Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1080: Thiên Khung Tiên Khuyết




Lâm huynh không hổ là đệ nhất môn đồ, khâm phục!

Sau khi kinh ngạc, Lâm Nhược Thiên cười nhẹ nói, chiến lực Lâm Phong quả thực kh.ủng bố. Nam tử áo tím bên cạnh cũng nhìn Lâm Phong, lộ vẻ mặt kinh hãi, một chưởng đánh tan ảo cảnh, quả thật lợi hại.

- Tin tưởng Nhược Thiên huynh đánh bại nó cũng chỉ sớm muộn.

Lâm Phong không để ý nói, ảo ảnh này rõ ràng không kh.ủng bố bằng ảo ảnh trên cửu trọng thiên, lấy đại thế hắn nắm trong tay hiện giờ, ảo ảnh kia vẫn có thể dễ dàng hành hạ hắn, hắn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một phần. Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười liên tục. Người này mới một tháng không thấy, lại có lột xác kinh người như thế, một chưởng lực tùy ý cũng k.hủng bố như vậy, nếu cho hắn thời gian một năm, có lẽ sẽ càng kinh khủng hơn. Tuy nhiên cũng có người cho rằng, nguyên nhân là cửu trọng thiên, trong ánh mắt của đám người bọn họ đều lóe lên tinh quang. Một ngày kia, nhất định phải bước lên cửu trọng thiên xem một chút. Chỉ thấy nam tử áo tím kia bị Lâm Phong làm xúc động, bước chân tới trên thang trời, mạnh mẽ nhảy qua, bay thẳng lên ngũ trọng thiên. Lực lượng uy áp k.hủng bố giáng xuống người y, nhưng mà lại chỉ nghe thấy y hét giận dữ một tiếng, áo tím bay phất phới, tóc dài bay lên, ánh mắt của y dường như hóa thành màu tím yêu dị, rực rỡ mà yêu dị. Đại thế trên không trung dường như cũng vặn vẹo, bước chân của y mạnh mẽ đi lên khoảng không phía trên một bước, nghịch thế mà lên, một tiếng nổ ầm vang, bước chân của y vững vàng đứng tại ngũ trọng thiên.

- Lại có người trèo lên trọng thiên cao hơn rồi!

Ánh mắt mọi người mở lớn, trong một tháng này, tám mươi mốt vị trong nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên, đã có không ít người bước lên trọng thiên cao hơn, thậm chí còn có người bước lên đến hai trọng thiên. Xếp hạng trong lúc đó đã xảy ra biến hóa, do Lâm Phong vẫn trên cửu trọng thiên nên không biết mà thôi. Giờ phút này, người có thể ở chỗ này, không phải mấy người đơn giản, trái tim bất khuất của bọn họ thúc dục bọn họ tiến tới phía trước.

- Ta cũng nên thử xem rồi!

Lâm Nhược Thiên thì thào nói nhỏ một tiếng, dường như đã được khích lệ, giơ chân lên, đi đến trên thang trời, thở ra một hơi, bước chân của y cũng chậm rãi bước tới ngũ trọng thiên.

- Nghịch!

Lâm Nhược Thiên cảm nhận được lực lượng áp bách k.hủng bố, nổi giận gầm lên một tiếng, trên người xuất hiện một cỗ nghịch lực kinh khủng, bất khuất, tiến về phía trước, huyết mạch quay cuồng, giống như đại dương mênh mông rít gào. Trên người y, lực lượng nghịch phạt tràn ngập tản ra, thiên địa cuồn cuộn, lực lượng đại thế bị bóc tách ra, đồng thời cuốn theo một cỗ uy áp đại thế thiên địa kinh khủng, bước một bước tới trên không, bước lên ngũ trọng thiên!

- Lại thêm một người thành công!

Rất nhiều người đang đi lên thang trời nhìn thấy một cảnh này, trong một ngày, có hai người đi lên ngũ trọng thiên, điều này làm cho Mông Bá tu luyện tại ngũ trọng thiên cảm thấy một cỗ áp lực vô hình. Y đã từng thử bước lên lục trọng thiên, nhưng thất bại, lấy cậy mạnh cường đạp lên cũng vẫn như trước, không đủ lực lượng chống lại đại thế thiên địa.

- Cũng đã tới trước!

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, không ai sẽ ngừng lại không tiến, nhất là đám người trở thành nhóm môn đồ đầu tiên như bọn họ, sau này có lẽ còn phải nhận khảo nghiệm tàn khốc hơn, mới có thể không ngừng đuổi theo các cảnh giới cao xa hơn.

- Ta phải đi ra ngoài một chút!

Lâm Phong nói với Thu Nguyệt Tâm, hắn không có quên các huynh đệ trên Cửu Long đảo, nếu bọn họ bị nhốt trên Cửu Long đảo, hắn nhất định phải giải thoát bọn họ ra ngoài.

- Ta đưa ngươi đi!

Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ một tiếng.

- Không cần, sư huynh bảo chúng ta an tâm tu luyện, có lẽ có chuyện gì chờ chúng ta đi làm, nàng ở tại chỗ này an tâm tu luyện đi, ta rất nhanh sẽ trở về.

- Được.

Thu Nguyệt Tâm gật đầu. Lâm Phong bước chân nhảy tới, đi xuống phía dưới thang trời, đi vào Thiên Đài.

- Lâm Phong.

Lúc này, một giọng nói truyền đến, chỉ thấy bóng dáng Mộc Trần hiện ra bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi:

- Lâm Phong, muốn đi ra ngoài sao? - Dạ, sư huynh, ta muốn đi Cửu Long đảo một phen.

Lâm Phong cũng không giấu diếm, gật đầu nói.

- Được, ta mang vị trí của Cửu Long đảo cùng một số tình huống trong đó khắc vào đầu ngươi, nhớ rõ sớm ngày trở về.

Mộc Trần gật đầu, làm Lâm Phong vui vẻ, vừa lúc hắn thiếu mấy thứ này. Mi tâm Mộc Trần có một chút quang hoa lóe lên chui vào trong đầu Lâm Phong, khiến Lâm Phong có nhiều hơn một số trí nhớ, trí nhớ về Cửu Long đảo.

- Quả nhiên không phải như đồn đại, Cửu Long đảo là một tòa thành, bị vây trong Hoang hải hỗn loạn!

Sau khi Lâm Phong hiểu được tình hình chung của Cửu Long đảo, càng thêm lo lắng cho sự an nguy của nhóm người U U. Cửu Long đảo có chứa nhiều thế lực k.hủng bố, thủ hạ đảo chủ cường giả vô số, bọn họ chuyên môn cướp bóc Hoang hải, cái gì cũng dám làm, ngay cả thiên kim Dương gia, Dương Tử Diệp cũng từng muốn bắt cóc đi. Trong mảnh hỗn loạn kia, có vô số kỳ trân, cũng có được giao dịch vô tận, người cũng có thể dùng để giao dịch.

- Ngươi có chiến hạm hư không của Dương gia, hơn nữa còn có Bát Long lệnh, đi tới Cửu Long đảo chắc có lẽ không có vấn đề lớn.

Nhớ rõ lời ta, sớm ngày trở về, Bát Hoang cảnh rất nhanh sẽ có đại sự phát sinh, phong vân tế hội, là cơ hội tốt để ngươi lịch lãm, chớ để bỏ lỡ! Mộc Trần giống như lo lắng, lại dặn dò một câu. Trong lòng Lâm Phong khẽ động, Bát Hoang cảnh sắp có đại sự phát sinh, nhưng mà đại sự Bát Hoang cảnh hắn có thể tham dự sao?

- Sư huynh, ta còn có một vấn đề? Lâm Phong lại lên tiếng, hắn có một vấn đề đã nghẹn trong lòng lâu lắm rồi, lần này có cơ hội đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Thời điểm chỉ có ta và ngươi, có lời gì cứ nói đừng ngại, không cần e dè cái gì.

Thanh âm Mộc Trần nhẹ nhàng, trong lòng Lâm Phong có chút cảm động, lại không nói hắn với Vũ Hoàng rốt cuộc có liên quan gì, nhưng ít ra Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần đối với hắn thì không lời nào nói hết.

- Ta có một bằng hữu là Thiên yêu, thời điểm nàng biến hóa làm người, sử dụng lực lượng cấm kỵ, bị đánh trở về nguyên hình, đã trở thành một tiểu yêu, ta cần làm như thế nào để có thể giúp nàng khôi phục? Lâm Phong vẫn nhớ kỹ thương thế của Mộng Tình, Mộc Trần kiến thức rộng rãi, một Tôn Vũ hùng mạnh, y mới có thể chỉ điểm Lâm Phong.

- Bằng hữu của ngươi đối với bản thân cũng không khỏi quá độc ác, Thiên yêu biến hóa làm người là đang quyết định đạo tương lai của bản thân, lúc này lại sử dụng lực lượng cấm kỵ, là đi ngược chiều với đạo, tự hủy đạo căn.

Ta không biết người đó tới loại trình độ nào, bởi vậy cũng không thể luận định. Nếu Thiên yêu bình thường biến hóa, việc sử dụng toàn bộ lực lượng làm cho tu vi bị hao tổn, huyễn hóa thành bản thể, vậy cũng không khó chữa trị, một chút Thiên phẩm đan dược cao cấp là được. Nhưng nếu Thiên yêu có được lực lượng phi phàm, sử dụng lực lượng cường đại, hơn nữa bị thương rất sâu… cần phải có người rất mạnh giúp chữa trị đạo cơ, hoặc dùng Thánh phẩm đan dược mới được. Mộc Trần giải thích, khiến Lâm Phong tràn ra một chút vẻ ngưng trọng. Ngày xưa hắn từng làm cho một con Thiên Miêu biến hóa là lúc vận dụng toàn lực, nhưng sau đó thời điểm hắn gặp lại, Miêu yêu đã khôi phục, thuộc loại thứ nhất mà Mộc Trần nói. Nhưng Mộng Tình thì khác, dường như thuộc loại thứ hai, lúc ấy bị thương rất nặng, bị những tên khốn khiếp kia cứng rắn đánh về nguyên hình! Đợi cho sau khi tu vi đại thành, nhất định phải trở về Càn Vực, đem cái đám Đông Hải Long cung với Ngọc Thiên Hoàng tộc dẹp sạch.

- Nếu tình huống thứ hai, kính xin sư huynh chỉ giáo cho một con đường!

Lâm Phong vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

- Hai con đường.

Mộc Trần chỉ vào cửu trọng thiên, nói với Lâm Phong:

- Bước lên Thiên ngoại thiên, bảo sư tôn giúp ngươi!

Lâm Phong vẻ mặt cứng ngắc, muốn bước lên Thiên ngoại thiên, trước phải ngộ đạo mới được, sau đó còn phải thỉnh Vũ Hoàng, chỉ sợ cần không ít thời gian.

- Vậy còn con đường thứ hai!

Lâm Phong lại hỏi.

- Con đường thứ hai, tìm được Thiên Khung Tiên Khuyết, thánh địa luyện đan, nhất định có được thuốc tiên, tuy nhiên muốn lấy được, phải xem bản sự của ngươi.

Mộc Trần cười nhạt nói, hai con đường không đơn giản, đương nhiên, kỳ thật còn có con đường thứ ba, Lâm Phong đi một số cấm địa, tự mình tìm kiếm thánh thảo nghịch thiên. Nhưng nguy hiểm quá lớn, có lẽ cửu tử nhất sinh, y không nói cho Lâm Phong.

- Thiên Khung Tiên Khuyết là địa phương nào? Lâm Phong hỏi.

- Chủ nhân Thiên Khung Tiên Khuyết là Hoàng Vũ, một cỗ thế lực giống như Thiên Đài chúng ta!

Mộc Trần cười đáp lại, trong lòng Lâm Phong thầm mắng, muốn đi một địa phương k.hủng bố như vậy lấy thuốc tiên, nói dễ hơn làm, đối phương dựa vào cái gì mà cho hắn Thánh phẩm đan dược. Cái này cũng giống như con đường thứ nhất, quá khó khăn, điều này làm cho hắn vô cùng uể oải.

- Ta nghe nói Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết muốn nhập thế, có lẽ ngươi có thể từ trên người nàng lấy được cái gì đó!

Mộc Trần đột nhiên bổ sung một câu, cười nhìn Lâm Phong:

- Xưa nay chủ nhân của Thiên Khung Tiên Khuyết là nữ Hoàng Vũ, Thánh nữ cũng đồng nghĩa với Hoàng tương lai của Thiên Khung Tiên Khuyết, nếu nàng đồng ý đưa cho ngươi, sẽ không có vấn đề gì.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Mộc Trần, hắn làm sao lại cảm giác, giờ phút này nụ cười của Mộc Trần lại cáo già như thế nhỉ!