Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 265: Mất đi




Nhìn thấy cánh tay bị đứt lìa vẫn còn bay múa trên không trung, trong lòng đám người lại run lên một lần nữa.

Chỉ có một kiếm mà thậm chí bọn họ còn không nhìn thấy kiếm chỉ có kiếm quang, tay Lâm Phong chính là kiếm, cả người cũng là một thanh kiếm, một thanh kiếm mạnh mẽ vô địch.

Chỉ có trong một khoảng thời gian ngắn ngủn mà Lâm Phong đã lớn mạnh như vậy, ngay cả Thái Thượng trưởng lão Lâm Duệ mà cũng không phải là đối thủ của hắn, một kiếm cũng không tiếp nổi.

Lâm Duệ có thực lực là Linh Vũ cảnh tầng chín, chỉ thiếu một chút nữa là Huyền Vũ, vậy thì Lâm Phong phải là cảnh giới gì? Mà nay hắn chỉ mới mười bảy tuổi, trong gia tộc có rất nhiều thanh niên tuổi trẻ như Lâm Phong, nhưng vẫn còn đang sống dựa vào cha mẹ dựa vào gia tộc.

Chỉ đặc biệt có Lâm Phong thực lực đã siêu quần, suất lĩnh mấy vạn thiết huyết quân đoàn, đây chính là sai biệt, sai biệt thật lớn không thể san bằng.

Người thanh niên này bị Lâm gia trục xuất ra khỏi gia tộc, thật đáng để cho người ta nhìn lên cúng bái.

- A…

Từ trong miệng Lâm Duệ phát ra một tiếng kêu thê lương, một tiếng kêu thảm thiểt, cánh tay còn lại điên cuồng chém ra, không tiếc gì nữa tất cả chém ra, mang theo khí hàn băng nồng đậm.

Nhưng mà đã thấy thân thể Lâm Phong hơi hơi chuyển động kỳ diệu vô cùng, thân pháp của hắn giống như giao hòa cùng trời đất, ra vào không chừng, ẩn hiện tùy ý, làm cho khí hàn băng sượt qua đầu vai của hắn. Một chút sương lạnh bao trùm trên đầu vai của Lâm Phong, nhưng mà đã thấy bả vai Lâm Phong hơi hơi lay động, cánh tay lại một lần nữa chém ra, kiếm quang lại một lần nữa mạnh mẽ xuất hiện.

Xùy….

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, bàn tay Lâm Phong xẹt qua, máu tươi phiêu tán rơi bắn ra tứ tung, một cánh tay khác của Lâm Duệ cũng đã bị Lâm Phong chém đứt, chém đứt một cách vô cùng dễ dàng.

Lâm Phong với Lâm Duệ chênh lệch quá lớn, Lâm Duệ căn bản không thể so sánh được.

Hai thân thể giao nhau lưng Lâm Phong cùng với Lưng của Lâm Duệ đối nhau, chỉ thấy Lâm Phong vẫn đứng chắp tay, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh vô cùng.

- A…

Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ nội tâm, cảm giác thấy hai bên cùng trống rỗng, thân thể Lâm Duệ điên cuồng run rẩy không thể dừng lại được.

Máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống nhuộm đỏ mặt đất, nhưng trong tim Lâm Duệ so với cánh tay bị chặt đứt còn đau đớn hơn nhiều, xong rồi hai cánh tay đã bị chém đứt, cho dù là Lâm Phong không giết lão thì lão ta cũng là phế vật.

- Thái Thượng trưởng lão, ngày xưa ngươi thực sự cường đại, bởi vậy ngươi tự cao tự đại muốn như thế nào thì như thế, muốn làm gì thì làm. Phế truất chủ vị của cha ta lập tân chủ khác, đánh cho cha ta bị thương, trục xuất hai cha con ta ra khỏi gia tộc. Nay Lâm phong ta trở về thực lực của ta so với ngưoi còn mạnh hơn, đương nhiên ta muốn đòi lại tất cả, hiện tại ta cũng muốn làm gì thì làm, muốn chém gãy hai cánh tay ngươi ta liền chém gãy, muốn giết chết ngươi ta liền giết chết ngươi.

Lâm Phong quay lưng về phía Lâm Duệ giọng nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại thực sự điên cuồng. Trong thế giới thực lực vi tôn, người nào thực lực mạnh có thể muốn làm gì thì làm, Lâm Duệ từng ỷ vào thực lực của mình đả thương phụ thân của hắn, đuổi cha con hắn ra khỏi gia tộc. Nay hắn đã mạnh lên hắn có thể dễ dàng chém đứt cánh tay Lâm Duệ, ai có thể làm gì được hắn.

Hắn muốn phế ai thì phế, muốn giết ai thì giết.

Trong lòng Lâm Duệ đang chảy máu, giờ phút này trong lòng đã tràn ngập oán độc vô tận, nhưng miệng của lão thì lại mím chặt không dám nói Lâm Phong một câu. Đúng như Lâm Phong đã nói, ở cái thế giới này ai mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm, nếu lão còn muốn sống nhất định phải câm miệng, cho dù có hận Lâm Phong.

Trở thành phế nhân dù sao cũng còn tốt hơn so với trở thành người chết, người càng nhiều tuổi lại càng quý trọng sinh mạng, cho nên Lâm Duệ lão không muốn chết.

- Lâm Duệ, hôm nay ta tha cho ngươi khỏi chết, cho ngươi được sống tới cuối đời, ta chém đứt hai cánh tay ngươi là đòi lại món nợ ngày xưa ngươi nợ ta, bây giờ ngươi có thể cút. Khi nào có khả năng báo thù, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.

Lâm Phong lạnh lùng nói, giờ đây còn cái gì mà Thái Thượng trưởng lão, chỉ cần thực lực mạnh dù là ngươi thân phận như thế nào, chỉ là cái rắm, thế giới này chỉ cần thực lực.

Thân thể Lâm Duệ khẽ run lên xoay người liếc mắt một cái nhìn Lâm Phong, lập tức lão nâng chân lên cất bước rời đi, bóng đáng vô cùng cô đơn, bởi vì khi trước sai lầm nên phải đón nhận cảnh thảm khốc như vậy.

Sau khi Lâm Duệ rời khỏi, Lâm Phong lại nhìn lại hướng khán đài, cuối cùng đã nhìn vào trên người đại trưởng lão và tam trưởng lão, hắn lạnh lùng nói:

- Đại trưởng lão và tam trưởng lão, hai người các ngươi tự phế tu vi đi, đừng bắt ta phải động thủ, nếu không ít nhất là hai cánh tay.

Giọng nói của Lâm Phong bình tĩnh làm cho sắc mặt đại trưởng lão và tam trưởng lão trắng bệch, bắt đầu tính sổ rồi đây, Lâm Phong bắt đầu cùng bọn họ kết toán thù hận ngày xưa.

Năm đó làm nhục Lâm Phong bức Lâm Hải thoái vị, hai người bọn họ đều có phần cùng một giuộc với Lâm Bá Đạo, hiện tại Lâm Phong để cho bọn họ tự phế tu vi.

Nhìn thân hình không có tay rời đi, đại trưởng lão đột nhiên điên cuồng nở một nụ cười, lập tức một chưởng mãnh liệt trực tiếp đánh vào người của mình, thét lớn lên một tiếng khóe miệng máu tươi không ngừng chảy ra, ông ta đã phế bỏ tự thân tu vi.

Thân thể tam trưởng lão run rẩy chậm chạp không chịu động thủ.

- Lão tam nếu không muốn chết, phế thôi.

Trong mắt đại trưởng lão có vài phần lừng lẫy lão mở miệng nói, cả người tam trưởng lão run lên liếc mắt một cái nhìn đại trưởng lão rồi lập tức cũng tự mình phế bỏ tu vi.

Giờ đây gia chủ Lâm gia Lâm Bá Đạo chết, tam gia Lâm gia Lâm Hạo Nhiên cũng đã chết, Cửu trtưởng lão chết, Thái Thượng trưởng lão bị chém đứt hai cánh tay, đại trưởng lão cùng tam trưởng lão bị phế bỏ tu vi.

Lâm Phong trở về đã gây nên một hồi gió tanh mưa máu.

Đứng ở trên chiến đài, Lâm Phong quét ánh mắt nhìn những người xung quanh, thản nhiên nói:

- Những người khác ta không động, dù có thù oán với ta, ta cũng tha cho một lần, các người tự giải quyết cho tốt! Đương nhiên các ngươi cũng có thể tới tìm ta báo thù, nhưng mà tốt nhất nghĩ thông suốt rồi hãy đến.

Nói xong Lâm Phong sải bước xuống dưới chiến đài, phất phất tay. Lập tức mấy vạn xích huyết thiết kỵ đồng thời lên ngựa đều nhịp, đây mới thực sự là một quân đoàn tinh nhuệ, bọn họ đi theo Lâm Phong chứng kiến lịch sử Tuyết Nguyệt, cũng đồng thời thúc đẩy lịch sử.

Lâm phong cũng ngồi lên lưng một con chiến mã, hình dáng ngông nghênh kia lại mạnh mẽ kiên cường đến thế.

- Đi.

Lâm phong thản nhiên nói, nhưng cũng vào lúc này một giọng nói truyền đến.

- Đợi một chút.

Nghe được giọng nói này Lâm Phong dừng ngay lại tại chỗ nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ ngồi yên chờ đối phương nói chuyện.

- Lâm Phong, ngươi có thể trở lại Lâm gia không?

Một giọng nói mang theo một hy vọng mãnh liệt xa vời làm cho mọi người trong Lâm gia đều run lên kịch liệt, ánh mắt của bọn họ đều đã rơi vào trên người của Lâm Phong.

Đúng vậy, Lâm Phong hắn có thể trở lại Lâm gia không?

Nếu là Lâm Phong nguyện ý quay về thì thực lực của Lâm gia chẳng những không bị hao tổn mà tương phản lại. Từ nay về sau thành Dương châu sẽ là của Lâm gia, thậm chí phạm vi hàng mấy vạn dặm, Lâm gia của họ sẽ trở thành bá chủ.

Giọng nói này đã nói lên hy vọng xa vời mà mọi người trong Lâm gia đang giấu kín ở trong lòng, nhưng mà lại không ai dám mở miệng nói, lúc này đây có người dám thay họ nói ra.

- Nếu ngươi nguyện ý quay về Lâm gia, chúng ta có thể đuổi tất cả những người đã trục xuất ngươi ra khỏi gia tộc, bao gồm cả Lâm Thiên.

Người nói chuyện kia nhìn thấy Lâm Phong trầm mặc lại một lần nữa mở miệng nói, đám người đều yên lặng. Đúng vậy nếu Lâm Phong nguyện ý lưu lại, cho dù là Lâm Thiên bọn họ cũng có thể đuổi ra khỏi gia tộc, bởi vì nếu so sánh với Lâm Phong thì người vẫn được cho là kiều nữ Lâm thiên kia cũng kém Lâm Phong nhiều lắm.

Đang đỡ thi thể Lâm Bá Đạo, cả người Lâm Thiên run lên, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Một lúc trước đây cô ta nở mày nở mặt như thế, là thiên kim kiêu nữ của Lâm gia thậm chí là thành Dương Châu, được vạn người sủng ái, nhưng chỉ vì Lâm Phong hào quang của cô ta đã hoàn toàn bị che lấp, Lâm Phong so với cô ta chói mắt hơn rất nhiều.

Lâm Thiên vẫn còn nhớ cảnh tượng, khi cô ta bước chân vào Vân Hải Tông làm nhục Lâm Phong kia, như vẫn đang mồn một hiện ra rõ ràng trước mắt, thế mà hôm nay người thanh niên kia đã trưởng thành như thế này.

- Lúc trước kia khi ta bị trục xuất ra khỏi gia tộc không một người nói chuyện với ta, ngày nay ta thực lực đã mạnh, có quyền có thế các ngươi lại muốn ta trở về gia tộc, như vậy liệu có thể được không? Có một số việc không thể nào có thể làm lại được.

Lâm Phong ngồi ở trên chiến mã cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói, rồi lâp tức chiến mã chồm lên nhanh chóng phóng đi.

Mấy vạn thiết kỵ cũng đồng thời phóng theo, mặt đất lại một lần nữa run lên chấn động trái tim đám người.

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất kia, đám người tràn ngập những cảm xúc phức tạp, có một số việc nhất định không thể quay đầu chính như Lâm Phong đã nói. Khi Lâm Phong từng phải khuất nhục rời đi, có ai từng giúp Lâm Phong nói một câu, lúc trước Lâm gia muốn thanh lý môn hộ muốn giết chết Lâm Phong, có ai vì Lâm Phong nói một câu.

Ngày nay Lâm Phong thực lực cường đại lại là thống lĩnh quân đoàn, họ lại muốn Lâm Phong trở về gia tộc, có khả năng như vậy sao?

Mất đi, nhất định tiếp tục mất đi, vĩnh viễn.