Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1062: Ngày phong vị




- Người cuối cùng, chỉ còn một tiêu chuẩn cuối cùng rồi!

Đoàn người lẩm bẩm nói nhỏ, lập tức vù một cái một luồng hào quang lấp loé, một luồng lực lượng hư không truyền ra, trong nháy mắt hút ánh mắt của mọi người, bọn họ mỗi một người đều gắt gao nhìn chăm chú chỗ có lực lượng hư không gợn sóng, muốn nhìn rõ xem người nào đến!

- Vù!

Chỗ không gian gợn sóng xuất hiện một bóng người, khiến ánh mắt đoàn người đều cứng đờ, không phải Hiên Viên Phá Thiên. Tám mươi mốt người tới trên Thiên Đài, nhưng mà, không có bóng dáng của Hiên Viên Phá Thiên! Hiên Viên Phá Thiên, không trở thành môn đồ Hoàng Vũ? Giờ khắc này trong lòng đám người xuất hiện tâm tình phức tạp, Hiên Viên Phá Thiên muốn đoạt vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, bị loại cmnr. Hào quang loé lên, bóng người Hầu Thanh Lâm xuất hiện bên cạnh người kia, lại một lần nữa đưa hoàng đồ màu vàng óng ánh mở ra, nói:

- Khắc tên của ngươi xuống, chúc mừng ngươi, đạt được tiêu chuẩn cuối cùng!

- Hô.

.. Người kia nghe được Hầu Thanh Lâm thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười, vừa nãy gã còn đang lo lắng, giờ khắc này nghe được lời của Hầu Thanh Lâm, gã biết mình thành công, thật mạo hiểm, không ngờ lại là người bắt được tiêu chuẩn cuối cùng, quá k.ích thích. Mà gã cao hứng đồng thời cũng không biết, giờ khắc này ánh mắt của những người khác tất cả đều cứng đờ. Hầu Thanh Lâm tuyên bố gã bắt được tiêu chuẩn cuối cùng, đồng thời cũng là mang ý nghĩa, Hiên Viên Phá Thiên, triệt để không còn hy vọng, môn đồ Hoàng Vũ không có phần của y, càng không cần phải nói đến vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ.

- Được rồi, đều tản đi đi, thí luyện của các ngươi đã kết thúc, tiếp theo còn cần đợi đám người Tôn Vũ thí luyện.

Bọn họ cần thời gian khoảng trăm ngày, cũng chỉ còn có bốn mươi, năm mươi ngày nữa, các ngươi có thể hoạt động tùy ý trên Thiên Đài, đợi sau khi đã đến thời gian, nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên cùng với nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, đồng thời thụ phong! Giữa hai đầu lông mày Hầu Thanh Lâm cũng hiện lên ý cười, khảo hạch Thiên Vũ hoàn thành, trong lòng y nắm chắc đối với chất lượng đám môn đồ lân này này, khá thoả mãn. Chỉ vài năm sau, những người này sẽ trở thành một cỗ lực lượng kinh khủng, hai vị sư tôn cũng coi như có được đệ tử đầy đàn, giống như các chư Hoàng khác trong Bát Hoang cảnh. Mọi người khẽ gật đầu, phàm những người ngày xưa bước lên tầng thứ nhất của cửu trọng thiên, đều có thể nhập Thiên Đài, bọn họ, là nhân tuyển của nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, điểm ấy đoàn người cũng biết. Sau khi đoàn người tản đi, đối với Thiên Đài mênh mông này, trong lòng họ có một loại cảm giác thần bí, từng toà từng toà đại điện mênh mông kia, mỗi một toà đều cực kỳ bất phàm, bọn họ vừa vặn mượn cơ hội này đi lại một phen. Những người này túm năm tụm ba, đã có vòng tròn của chính mình, đối với việc này Hầu Thanh Lâm thu hết vào mắt, trong lòng cũng hiểu rõ. Sự tình như thế không thể tránh khỏi, bất luận ở đâu cũng giống nhau, y cũng sẽ không đi hạn chế, chuyện này đối với tất cả môn đồ cũng là một loại cạnh tranh tiềm ẩn. Lâm Phong vẫn khoanh chân ngồi bên rìa Thiên Đài, chuyện ngoại giới như không có quan hệ gì với hắn, còn Thiên Đài này, đợi sau khi trở thành môn đồ Hoàng Vũ, còn sợ không có thời gian quen thuộc ư. Hắn cần nhất thực lực, bởi vì tu vi chỉ có Thiên Vũ tầng bốn, Lâm Phong hiểu rõ cho dù hắn trở thành đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, cũng không thể đại biểu cái gì, thậm chí rất trong lòng nhiều người sẽ không phục. Đợi đến một ngày hắn có được thực lực kinh sợ tất cả mọi người, giống như Mộc Trần, tất cả đệ tử thân truyền đều kính sợ có phép đối với hắn, khi đó quầng sáng đệ nhất môn đồ mới càng có ý nghĩa hơn. Huống hồ, môn đồ Hoàng Vũ, đây mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi! Bên trên Thiên Đài, mặt trời lơ lửng giữa trời cao, làm cho không gian Thiên Đài đặc biệt sáng sủa, nhẹ nhàng khoan khoái, giống như tiên cảnh nhân gian, không bị bụi trần che phủ. Lâm Phong ngồi đó, hào quang hỏa diễm trên người không ngừng lưu chuyển, cả người hắn đều đắm chìm bên trong một luồng hỏa diễm kim sắc, uy vũ bất phàm, ngọn lửa này đan dệt thành từng cái đồ án mặt trời, đặc biệt lóa mắt. Một tia sáng bắn về phía chân trời, tụ hợp cùng ánh sáng mặt trời trong hư không, dường như lực lượng trên người hắn, đến từ mặt trời, cảnh này khiến bên trên không gian mộng ảo phía trước xuất hiện một luồng ánh sáng hình vòm bảy sắc trôi nổi, bảy sắc cầu vồng. Lúc này, Khổ Hạnh Tăng khoanh chân trên hư không cách đó không xa mở mắt ra, nhìn Lâm Phong trong ánh mắt có ý cười nhàn nhạt. Thái Dương Công Pháp, người này tu luyện công pháp không tồi, điều này giúp cho Lâm Phong không cần phải lo lắng tu vi tăng lên mà công pháp theo không kịp. Thái Dương Công Pháp, hấp thu lực lượng mặt trời, lấy Thái Dương Chi Hỏa rèn luyện thân thể, sinh ra dương hỏa chân nguyên, theo tu vi Lâm Phong tăng lên, công pháp tu luyện tới phần sau, uy áp Thái Dương liền cũng sẽ dần dần hiển lộ ra. Nhưng vào lúc này, từng sợi từng sợi hỏa diễm kim sắc óng ánh lan tràn ra, ngàn vạn tia, như hữu hình lại tựa như vô hình.

- Đây, hồn lực biến ảo thành thần niệm? Ánh mắt Khổ Hạnh Tăng đột nhiên cứng đờ, kinh dị nhìn Lâm Phong, ngàn vạn tia thần niệm, vượt quá số lượng mấy vạn, thậm chí chúng còn không phải toàn bộ.

- Thiên Địa Vạn Niệm Thuật của Đại sư huynh!

Khổ Hạnh Tăng có chút kinh dị, thủ đoạn này của Lâm Phong giống Mộc Trần đến mấy phần, Thiên Địa Vạn Niệm Thuật của Mộc Trần, hòa thần niệm vào thiên địa, hoà vào hư không, có thể mở ra hư không thiên địa, nhất niệm nhất bụi trần, vạn niệm thuật phát động, hết thảy đều muốn hóa thành bụi trần, khiến người ta vạn niệm đều hư vô. Lúc này, Lâm Phong dường cũng tu luyện thủ đoạn thần thông tương tự, tuy kém xa tít tắp Thiên Địa Vạn Niệm Thuật, nhưng mà đã có hình có dáng, Lâm Phong cũng biến ảo ra ngàn vạn tia thần niệm. Đúng như Khổ Hạnh Tăng nghĩ, Lâm Phong tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, có thể hóa ra ngàn vạn tàn hồn. Nhưng mà lần trước ở Thiên Long Thần Bảo, hắn tận mắt nhìn thấy thủ đoạn kh.ủng bố của Mộc Trần, ngàn tỉ thần niệm hoà vào hư không, khiến thiên địa bụi về với bụi, đất trở về với đất, bất kể người hay lực lượng công kích, tất cả đều biến mất, làm cho trong lòng Lâm Phong khá xúc động, vì thế lần này mới có ngàn vạn tia thần niệm sinh ra.

- Cảm giác thật rõ rệt!

Trong lòng Lâm Phong có điều ngộ ra, trước đây hắn cảm thụ lực lượng của thiên địa, đại thế tự nhiên, đã cảm giác vô cùng rõ ràng rồi, nhưng dù sao cũng là cảm giác. Giờ khắc này ngàn vạn thần niệm biến ảo ra, chân chính tiếp xúc cùng không gian, đây là xúc giác, hắn cảm giác quỹ tích thiên địa càng thêm rõ ràng, chẳng trách thủ đoạn của Mộc Trần có thể phát sinh uy lực đáng sợ như vậy. Hắn còn có thể sinh ra loại cảm giác rõ ràng này, huống hồ là Mộc Trần, e rằng quỹ tích thiên địa đều rõ ràng rành mạch, một ý niệm, có thể khiến không gian nứt toác. Lâm Phong vui mừng, nhìn một trận chiến có thể có điều ngộ ra, tìm ra một phương hướng tu luyện, thu hoạch này làm hắn rất vui. Bây giờ, tu vi của hắn quá yếu, tất cả thủ đoạn tu luyện đối với bản thân đều hữu dụng, đều nên học hỏi, tiếp thu, cho mình sử dụng.

- Tiểu tử kia, ta chờ mong sự trưởng thành của ngươi!

Khổ Hạnh Tăng nhìn Lâm Phong tu luyện lộ ra một chút tươi cười. Người này còn nhỏ tuổi đã hiện ra lộ ra thiên phú khủ.ng bố, tương lai chắc hẳn sẽ là một nhân vật yêu nghiệt giống như đại sư huynh cùng nhị sư huynh. Kỳ hạn trăm ngày, trong nháy mắt trôi qua, bên trên Thiên Đài, đoàn người hội tụ, thời gian phong bảng đã đến, sau ngày hôm nay, Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, cũng sẽ có được môn đồ của mình. Lúc này, bên dưới Thiên Đài, vẫn là biển người vô tận, lúc trước có rất nhiều người tuy rằng không thể bước lên cửu trọng thiên, thất vọng mà về, nhưng mà bây giờ, kỳ hạn trăm ngày đã đến, môn đồ Hoàng Vũ sắp phong vị, bọn họ muốn biết, cuối cùng là những người nào trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ đầu tiên của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, xếp hạng của bọn họ như thế nào. Lúc này không gian mênh mông chật ních người, bọn họ mỗi một người đều ngước nhìn khu vực mờ ảo trên hư không kia. Đã bỏ qua cơ hội đạp lên, bọn họ cũng chỉ có thể ngước lên nhìn vùng đất thần thánh kia. Lúc này, tầng mây trong hư không dần dần bị xé ra, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một tầng ánh sáng lóa mắt lộng lẫy từ bầu trời kia chiếu xuống, ngay sau đó, một tầng dao động kỳ dị cuồn cuộn mà đến. Biển người chỉ nhìn thấy từng tầng từng tầng thang trời, từ trên trời trải xuống dưới, một tầng nối tiếp một tầng, vô cùng rực rỡ, giống như cơn sóng màu vàng vô tận không ngừng dao động, càng ngày càng gần...

- Thang trời!

- Thang trời, lại một lần nữa xuất hiện, kỳ hạn trăm ngày đã đến!

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào cái thang trời đang từ Thiên Đài trải xuống, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động kịch liệt, ngày phong vị môn đồ Hoàng Vũ đã đến. Trong đám người, Dương Tử Lam cùng với Dương Tử Diệp đều có mặt, trong đại ảo cảnh trên hư không, bọn họ bị Lâm Phong tiêu diệt, do đó bị đào thải. Lúc ấy bọn họ vẫn có cơ hội ở lại Thiên Đài trở thành nhóm môn đồ Hoàng Vũ thứ hai, nhưng họ không ở lại, mà lựa chọn để người Thiên Đài hỗ trợ mở ra thông đạo, lặng yên rời đi, bọn họ ở lại nơi đó gánh không nổi mặt mũi. Hơn nữa, giờ phút này hai huynh muội đi đến cùng với người của Dương gia, chỉ cần Hiên Viên Phá Thiên bắt được vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, rồi cầu hôn với Dương Tử Diệp, hôm nay, Dương gia bọn họ vẫn đủ vinh quang, hào quang vạn trượng!