?

Mắt người kia lóe lên. Rõ ràng không hiểu ý của Lâm Phong.

- Nhắm mắt lại, ta cho ngươi biết ta tu luyện như thế nào.

Lâm Phong vẫn ôn hòa cười nói.

Đối phương suy ngẫm một chút, sau đó lập tức gật đầu cười, nói:

- Được.

Vừa dứt lời, nam tử kia liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhưng ngay trong nháy mát khi nam tử kia vừa nhắm mắt lại, một tiếng gào thét chói tai đột ngột vang lên. Thân của của nam tử vừa nhắm mắt đột nhiên lui nhanh về phía nhau. Trên người lại có chân nguyên khủng bố đang lưu chuyển, cực kỳ chói mắt.

Cảnh tượng như vậy khiến mọi người xung quanh đang để ý về phía này trong lòng thầm run lên. Lại là cường giả Huyền Vũ cảnh. Từ khi nào, cường giả Huyền Vũ cảnh lại trở nên đông như vậy, bất kỳ lúc nào có thể thấy được.

- Giết!

Một tiếng hét trầm thấp truyền ra. Sát ý vô cùng sắc bén. Con dao găm khát máu trực tiếp phá tan chân nguyên phòng hộ, đâm vào trái tim của đối phương, đập nát nội phủ của đối phương.

Nam tử kia mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Lâm Phong, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc, không tin nổi.

- Ngươi... Ngươi làm sao biết được?

Một âm thanh khàn khàn thốt ra từ trong miệng đối phương, kèm theo máu tươi chảy ra.

- Ngươi nói muốn lĩnh giáo ta, nhưng từ đầu đến cuối đều duy trì cùng một thái độ, cười giả tạo, lẽ nào điều này không kỳ quái hay sao?

Tay Lâm Phong vẫn cầm dao găm, lạnh lùng nói. Nếu như đối phương thực sự sùng bái hắn, muốn lĩnh giáo hắn, mắt không thể nào không có sóng chấn động. Chí ít nhìn thấy hắn sẽ có mấy phần kích động.

Nhưng mà ánh mắt đối phương chỉ có một, nụ cười ôn hòa, nụ cười giả tạo.

- Chỉ dạ vào điểm ấy, ngươi liền giết ta sao?

Đối phương vẫn không tin, nhìn Lâm Phong.

- Đương nhiên không chỉ có vậy. Ngươi cười vốn rất giả tạo. Mà lúc ngươi và ta c nói chuyện, ở sau lưng ta, ngươi vẫn còn có phóng ra sát ý. Tuy rằng ngươi che giấu che giấu rất tốt, nhưng vẫn không cẩn thận để lộ ra. Điều này đủ cho ta có lý do để giết ngươi.

Lâm Phong lạnh lùng nói một câu. Tiếng nói của hắn vừa dứt, nhất thời, trong nháy mắt phía sau có một lực ép mãnh liệt khủng bố bao phủ thân thể của hắn.

Lâm Phong vung con dao găm trong tay lên. Trong nháy mắt, một ngọn lửa bùng lên, thiêu hủy lục phủ ngũ tạng của đối phương. Đồng thời hắn xoay người lại.

Một chân nguyên hóa thành thương Độc Long, đột nhiên điên cuồng đâm về phía hắn. Lại là một cường giả Huyền Vũ cảnh.

Điều này làm cho trong lòng Lâm Phong âm thầm than thở. Tu vi dạng nào thì lập tức tiếp xúc với loại người đó. Thời điểm hắn còn ở Linh Vũ cảnh cấp thấp m, Huyền Vũ cảnh cao cao tại thượng, có cơ hội tiếp xúc cực nhỏ. Mà khi thực lực của hắn đạt tới Huyền Vũ cảnh, lại phát hiện bên cạnh không ngừng có cường giả Huyền Vũ cảnh xuất hiện.

- Thích khách mà ngay cả sát ý cũng không thể khống chế được. Ngươi nhất định là một thích khách thất bại.

Thân thể Lâm Phong bay trở lại, trong miệng lạnh lùng nói. Chính bởi vì một tia sát ý của đối phương đã khiến bọn họ bị lộ. Nếu không hắn không thể nào trực tiếp hạ sát thủ đối với người vừa nãy.

Hắn không động thủ, đối phương sẽ động thủ trước. Khi đó hai cường giả Huyền Vũ cảnh trước sau cùng giáp công, đủ để tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Nhưng bây giờ, trực tiếp đối mặt một người Huyền Vũ cảnh tầng một, Lâm Phong căn bản không để ý.

Thích khách kia thấy một đòn đánh ra không có kết quả, ngay cả Lâm Phong căn bản cũng không có cách nào đụng tới, thương chân nguyên bỗng nhiên biến mất. Tên thích khách xoay người, trực tiếp bỏ chạy.

Người tu ám sát thuật, lực chiến đấu chính diện của bọn họ có thể hơi yếu một chút. Một đòn không trúng, bọn họ sẽ lập tức trốn đi. Đây là quy luật của thích khách. Tên thích khách này ở lại chỗ này, không giết nổi Lâm Phong, nói không chừng còn khiến cường giả của Thiên Nhất học viện lao tới.

- Còn muốn chạy sao?

Lâm Phong nở nụ cười lạnh lùng, bước tới từng bước, nhanh chóng mà cực kỳ mãnh liệt. Kiếm chân nguyên trong tay của hắn ngưng tụ thành hình, kiếm khí trùng thiên.

- Lưu lại.

Một tiếng gầm truyền ra. Kiếm trong tay Lâm Phong chém xuống không trung. Kiếm chân nguyên không ngừng có ánh sáng phun ra nuốt vào, chém về phía đối phương.

Người kia cảm nhận được kiếm ý sắc bén chém về phía chính mình, sắc mặt cứng đờ, xoay người. Chân nguyên mạnh mẽ phát ra, tấn công về phía kiếm của Lâm Phong.

Nhưng mà chân nguyên được hội tụ trong lúc vội vã trong nháy mắt đã đổ nát, tiêu tan ở trong không khí. Bản thân tên thích khách gặp phải một lực phản chấn, thân thể rơi xuống.

- Giết!

Một tiếng hét đầy đạo bá vang lên. Lâm Phong theo một kiếm chém xuống, phát ra ánh sáng rực rỡ giống như mặt trời, khiến mọi người lóa mắt.

Nhìn thấy kiếm của Lâm Phong, đám người kia cũng cảm giác như thấy được ánh sáng mặt trời, không thể ngăn cản được.

Mặt tên thích khách kia biến sắc, tập trung chân nguyên chống đỡ. Nhưng một chiêu kiếm thế như chẻ tre, chém hết tất cả. Lâm Phong đã nổi giận, không thể ngăn cản được.

Tiếng kiếm quang cắt qua thân thể truyền ra, lại thêm dưới ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, máu tươi bắn lên trên không trung. Trong không gian, một thi thể bị ngọn lửa bao trùm, bắt đầu cháy rừng rực mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát, liền không thấy hình bóng. Dưới hỏa diễm, thi thể kia nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Một chiêu kiếm của Lâm Phongkhông chỉ có ánh sáng mặt trời, con mang ngọn lửa đáng sợ của mặt trời chói chang, thiêu cháy tất cả.

- Một chiêu kiếm thật đáng sợ.

Đám người xung quanh cảm thấy nghẹt thở. Đây chính là Lâm Phong sao? Quá hùng mạnh. Cường giả Huyền Vũ cảnh cũng không đỡ nổi một đòn. Đây là cảnh tượng mà dù có nằm mơ bọn họ cũng không dám tưởng tượng.

Đối với bọn họ mà nói, người Huyền Vũ cảnh cao cao tại thượng, là kẻ mà bọn họ ngóng trông, theo đuổi. Nhưng tất cả những điều Lâm Phong làm, lại lật đổ suy nghĩ của bọn họ. Một chiêu kiếm liền chém chết cường giả Huyền Vũ cảnh.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hai tên thích khách muốn ám sát Lâm Phong Huyền Vũ cảnh đã bị giết chết.

Bọn họ ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, đã bị chém giết ngay tại chỗ. Đây cái giá phải trả khi ám sát Lâm Phong. Bọn họ phải trả giá bằng máu.

Nhìn thi thể bị thiêu huỷ kia, ánh mắt Lâm Phong đầy lạnh lùng, mang theo từng tia sát khí lạnh như băng.

Lần trước, hắn bị hai tên cường giả Huyền Vũ cảnh bao vây tấn công, người bị thương không nhẹ, phải trải qua không ít thời gian mới phục hồi như cũ. Nhưng tới này còn chưa bao lâu, lại có hai cường giả Huyền Vũ cảnh đến đây giết hắn.

Ngoại trừ mấy tên thiếu gia có thân phận hiển hách ra, hắn thật sự không nghĩ ra được có người nào khác có thể dễ dàng phái cường giả Huyền Vũ cảnh ra giết người.

- Vũ Thiên Hành!

Trên mặt Lâm Phong hiện lên một chút hàn ý. Lâm Phong thì thào nói nhỏ. Có thể xác định được người ám sát hắn có Vũ Thiên Hành, điều này là đủ rồi.

Xoay người lại, Lâm Phong nhấc chân, bước vào bên trong pháo đài cổ, trở lại chỗ ở của mình.

Y Tuyết đang ở bên trong viện nhìn dáng vẻ Lâm Phong như vậy, có phần sửng sốt một chút. Lúc này Lâm Phong càng có vẻ chật vật thêm mấy phần, hơn nữa, còn có mấy chỗ bị cháy xém.

- Thiếu gia, ta đi chuẩn bị nước nóng cho thiếu gia.

Y Tuyết nói một tiếng liền chạy về phía nhà tắm. Nàng là người thông minh nhanh trí, đương nhiên hiểu rõ hiện tại mình nên làm gì.

- Không cần nước nóng. Cho nước lạnh là được.

Lâm Phong quay về hắn Tuyết căn dặn một tiếng. Hắn thực sự cần tắm gấp.

- Dạ!

Y Tuyết đáp một tiếng, không quay đầu lại, trực tiếp chạy vào nhà tắm.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mộng Tình đẩy cửa phòng, đi ra. Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong, nàng không nhịn được hỏi một câu.

- Không có chuyện gì. Do tự mình tu luyện gây ra thôi.

Lâm Phong vẫy tay, không thèm để ý nói. Hắn liền bước về phía gian phòng của Mộng Tình.

- Ồ.

Mộng Tình đáp một tiếng, lập tức đóng cửa phòng lại, khiến bước chân của Lâm Phong thoáng dừng lại ngay tại chỗ, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn hơi buồn bực. Rõ ràng là Mộng Tình thích hắn, lần trước cũng đã từng hô, vì sao hiện tại nàng vẫn lạnh lùng như vậy. Ngọn núi băng này thật khó hòa tan.

- Hừ.

Một tiếng hừ lạnh vang lên bên cạnh Lâm Phong. Chỉ thấy Lam Kiều dựa vào ghế đá, trên mặt lộ ra một chút đắc ý, dường như đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Lâm Phong nhìn Lam Kiều. Ánh mắt của cô cũng không tránh né, không ngừng nhìn chằm chằm lại Lâm Phong, không hề có ý nhường hắn.

Chỉ có điều, Lâm Phong lập tức lắc đầu, một câu cũng không nói, bay thẳng về phía nhà tắm.

Cảnh tượng này khiến ánh mắt Lam Kiều cứng lại. Cô ta đứng ở đó, cắn răng, dậm mạnh chân.

Trước kia cô là người kiêu ngạo tới mức nào. Nhưng từ khi ở cùng một chỗ với Lâm Phong, cô lại luôn bị khinh bỉ. Tên khốn này!