Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 235: Tàn Hồn Thiên Thuật




- Lực lượng linh hồn?!

Lâm Phong thì thào nói, đối với hắn mà nói, linh hồn là một khái niệm rất mờ ảo, hư ảo, không thể nắm bắt.

Lâm Phong hắn còn chưa chạm tới tầng thứ linh hồn này, tu vi của hắn không đủ cao.

- Có lẽ, ngươi căn bản không hiểu linh hồn là cái gì, ta nói đơn giản cho ngươi vài câu. Thực ra, vũ hồn của võ giả là một hình thức biểu hiện của linh hồn, người có linh hồn cường đại, có thể phát huy lực lượng của vũ hồn tới mức cao nhất, cũng có khả năng vận dụng linh hồn lợi hại nhất.

- Trong quá trình tăng lên tu vi của võ giả, thì linh hồn cũng không ngừng tăng cường, mà vũ hồn cũng đồng thời lớn mạnh. Ví dụ như, một gã có được Kiếm Vũ Hồn, lúc gã còn đang nhỏ yếu thì chỉ tăng phúc một chút cho kiếm, để gã lĩnh ngộ kiếm đạo mạnh hơn chút xíu, nhưng bởi vì tu vi tự thân của gã còn yếu, linh hồn cũng yếu, căn bản không thể phát huy được uy lực của Kiếm Vũ Hồn, không có tư cách xưng là kiếm tu. Còn một gã kiếm tu cường đại, gã ta căn bản không cần kiếm, vũ hồn chính là kiếm, hơn nữa, tùy tâm sở dục, sử dụng vũ hồn chi kiếm, ngộ kiếm sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Vị cường giả này biết mình còn không nhiều thời gian lắm, liền nói lên thể ngộ của mình cho Lâm Phong, thể ngộ về võ đạo.

- Có vài người là vũ hồn song sinh, người như thế, xưng là thiên tài, nhưng trên thực tế, nếu cả hai vũ hồn của bọn họ đều là vũ hồn bình thường, hoặc là không biết lợi dụng, vậy thì cũng không được coi là gì, còn không bằng một người có vũ hồn dị loại cường đại. Người có được vũ hồn song sinh, sỡ dĩ được coi là thiên tài, bởi vì trời cao ban cho họ có linh hồn phi phàm, linh hồn lực lượng của bọn họ mạnh hơn nhiều so với người khác. Mà lực lượng linh hồn cường đại thì giúp bọn họ có ngộ tính tốt hơn, có được tương lai tương sáng hơn, đến lúc bọn họ lĩnh ngộ áo nghĩa thì lĩnh ngộ dễ dàng hơn người khác nhiều, lĩnh ngộ nhiều hơn người khác một loại áo nghĩa, còn có nhiều chỗ tốt khác.

- Tóm lại, ngươi phải hiểu rằng, linh hồn quyết định tương lai của một người. Linh hồn mạnh thì tương lai ngươi có thể dễ dàng giết chết cường giả đồng cấp khác. Giống như ta đã dạy một loại võ kỹ cho hậu nhân Tử Phủ, Tử Cực Không Sát, nó thực ra là sử dụng lực lượng linh hồn để khống chế vũ hồn, tạo thành một ảo ảnh chính mình, có uy năng không sát, khó lòng phòng bị.

- Thì ra là như vậy!

Tử Cực Không Sát là một loại lực lượng của linh hồn lực.

Thực lực Tử Ảnh cũng không quá cường đại, chỉ là Linh Vũ cảnh tầng chín, so với hắn cũng cao hơn một cảnh giới. Nếu Tử Ảnh có thể làm được, Lâm Phong hắn cũng có thể làm được, dù sao, vị cường giả này đã nói là coi trọng lực lượng linh hồn của mình, vậy thì lực lượng linh hồn của mình mạnh hơn nhiều so với những người đồng cấp khác.

Nhưng vào lúc này, phiến thế giới hư ảo này đột nhiên lóe lên, vậy mà trong nháy mắt đã trở nên mơ hồ, nhưng sau đó liền khôi phục bình thường.

- Xem ra thời gian của ta không còn nhiều lắm.

Trong giọng nói của vị cường giả kia mang theo chút buồn bã, nhưng sau đó liên nói với Lâm Phong:

- Ta không nói thêm gì nữa, tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ, có cường đại linh hồn thì có thể làm cho người ta tăng nhanh cảnh giới, lợi dụng năng lực của mình cùng khống chế vũ hồn càng thêm hoàn mỹ hơn, còn có thê mượn ngoại vật mà giúp ngươi chiến đấu. Mặt khác, lực lượng linh hồn cường đại còn có thể giúp ngươi bày trận, luyện chế thần binh lợi khí cũng như là luyện chế đan dược.

Vị cường giả này nói ra rất nhiều chỗ tốt, Lâm Phong nghe được cũng có chút kinh hãi, những thứ này đều là chỗ tốt khi có được linh hồn cường đại.

- Kế tiếp, ta sẽ truyền một ít tin tức cho ngươi, phần trí nhớ này, ta đã phân làm ba phần, như vậy ngươi có thể dễ tiếp nhận hơn, sau đó tiêu hóa để mình sử dụng. Phần trí nhớ thứ nhất là một ít sự tích của ta, còn có những công pháp võ kỹ mà ta cho là tốt, ta không đánh lòng để chúng biến mất, vì vậy mới để lại, như vậy, người trên thế giới này ít nhất cũng còn nhớ tới ta, coi như không tiếc kiếp này.

- Còn phần trí nhớ thứ hai, là thể ngộ của ta về trận pháp, luyện đan cùng luyện khí, tất cả đều truyền lại cho ngươi.

- Phần trí nhớ thứ ba là phần đơn giản nhất, nhưng cũng là trọng yếu nhất. Đó là phương pháp tu luyện linh hồn, là lúc vô tình ta nhận được, thành tựu của ta cũng nhờ vào phương pháp tu luyện linh hồn này. Đó là Tàn Hồn Thiên Thuật, tu luyện tàn hồn, thành tựu thiên thuật, cũng bởi vì Tàn Hồn Thiên Thuật này mà ta mới có thể giữ lại một luồng tàn hồn cho tới bây giờ. Hơn nữa, Tàn Hồn Thiên Thuật này, ta không truyền cho bất cứ kẻ nào, ngươi phải biết quý trọng.

Lời người này càng ngày càng hạ thấp, nói xong lời cuối cùng thì phiến thế giới này cũng trực tiếp vỡ nát, ngay sau đó, ba tia sáng mang theo trí nhớ chui vào mi tâm của Lâm Phong, khắc sâu vào trong óc hắn, vào sâu trong linh hồn hắn.

- Ầm!

Lâm Phong liền cảm thấy đầu óc rung động mãnh liệt, cảm giác đau đớn như xé truyền đến, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh tràn ngập toàn thân. Trí nhớ bên ngoài xâm nhập vào trí nhớ của hắn, như một loại xâm lấn, sao mà không đau đớn cho được.

Trời đất như quay cuồng, Lâm Phong cảm thấy trí nhớ cuồn cuộn mênh mông bắt đầu tràn vào trong óc hắn, làm cho đầu hắn như muốn nổ tung.

Cường giả kia là tồn tại bực nào, dù chỉ là ba sợi tàn hồn trí nhớ vẫn cực kỳ cường đại, mang theo đại lượng tin tức.

Theo một tiếng nổ vang trong đầu, rốt cục Lâm Phong cũng giống như Đoàn Hân Diệp, trực tiếp té xỉu, lẳng lặng nằm trên mặt đất, không cách nào biết được thời gian trôi qua.



Ở bên ngoài cửa cấm địa, mọi người vẫn an tình chờ đợi, đã qua một ngày sau khi nhóm người Mộng Tình diệt môn Tử Phủ. Một ngày này, Mộng Tình vẫn đứng trước cửa cấm địa, áo trắng hơn tuyết, tay áo lay động, nhưng thân thể thì chưa từng di động, giống như là vị nữ thần băng tuyết.

Những kỵ sĩ mang mặt nạ đồng xanh kia cũng không có người nào rời đi, lẳng lặng khoanh chân ngồi dưới đất mà chờ đợi, thân thể rất ít hoạt động, yên lặng đáng sợ.

Tất cả mọi người đều không có rời đi, có người không muốn rời đi, cũng có người không dám rời đi. Tóm lại, không biết là vì tò mò hay sợ hãi, toàn bộ người dưới hành lang đều ở chỗ này, nhìn những thân ảnh yên lặng như pho tượng kia.

Đối với Lâm Phong, bọn họ càng thêm tò mò, Lâm Phong rốt cuộc là người phương nào?

Ngoại trừ người yên tĩnh kia còn có một người có mục đích, đó là Mộng Tình.

Xung quanh thân thể nàng, một tầng hàn băng trôi nổi, phi thường lạnh, lạnh đến cực hạn. Luồng hàn ý này hình như muốn bành trướng, nhưng lại bị Mộng Tình áp chế mà cuồn trào trong thân thể nàng. Vậy mà tạo thành từng tia sương mù màu trắng như thực chất, chỉ cần một tia sương mù này tràn đến cũng đủ làm cho người ta cảm thấy thân thể phải đông cứng.

Không ai biết được do nguyên nhân nào, cũng không người nào biết được, lúc này, Mộng Tình đang bị hàn khí vô cùng mãnh liệt ăn mòn thân thể nàng, nàng không cách nào chế trụ luồng hàn khí này.

Lúc nàng đi tìm Lâm Phong, cũng đúng vào lúc hàn khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể, nghe được Tử Phủ lão tổ nói là đã giết chết Lâm Phong. Lúc đó, Mộng Tình quên mất hết thảy, quên áp chế hàn khí trong cơ thể, chỉ có giết chóc, thậm chí còn lợi dụng luồng hàn khí để giết Tử Phủ lão tổ. Điều này tạo nên hậu quả đáng sợ, luồng hàn khí kia đã bộc phát, nàng không cách nào chế trụ, chỉ có thể yên lặng chịu đựng băng giá không ai hiểu được này.

Cách Mộng Tình một cánh cửa, Lâm Phong đã tỉnh lại, Đoàn Hân Diệp cũng đã tỉnh.

Lúc này, trong đầu hai người đã có thêm rất nhiều trí nhớ, trí nhớ mà Đoàn Hân Diệp có được là một bộ kiếm pháp, một bộ kiếm pháp xinh đẹp, là kiếm pháp dành cho nữ tử, bộ kiếm pháp này do công pháp của kiếm và võ kỹ của kiếm dung hợp mà thành.

Mà trong trí nhớ của Lâm Phong thì tăng thêm rất nhiều tin tức, cũng chí là ba phần trí nhớ của vị cường giả kia. Trong mỗi một phần trí nhớ đều chứa tin tức vô cùng lớn, Lâm Phong vẫn không ngừng tiêu hóa.

Còn may là khi vị cường giả kia truyền thừa trí nhớ thì đã chia ra ba phần, như vậy mới để cho đầu óc Lâm Phong không bị hỗn loạn không chịu nổi, vẫn phi thường rõ ràng, chỉ cần thuận theo là tốt rồi.

Khoanh chân ngồi một lúc lâu, Lâm Phong mới tiêu hóa được ba phần trí nhớ này, lúc mở mắt, trên mặt hắn rất bình tĩnh.

- Tàn Hồn Thiên Thuật!

Lâm Phong thì thào một tiếng, Tàn Hồn Thiên Thuật này là phương pháp tu luyện linh hồn đặc biệt, hơn nữa, cực kỳ khác người, dĩ nhiên là muốn tự mình hại mình, tự mình hại hồn phách của chính mình.

Dùng Tàn Hồn Thiên Thuật mà phân liệt một hồn phách hoàn chỉnh, tạo ra vô số tia tàn hồn, sau đó lại tu luyện những tia tàn hồn này, làm cho mỗi tia tàn hồn này không còn yếu ớt, trở nên mạnh mẽ hơn, có thể tự thân đảm đương một phía.

Khi tàn hồ ngưng tụ lại một chỗ, thì sẽ phát huy ra uy lực cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa, dù tàn hồn bị tách ra cũng có thể phát huy tác dụng của nó, mỗi một tia tàn hồn cũng có tác dụng, như vậy, nếu có ngàn vạn tia tàn hồn thì sẽ kinh khủng nhường nào.

Tự tàn linh hồn, đó chính là tự tàn linh hồn, phân liệt linh hồn của mình sẽ đau đớn bao nhiêu? Tàn Hồn Thiên Thuật này rất mạnh, nhưng cũng quá mức bá đạo, làm người ta không dám tưởng tượng.