Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 244: Ai là quân phản loạn




- Rầm rầm!

Mặt đất không ngừng chấn động, hòa lẫn cùng với tiếng rống vang trời, thiết kỵ dồn dập, tất cả mọi người đều hoảng loạn rồi, điên cuồng lui về sau. Chỉ qua chốc lát, xung quanh Trảm Tướng đài đã có không ít người vây quanh, toàn bộ đều là thiết kỵ, thiết kỵ đứng đầu thì đều là chiến mã màu đỏ như máu.

Cũng ngay lúc này, phía sau Trảm Tướng đài có rất nhiều quân sĩ Tuyết Nguyệt lao ra, cực kỳ đồ sộ.

Nhưng vào thời khắc này, Xích Huyết thiết kỵ cũng ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn vào thân hình trong ngực Liễu Thương Lan. Ngày xưa là thống lĩnh Xích Huyết oai phong trên chiến trường, lại phải ngã xuống như vậy.

- Ah…!!!

Trường thương trong tay Xích Huyết thiết kỵ đều chỉa lên trời cao, một tiếng gầm đồng thanh vang lên, sóng âm cuồn cuộn bao phủ cả thiên địa. Đại địa cũng có chút chấn động, trái tim mọi người đều kịch liệt run rẩy, Xích Huyết thiết kỵ, thật sự là Xích Huyết quân đoàn. Bọn họ có thể vì tướng quân mà bao vây Hoàng thành, có thể vì thống lĩnh mà nắm lấy trường thương đâm trời, vô oán vô hối.

Nhưng mà, tại trên chiến trường, trận chiến thất bại thảm thiết kia, đến tột cùng là kẻ nào nguyện ý để vài chục vạn quân sỉ bị diệt vong.

Lâm Phong đứng đó, trầm mặc một trận, Xích Huyết thống lĩnh Cưu Xích Huyết, là nam nhi chân chính!

Trường kiếm trong tay vút lên, vài điểm hỏa tinh lóe ra, trong nháy mắt, xích sắt trên người Liễu Thương Lan bị chém đứt, nhưng ông vẫn ôm chặt lấy thi thể Cưu Xích Huyết, không nói lời nào.

- Lâm Phong, vậy mà người dám kích động làm phản, dẫn quân phản loạn vào Hoàng thành, còn tự tiện thả tội quân Liễu Thương Lan, đó là tử tội.

Đoàn Thiên Lang lạnh lẽo nhìn người thanh niên vừa xuất hiện, Lâm Phong!

- Kích động làm phản?

Lâm Phong cũng nhìn Đoàn Thiên Lang, trong ánh mắt chứa đựng từng tia hàn ý.

- Giết!

Một tiếng rống giận truyền ra, là do một người trong Xích Huyết thiết kỵ nói ra.

- Giết!

Một tiếng Giết đều rắp vang rền trong thiên địa, trường thương trong tay Xích Huyết thiết kỵ chỉ thẳng, sát khí bao phủ cả không gian.

- Dừng tay!

Lâm Phong xoay người gầm lên một tiếng, nhất thời mọi người yên tĩnh lại, đưa mắt nhìn về Lâm Phong, trong mắt lộ vẻ không hiểu được, nhưng mà mọi người cũng không nói gì.

- Không có mệnh lệnh của ta, kẻ nào động thủ, ta sẽ đích thân chém giết!

Lâm Phong lạnh lẽo nào, làm cho chúng thiết kỵ cũng run lên. Nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của Lâm Phong, bọn họ chỉ trầm mặc không nói.

- Bao vây chỗ này lại cho ta!

Lâm Phong lại lạnh lùng nói, chúng thiết kỵ tuân lệnh thực hiện, thúc ngựa chạy chồm. Chỉ sau chốc lát, toàn bộ không gian xung quanh Trảm Tướng đài đã bị thiết kỵ vây quanh, nước chảy cũng không lọt.

Lúc này, trong lúc mơ hồ, bọn họ đã coi Lâm Phong là người tâm phúc, mặc dù Lâm Phong không có danh hiệu, nhưng lệnh ra đưa ra, tất cả mọi người đều nghe theo.

- Ngươi nhất định phải chết!

Ở bên cạnh Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn nheo mắt, chăm chú nhìn vào Lâm Phong. Kích động làm phản, tội của Lâm Phong không thể tha thứ. Cho dù hắn được Tuyết Nguyệt cố ý xây dựng thành anh hùng, nhưng với tội danh này cũng phải giết không tha.

Lâm Phong lạnh lùng liếc nhìn Đoàn Hàn một cái, vậy mà làm cho trong lòng Đoàn Hàn kịch liệt run rẩy, lập tực ngậm miệng lại. Mà Lâm Phong thì căn bản không để ý tới gã, trực tiếp bước lên Trảm Tướng đài.

- Mời công chúa điện hạ!

Lâm Phong hắng giọng nói, một thân ảnh mang mặt nạ đồng xanh từ trong đội ngũ thiết kỵ chậm rãi đi ra. Theo sau lưng thiết kỵ, người này thúc ngựa tiến về phía trước.

Thân ảnh này là một người xinh đẹp động lòng, trên người lộ ra khí chất cao quý, rõ ràng chính là công chúa Tuyết Nguyệt, Đoàn Hân Diệp.

- Công chúa, công chúa trở lại rồi!

- Lâm Phong, ngàn dặm truy đuổi, một mình một ngựa, vậy mà có thể cứu thoát công chúa từ trong tay Ma Việt trở về.

Mọi người nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này, âm thầm kinh hãi.

Mà Đoàn Thiên Lang thì khẽ nhíu mày, không chỉ có Lâm Phong còn hoàn hảo xuất hiện trước mặt y, ngay cả công chúa Đoàn Hân Diệp cũng xuất hiện.

- Tướng sĩ ba quân, hành lễ với công chúa!

Lâm Phong đưa mắt nhìn về chúng quân sĩ, mặc dù mọi người không hiểu được ý tứ của Lâm Phong, nhưng tất cả đều xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất, cao giọng hô:

- Công chúa điện hạ!

Lâm Phong bình tĩnh nhìn tướng sĩ bị vây quanh trong Trảm Tướng đài, lạnh lùng nói:

- Sao vậy? Quân đội của Thiên Lang Vương, ngay cả công chúa cũng không để vào mắt sao?

Đoàn Thiên Lang híp mắt, sau đó y lạnh lùng quát lên:

- Còn không quỳ xuống!

Lúc này, những tên quân sĩ Tuyết Nguyệt mới tuân lệnh mà quỳ một chân xuống đất, hô to công chúa điện hạ.

- Đoàn Thiên Lang bái kiến điện hạ, công chúa có thể trở về là may mắn của Tuyết Nguyệt ta.

Đoàn Thiên Lang khẽ khom người, cúi đầu nói, nhưng ánh mắt không ngừng lóe lên.

- Đều là công lao của Lâm Phong.

Đoàn Thiên Lang nhẹ nhàng nói một tiếng, ánh mắt nhìn về Đoàn Thiên Lang mang theo chút lạnh lùng.

Đoàn Thiên Lang nghe được lời này của Đoàn Hân Diệp, sắc mặt có chút cứng ngắc, nhất thời không biết nói thế nào. Y muốn Lâm Phong chết, muốn dùng tội danh phản loạn chụp lên đầu Lâm Phong. Nhưng hiện tại, Lâm Phong có công lao mang công chúa bình an trở về.

- Lâm Phong, quả nhiên là thiếu niên anh hùng!

Đoàn Thiên Lang ngẩng đầu lên, cười nhẹ một tiếng:

- Nhưng mà, mặc dù Lâm Phong ngươi cứu được công chúa, nhưng lại khích động ba quân làm phản, xâm lấn Hoàng thành, tội này cũng không nhỏ.

- Thiên Lang Vương còn muốn tính toán định tội cho Lâm Phong ta sao?!

Lâm Phong ôn hòa cười nói, sắc mặt Đoàn Thiên Lang trở nên cứng ngắc:

- Công là công, tội là tội. Đoàn Thiên Lang ta làm người bằng phẳng, tại sao lại dùng hai chữ tính toán để nói.

- Hay cho mấy chứ làm người bằng phẳng! Thiên Lang Vương, mấy ngày không gặp, quả nhiên ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ, vô sỉ đến cực điểm.

Lâm Phong cười lạnh nói, tất cả mọi người đều kinh hãi. Lâm Phong lại dám mắng Đoàn Thiên Lang không biết xấu hổ, vô sỉ tới cực điểm. Hơn nữa, lại dám nói những lời này trước mặt bao người!

Rầm rầm!

Mặt đất lại lần nữa rung chuyển, từ phía xa có từng tiếng vó ngựa dồn dập truyền lại. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ lần nữa lui về sau. Quả nhiên, chỉ sau chốc lát đã có vô số quân đoàn rầm rộ tiến tới, đó là Cấm Vệ quân trong Hoàng thành.

Trong lòng Đoàn Thiên Lang lộ ra vui vẻ, không lâu lắm, chi quân đoàn này đã tới bên này, lại bao vây lấy Xích Huyết quân đoàn vào trong. Xích Huyết quân đoàn muốn phản ứng, nhưng thấy Lâm Phong chỉ khoát tay, ngăn cản bọn họ. Lúc này, Xích Huyết quân đoàn mới yên tĩnh lại.

Có hai người chậm rãi từ trong quân đoàn Cấm Vệ quân đi ra. Một người trong đó, thân mặc khôi giáp, uy phong lẫm liệt, mà một người khác là một thanh niên tuấn dật, đó là Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai.

- Ngươi giết Mông Cô Phong cùng Mông Xung!

Tên tướng quân mặc khôi giáp kia chính là Thống lĩnh Cấm Vệ quân – Mông Hãn, là anh cả của Thống lĩnh Hoàng thành Mông Cô Phong.

- Đúng!

Lâm Phong đạm mạc trả lời, ánh mắt bình tĩnh.

- Hử!?

Đoàn Thiên Lang kinh ngạc, Lâm Phong giết chết Mông Cô Phong cùng Mông Xung?

Âm thầm cười lạnh một tiếng, Đoàn Thiên Lang âm trầm nhìn Lâm Phong, nói:

- Lâm Phong, tuy ngươi có công cứu công chúa, nhưng lại tròng mắt không người như vậy, giết Thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành, dẫn phản quân vào thành, tội danh này đủ để xóa bỏ công lao của ngươi, định tội chết cho ngươi.

Nói xong, Đoàn Thiên Lang khẽ xoay người, nhìn về Đoàn Vô Nhai nói:

- Mời Hoàng tử điện hạ định tội Lâm Phong!

Đoàn Vô Nhai bình tĩnh, phong khinh vân đạm, thậm chí, trên khóe miệng còn mang theo một tia cười nhẹ, nói:

- Lâm Phong, Vương thúc muốn định tội ngươi, ngươi có lời muốn nào sao?

- Vâng!

Lâm Phong khẽ gật đầu nhìn về Đoàn Vô Nhai, sau đó liền đưa mắt nhìn về Đoàn Thiên Lang, nói:

- Thiên Lang Vương, khi ở trong quân, vì muốn giết ta, y khiêu khích ba quân, làm cho Ma Việt thừa cơ mà vào, vài chục vạn tướng sĩ đổ máu. Thật sự là điên cuồng! Hôm nay y còn muốn đổ tội lên đầu ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta tuyệt không cảm thấy kỳ quái.

Lâm Phong vừa nói ra, tất cả mọi ngươi đều kinh hãi. Ở trong quân, Thiên Lang Vương muốn giết Lâm Phong mới kích phát ba quân náo động? Vì sao tin tức bọn họ nghe được là Liễu Thương Lan kích động náo loạn.

- Ăn nói bậy bạ! Điện hạ, Lâm Phong hắn chỉ là một tên phản bội, là chó điên cắn càn, lời nói không thể tin.

Thiên Lang Vương quát lớn một tiếng, tất nhiên y không thể nào thừa nhận, điểm này, Lâm Phong cũng rõ ràng.

- Thiên Lang VƯơng luôn miệng nói Lâm Phong ta làm phản, là đồ phản bội, có thể giải thích cho ta hay không. Lâm Phong ta khi nào trở thành đồ phản bội, khi nào khích động làm phản?

Lâm Phong hắng giọng nói, chất vấn Đoàn Thiên Lang.

- Ngươi xách động ba quân tiến vào Hoàng thành, giết Thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành là Mông Cô Phong cùng con trai gã là Mông Xung. Bao vây Trảm Tướng đài, cứu ra tội nhân Liễu Thương Lan, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

- Câm mồm!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, trong ánh mặt lộ đầy sát khí. Dường như vô cùng phẫn nộ, chỉ vào Xích Huyết thiết kỵ.

- Đoàn Thiên Lang, ta hỏi ngươi, bọn họ đã vì Tuyết Nguyệt mà anh dũng giết địch, chống cự quân đoàn Ma Việt, liệt hỏa đốt thành, chém giết vài chục vạn quân địch, cuối cùng đã đánh lui tướng địch. Khi đó, Đoàn Thiên Lang ngươi ở đâu? Ngươi đường đường là Thiên Lang Vương, vậy mà chỉ biết kẹp đuôi trốn chạy về Hoàng thành, giống như là một con chó điên cắn loạn lên!

- Mà bây giờ, ngươi nói bọn họ là quân phản loạn. Quân phản loạn này là do ai định, chẳng lẽ là Thiên Lang Vương ngươi định ra? Ngươi nói ai là quân phản loạn thì kẻ đó chính là quân phản loạn sao?

Ánh mắt của Lâm Phong cường thế bức người, giọng nói rét lạnh tới cực điểm. Vậy mà có thể làm cho Đoàn Thiên Lang không nói được lời nào. Tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy, không sai, quân đoàn Xích Huyết đã tắm máu giết địch, đánh chết vài chục vạn đại quân Ma Việt, cuối cùng làm cho quân địch bại lui. Khi đó, quân đoàn của Thiên Lang Vương căn bản không có tham chiến, có tư cách gì mà nói quân đoàn người ta là quân phản loạn.