Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 169: Ai giết ai




- Cấm!

Lâm Phong nhìn chữ trên cửa đá kia, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

Tháp tu luyện là tài nguyên của học viện, đệ tử của học viện đều có thể tu luyện.

Thực lực ngươi mạnh là có thể dùng tháp tu luyện phía dưới, cũng có thể được ưu tiên sử dụng, nhưng ngươi không ở mà lại chiếm lấy phòng tu luyện, này thì lại quá đáng rồi.

Tài nguyên của học viện ngay khi ngươi không dùng lại không cho người khác dùng?

Lâm Phong giơ tay xóa chữ Cấm thật lớn trên cửa phòng đá kia, hắn thậm chí còn không nhìn xem tên bên cạnh là gì, cho dù là ai thì không quan trọng, chỉ cần gian phòng tu luyện này trống là được.

Móc ra vài nguyên thạch để vào hốc nguyên thạch, ngay sau đó hốc nguyên thạch kia lập tức lóe lên ánh sáng, cùng lúc đó cửa phòng tu luyện không ngừng lưu chuyển tia sáng nhàn nhạt.

Tiếng ầm vang lên, cửa phòng mở ra, ngay lập tức một luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm tới cực điểm kéo tới, làm Lâm Phong thấy cả người thoải mái, hít một hơi thật sâu.

Lâm Phong giơ chân đang định bước vào phòng tu luyện thì một tiếng quát vang lên:

- Đứng lại!

Nghe thấy tiếng quát này, Lâm Phong dừng lại, quay người nhìn thì thấy một bóng hình xinh đang đang đi về phía hắn.

Không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp ăn mặc khêu gợi, thân hình mảnh khảnh lắc lư như rắn nước, mỗi một lần bước chân đều mang theo mị hoặc, cặp núi đẫy đà kia khiến cả người cô ta tạo thành một đường cong yêu diễm.

Ánh mắt Lâm Phong hiện lên chút sắc, luận xinh đẹp, cô gái này không bằng Liễu Phỉ, dù luận dáng người thì xấp xỉ với Liễu Phỉ, nhưng mị lực trên người cô ta mạnh hơn Liễu Phỉ nhiều, khi đi đường thì ưỡn bộ ngực kia ra, đôi mắt phong tình vạn chủng, khẽ lắc vòng eo nhỏ, lại thêm bộ quần áo để lộ hoàn toàn đôi tay ra ngoài kia, thực dễ dàng khiến đàn ông sinh ra lửa dục.

Nhìn từ chính diện, Lâm Phong thậm chí còn thấy được chiếc khe trắng nõn nà trước ngựa cô ta, đầy đặn mà ngẩng cao, mang theo vẻ lộng lẫy mê người, quả là hoàn mỹ.

- Nếu ở kiếp trước cô ta mà đi làm người mẫu thì đảm bảo nổi tiếng toàn thế giới luôn!

Lâm Phong thầm nói, thu lại chút rung động trong lòng. Võ tu có ý chí mạnh mẽ, năng lực chống cự mê hoặc cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

- Ngươi không nhìn thấy chữ trên cửa đá kia sao, gian phòng tu luyện đó là của ta.

Cô gái khẽ cười một tiếng, nhưng trong ánh mắt cô ta Lâm Phong lại cảm thấy một chút lãnh ý, vênh mặt hất hàm sai khiến.

- Ta đúng là không nhìn thấy.

Lâm Phong thản nhiên nói, nàng kia bước đến trước cửa đá nhìn, quả nhiên chữ Cấm và tên của cô ta khắc trên cửa đá đã biến mất, bị xóa đi.

- Ngươi làm?

Đôi mi thanh tú của cô ta vừa nhíu lại, Lâm Phong lập tức cảm thấy hơi lạnh.

- Ngươi có thể khắc, sao ta không thể xóa đi.

Lâm Phong cũng không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Cô gái nhìn Lâm Phong, đột nhiên trong đôi mắt cô ta lại hiện ra ý cười câu hồn, làm cho ánh mắt Lâm Phong bị kiềm hãm.

Ngay sau đó, cô gái này đi đến trước một gian phòng tu luyện khác, thế nhưng lại trực tiếp vung quyền lên đánh thẳng tới phòng tu luyện đó.

- Hử?

Ả đàn bà này đang làm cái gì vậy, lại đi đánh vào phòng tu luyện của người khác.

Làm cho Lâm Phong sửng sốt là cô ta vẫn chưa ngừng lại, mà lại đi đến một gian phòng tu luyện khác rồi vung một quyền đánh mạnh lên cửa, khiến cửa đá hơi rung lên.

Tiếng ầm ầm vang lên, cửa đá của hai gian phòng tu luyện đều từ từ mở ra. Một khí tức lạnh lùng, cực kỳ lạnh lẽo đột nhiên giáng xuống.

- Ai?

Một âm thanh lạnh như băng truyền ra, lập tức hai người từ hai gian phòng tu luyện kia bước ra ngoài. Thấy cô gái ăn mặc khiêu gợi kia thì ánh mắt hơi khựng lại, trong lòng thầm mắng một tiếng, nhưng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt hai người đều biến mất không thấy gì nữa, mà cười nói:

- Kiều Kiều, sao lại là nàng?

- Tổ Ninh, có người ức hiếp ta.

Cô gái này dựa vào người tên nam tử vừa bước ra kia, khẽ vuốt ve lên khuôn ngực nở nang của đối phương. Tên thanh niên được gọi là Tổ Ninh kia híp mắt lại, rồi lập tức tham lam liếc qua bộ ngực đầy đặn kia một cái. Tuy nói là võ tu có ý chí kiên định, không dễ dàng bị nữ sắc làm cho dao động, nhưng đây đều là tương đối, bọn họ sẽ không trầm mê trong nữ sắc, nhưng thi thoảng hưởng thụ loại tư vị dục cảm này một phen thì rất ít người sẽ từ chối.

Nhất là hưởng thụ loại nữ tử cực phẩm này, nghe nói Thiên Nhất học viện vẫn chưa có ai chân chính hàng phục được yêu nữ này.

Mà tên thanh niên khác thấy Vu Kiều vuốt ve ngực Tổ Ninh thì ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét, gã cũng thèm thuồng thân thể Vu Kiều kia từ lâu, tiếc là chưa có cơ hội đắc thủ. Ở Thiên Nhất học viện này, người nào có thể chân chính hưởng thụ ả đàn bà này trên giường là có thể một đêm thành danh.

- Kha Thành, kẻ này lại đi dùng phòng tu luyện của ta, ngay cả tên trên cửa đá cũng xóa đi rồi! Gã ức hiếp một cô gái yếu đuối như ta!

Vu Kiều buông Tổ Ninh ra, lại chạy đến bên cạnh Kha Thành, đem bộ ngực đầy đặn kia dựa lên tay Kha Thành, làm cho gã thấy tâm thần nhộn nhạo.

Lâm Phong đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh nhìn cảnh này. Ả đàn bà này thật đúng là biết lợi dụng thân thể mình, hơn nữa hành vi của ả đã chia rẽ quan hệ giữa Tổ Ninh và Kha Thành một cách rất tự nhiên. Hai kẻ này đều nhìn chằm chằm Lâm Phong, chuẩn bị dùng Lâm Phong để ra oai trước mặt Vu Kiều.

- Đồ không biết sống chết, loại như ngươi lại dám động đến phòng tu luyện của Kiều Kiều.

Tổ Ninh nhìn chằm chằm Lâm Phong với sắc mặt lạnh lùng, giọng nói bá đạo oai phong.

- Ha ha, súc sinh ở đâu ra mà không có giáo dưỡng, không hiểu quy củ như vậy.

Kha Thành không cam chịu yếu thế, lạnh lùng cười với Lâm Phong.

- Không biết sống chết, súc sinh?

Lâm Phong lạnh lùng nhìn hai người này, trong lòng thì thầm cười lạnh, muốn dùng hắn để thể hiện trước mặt đàn bà sao?

Vu Kiều cười, buông tay Kha Thành ra:

- Tối hôm nay ta không bận gì cả, không biết có ai muốn đến chỗ ta ngồi một lúc không?

Tổ Ninh và Kha Thành nhìn nhau, đều lộ ra ý cười. Dù chỉ là đến chỗ Vu Kiều ngồi một lúc thì cũng là oai phong một lần rồi, mà có khi còn có cơ hội ăn luôn yêu tinh này ấy chứ.

- Ngươi trước hay ta trước?

Tổ Ninh nhìn Kha Thành, hỏi.

- Đương nhiên là cùng nhau.

Kha Thành cười lạnh, nếu gã nói mình trước thì Tổ Ninh có thể đồng ý không?

- Đang có ý đó.

Tổ Ninh cười nói:

- Vậy chúng ta xem ai giết nó trước, thế nào?

- Được thôi.

Kha Thành khẽ gật đầu, rồi hai người lập tức quay sang nhìn Lâm Phong, một chút sát ý kéo tới phía Lâm Phong.

- Tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu!

Ngay khi hai luồng khí thế lạnh lẽo như băng tuyết kia phủ xuống, Lâm Phong lập tức biết thực lực của đối phương, Linh Vũ cảnh tầng sáu, nhưng kém xa Hắc Ma và Bá Đao.

Rầm!

Khí tức khủng khiếp tràn ngập ra, Tổ Ninh và Kha Thành đồng thời chuyển động, cùng nhào tới Lâm Phong với tốc độ vô cùng nhanh.

- Tránh ra.

Một tiếng gầm vang lên, Lâm Phong hơi nheo mắt lại, chỉ thấy hai kẻ đồng thời lao vọt tới hắn kia thì Tổ Ninh ra chưởng đầu tiên, nhưng không phải đánh hắn mà là ra tay với Kha Thành.

- Ta đã sớm biết ngươi sẽ làm như vậy!

Kha Thành cũng đánh ra một chưởng. Nhất thời kình phong điên cuồng thổi quét, thân thể hai người tách ra, nhưng lại lập tức sóng vai đánh tới Lâm Phong, mà hai người bọn chúng vẫn cảnh giác đối phương, tùy thời phòng bị như trước.

Lâm Phong bình tĩnh đứng ở đó xem hai người bọn chúng công kích lẫn nhau, trong ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo nồng đậm. Chẳng lẽ bọn họ cho mình đã là người chết nên mới công kích lẫn nhau như thế.

Hai luồng kình phong chấn động không gian, Tổ Ninh và Kha Thành lại liếc nhau một cái, đồng thời bàn tay rung lên, một luồng hàn phong lạnh thấu xương tủy cuốn tới Lâm Phong.

Ngay lúc đó, Tổ Ninh ở phía bên phải lại nhe răng cười, rung tay trái đánh tới Kha Thành. Hai người bọn chúng đều dùng tay phải công kích, lúc này bên trái y là Kha Thành, nếu Kha Thành muốn công kích Lâm Phong thì cũng chỉ có thể né công kích từ tay trái của y.

- Hừ!

Kha Thành hừ lạnh một tiếng, thân thể nhanh chóng né một chưởng mạnh mẽ kia.

- Mạng hắn là của ta.

Kha Thành đắc ý nhe răng cười, bàn tay sắp đánh đến người Lâm Phong. Nhưng ngay lúc này, một luồng kiếm thế mênh mông đột nhiên giáng đến, trong không gian là những tiếng rít đáng sợ, khí túc sát lăng liệt, khủng bố vô cùng.

Kiếm thế này khiến thân thể Kha Thành cứng đờ, ngay sau đó một đạo tịch diệt kiếm quang đột nhiên lóe sáng, vô cùng rực rỡ, trong kiếm quang này mang theo tử vong khí màu xám dày đặc.

- Không tốt!

Sắc mặt Kha Thành đại biến, sao có thể như vậy. Cường giả hệ Tướng Tinh ai gã cũng biết, nhưng gã chưa từng thấy Lâm Phong bao giờ. Sao Lâm Phong có thể mạnh như thế, mà lại còn nắm kiếm thế trong tay.

Ở phía sau Kha Thành một bước, sắc mặt Tổ Ninh cũng đại biến, thân thể đột ngột dừng lại.

Thanh niên này rất mạnh, một kiếm rực rỡ kia khiến y cảm thấy tử vong đang kéo đến.

- Lui!

Lúc này trong đầu Kha Thành chỉ còn một ý niệm, chẳng quan tâm chuyện công kích Lâm Phong nữa. Nhưng mà lúc nãy gã xem thường Lâm Phong, lại phát động công kích với Lâm Phong rồi chỉ lo né tránh Tổ Ninh, chưa từng cân nhắc đến Lâm Phong, bởi vậy khi gã dừng lại rồi lui ra sau, kiếm quan tử vong rực rỡ kia đã giáng xuống.

Kha Thành hoảng sợ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi mãnh liệt. Gã hối hận, vì sao vừa rồi lại phải công kích Lâm Phong trước.

Dưới cái nhìn chòng chọc của gã, đạo kiếm quang đó rốt cuộc hạ xuống, ngay sau đó tất cả đều không còn liên quan gì đến gã nữa.

Thình thịch, thình thịch…

Trong không gian yên tĩnh vang lên vài tiếng tim đập, Tổ Ninh và Vu Kiều nhìn chòng chọc thi thể kia, trong lòng thì vô cùng run sợ.

Ngay trước mặt bọn họ lại tùy ý giết người, cho bọn họ bài học sâu sắc chưa từng có, bài học nhuộm đẫm máu tươi và sinh mệnh.

- Ngươi… lại giết hắn rồi, giết Kha Thành ngay trong tháp tu luyện này?

Tổ Ninh nhìn chằm chằm Lâm Phong, thì thào.

Lâm Phong nhìn Tổ Ninh với ánh mắt đầy trêu tức, lòng thì trào phúng. Khi những kẻ này muốn giết hắn thì chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bị giết, nhưng phát hiện ra thực lực của hắn thì lại thay đổi, bọn chúng lập tức nghĩ tới có thể giết hay không, dường như chỉ có bọn chúng là được quyền giết người khác vậy.

- Ta không chỉ giết hắn, mà còn giết cả ngươi.

Lâm Phong nói ra câu đó, chân đã bước từng bước lên, khiến Tổ Ninh hoảng hốt.