Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1061: Hiên Viên đâu rồi?




- Ta sử dụng toàn bộ thủ đoạn, dùng tốc độ nhanh nhất săn giết bảy mươi người, sau đó đi ra.

Mà Thu Nguyệt Tâm cùng Lâm Phong hình như đồng thời đi ra, cũng có đồng nghĩa bọn họ săn giết một trăm mười người, không biết ai giúp đỡ ai. Lâm Nhược Thiên thầm nghĩ trong lòng, nếu trước kia y sẽ cho rằng Thu Nguyệt Tâm trợ giúp Lâm Phong, nhưng sau mấy lần nhìn thấy Lâm Phong sáng tạo kỳ tích, y không dám khinh thị thanh niên Thiên Vũ tầng bốn này chút nào. Lấy tu vi Thiên Vũ tầng bốn mạnh mẽ bước lên cửu trọng thiên, lại lấy tu vi cùng cảnh giới đánh bại Hiên Viên Phá Thiên, dễ dàng loại bỏ Dương Tử Lam và thiên tài thế gia, mơ hồ có tư thế vô địch cùng cấp. Chậm rãi tiến lên, Lâm Nhược Thiên ngồi xuống bên người Lâm Phong cách đó không xa.

- Không nghĩ tới Bát Hoang cảnh này, ngoại trừ Lâm gia ta có rất nhiều hậu bối thiên tài, lại có Lâm Phong ngươi yêu nghiệt cỡ này.

Không biết Lâm Phong huynh đệ, ngươi từ đâu tới đây? Lâm Nhược Thiên mở miệng hỏi Lâm Phong, dường như có ý định kéo gần quan hệ.

- Một quốc gia cách Bát Hoang cảnh rất xa, đương nhiên không thể so với Nhược Thiên huynh.

Lâm Phong cười đáp lại nói, giọng nói thế nhưng lại bình tĩnh, thản nhiên.

- Quốc gia xa xôi.

Lâm Nhược Thiên lẩm bẩm nói nhỏ, lập tức nở nụ cười:

- Huynh muội Dương Tử Lam khinh bỉ Lâm Phong huynh, quả thực buồn cười.

Huynh muội bọn họ bất quá là ỷ vào xuất thân thế gia, liền không xem Lâm Phong huynh trong mắt, cũng không biết nếu bỏ thân phận thế gia đi, bọn họ há có so với huynh. Lâm Phong nghe được đối phương khoa trương vẫn chỉ bình tĩnh nở nụ cười như trước, không biết Lâm Nhược Thiên tại sao lại đề cập đến vấn đề này.

- Bọn họ sinh ra ở thế gia tự nhiên cũng có có một chút tư cách kiêu ngạo.

Lâm Phong bình thản nói một tiếng.

- Vậy thì thế nào, bây giờ Lâm Phong ngươi sắp trở thành nhóm môn đồ đầu tiên của Thạch Hoàng cùng Vũ Hoàng, hơn nữa xếp hạng chắc chắn sẽ không thấp.

Hơn nữa, Thu tiểu thư đối với Lâm huynh có ý, chỉ cần Lâm huynh lại có thêm một cái thân phận, có thể đường đường chính chính đi tới Thu gia cầu hôn, cưới Thu tiểu thư làm vợ.

- Lại có thêm một cái thân phận? Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nhìn về phía Lâm Nhược Thiên: - Hình như trong lời nói của Nhược Thiên huynh có hiểu lầm.

Lâm Phong ta cho dù trở thành môn đồ Hoàng Vũ, cũng chỉ có một cái thân phận này, không biết một thân phân khác là từ đâu mà tới.

- Nếu Lâm Phong huynh đệ đồng ý, Lâm gia ta nguyện ý xem huynh là dòng chính, ban tặng họ Lâm cùng tên của Lâm gia.

Mà ta cùng Lâm huynh chân chính xưng huynh gọi đệ, từ đây Lâm Phong là người Lâm gia ta, cũng là huynh đệ của ta. Đến lúc đó để Lâm gia tộc tự mình đi tới Thu gia vì huynh cầu hôn, thế nào? Lâm Nhược Thiên nghe nói Lâm Phong đến từ một quốc gia xa xôi, suy đoán Lâm Phong chỉ là tán tu. Trong Bát Hoang cảnh người như Lâm Phong nhiều vô số kể, mỗi một ngày cũng có rất nhiều người tử vong, bọn họ không có bối cảnh mạnh mẽ để dựa vào, dễ dàng bị người khác ức hϊế͙p͙. Bởi vậy y đưa ra cành ô liu với Lâm Phong, lại đề xuất việc thay Lâm Phong đi tới Thu gia cầu hôn, để dụ hoặc Lâm Phong. Lâm Phong nở nụ cười, giờ khắc này hắn cũng coi như hiểu rõ, Lâm Nhược Thiên là muốn chiêu thu hắn vào Lâm gia. Lâm Nhược Thiên cũng có phần phí tâm, muốn cùng hắn xưng huynh gọi đệ, còn để Lâm gia trợ giúp Lâm Phong hắn cầu hôn, rất có sức hấp dẫn, nhưng mà hai chữ dòng chính này, sao có thể cứ mở miệng nói là được. Huống hồ, nếu gia nhập Lâm gia, được Lâm gia che chở, về sau hắn chẳng phải sẽ bị Lâm gia ràng buộc sao, không phải huyết thống Lâm gia, lại bị người khác gọi là người của Lâm thị, chẳng ra cái gì cả, chuyện như vậy hắn tất nhiên là không thể đáp ứng.

- Lâm Phong ta cảm tạ Nhược Thiên huynh, bất quá Lâm Phong vẫn muốn dựa vào chính mình.

Cười nhạt cảm tạ, Lâm Phong trực tiếp từ chối. Lâm Nhược Thiên lộ một chút thất vọng, tiếc nuối nói:

- Ánh mắt Lâm huynh rộng lớn, ta tất nhiên sẽ không nói thêm cái gì, nhưng mà tuy không thể trở thành huynh đệ, cũng nguyện lòng kết giao bằng hữu với Lâm Phong huynh đệ.

- Bát hoang tứ hải đều bằng hữu, nếu Nhược Thiên huynh muốn làm bằng hữu của ta, ta tự nhiên coi Nhược Thiên huynh làm bằng hữu.

Lâm Phong cười nói, Lâm Nhược Thiên làm người không tệ, nhưng mà tính công danh lợi ích khá mạnh, chắc cũng do y sinh ra tại thế gia, Lâm Phong tuy không có bài xích, nhưng cũng sẽ không hợp ý như Viên Phi. Lâm Nhược Thiên mỉm cười gật đầu, cũng không tiếp tục nhiều lời. Lời nói Lâm Phong có dụng ý khác, nếu y coi Lâm Phong là bằng hữu, Lâm Phong cũng sẽ coi y là bằng hữu, nếu y không thích...

- Khắc tên ngươi xuống đi!

Thân hình Hầu Thanh Lâm lóe lên, đi tới bên người Lâm Nhược Thiên, đưa cái hoàng đồ vàng óng cho Lâm Nhược Thiên, để y khắc tên mình xuống. Lập tức, bên trên Thiên Đài, lại một hồi yên lặng, người thứ tư cũng đến rất nhanh, Lâm Phong cũng không nhận ra, nhưng mà Lâm Nhược Thiên bắt đầu cùng đối phương trò chuyện. Nghe hai người nói chuyện, Lâm Phong cũng biết được, đối phương là con cháu một thế gia tại Nam hoang. Bên trên Thiên Đài, liên tục có người trở về, Lâm Phong mang theo Thu Nguyệt Tâm đi tới bên rìa Thiên Đài, yên tĩnh ngồi khoanh chân, tĩnh tọa tu luyện, cực kỳ chuyên tâm, cũng không muốn đi để ý ai sớm ai muộn, chuyện đó không liên quan gì tới hắn. Ngược lại, hắn có chút quan tâm khi nào Hiên Viên Phá Thiên có thể trở về. Khổ Hạnh Tăng vẫn ở bên rìa Thiên Đài, như cao tăng nhập định, chuyện ngoại giới, dường như đều là bụi trần, chẳng quan tâm, không hổ hai chữ Khổ Hạnh. Theo thời gian chậm trôi qua, bóng người trên Thiên đài càng lúc càng nhiều, rất nhiều người cũng bắt đầu quen thuộc, còn hàn huyên với nhau, đặc biệt là một số người của thế gia cùng con em của các gia tộc, tán gẫu thật vui vẻ, không xa lạ, tựa hồ vừa gặp đã quen. Nhưng trong lòng mọi người kỳ thực đều hiểu rõ, những người trở lại Thiên Đài này, đều là người có thiên phú không kém, sắp trở thành môn đồ Hoàng Vũ, sau này bọn họ sẽ là sư huynh đệ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, kết bạn đối với cả hai bên đều hữu dụng, cớ sao mà không làm. Sư huynh đệ nơi này có thể bây giờ còn chưa phải trợ lực quá lớn, nhưng mà tương lai, có thể trở thành trợ lực mạnh mẽ của bọn họ khi tranh cướp vị trí trong gia tộc. Người thế gia cùng gia tộc, rất giỏi quyền mưu, có lợi ích liền có thể hòa vào nhau, việc này cũng quá quen thuộc, không có gì đáng trách. Thời gian một tháng đảo mắt liền qua, bây giờ trên Thiên Đài, đã xuất hiện bảy mươi tám người, chỉ thiếu ba người nữa mà thôi. Trong lòng mọi người khá kinh ngạc, bất quá nghĩ lại cũng thoải mái, nếu dựa theo tỉ lệ trong sát lục chi địa, bọn họ không còn nhiều người sống như vậy đâu. Nhưng trải qua khảo hạch của cửu trọng thiên cùng với ảo cảnh thế gia, những người lưu lại vốn là tinh anh, hơn nữa rất nhiều người đều là người của thế gia hoặc gia tộc, thủ đoạn rất nhiều. Những người này, hiển nhiên đám người Hầu Thanh Lâm đều cân nhắc đi vào, bởi vậy đi ra tám mươi mốt người, hẳn không có vấn đề.

- Các ngươi ai nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên? Lúc này, có người mở miệng đặt câu hỏi, gã phát hiện, trong bảy mươi tám người, lại không có Hiên Viên Phá Thiên.

- Đúng, ta cũng muốn hỏi vấn đề này.

Có người phụ họa nói theo, bọn họ đều nghi hoặc, chỉ không có hỏi lên, giờ khắc này có người đưa ra, mọi người lập tức thảo luận, Hiên Viên Phá Thiên đã từng tuyên bố muốn bắt lấy vị trí đệ nhất môn đồ Thiên Vũ, y ở đâu rồi?

- Ta đã từng nhìn thấy Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết tại nơi thí luyện, không biết hiện tại sao rồi? Lúc này có một người mở miệng nói, khiến ánh mắt đoàn người đột nhiên mở lớn.

- Cái gì, Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết, ngươi xác định ngươi không có nhìn lầm? - Đúng, nơi thí luyện không hạn chế tu vi, lấy thực lực kh.ủng bố của Hiên Viên Phá Thiên, ai dám đuổi giết hắn.

Bên trên Thiên Đài trong nháy mắt liền náo nhiệt lên, đây tuyệt đối là một tin tức nặng ký, Hiên Viên Phá Thiên không chỉ không có lên Thiên Đài, hơn nữa còn bị người đuổi giết.

- Ta tận mắt nhìn thấy, lúc đó Hiên Viên Phá Thiên phi thường chật vật, cả người đều là vết máu, tóc tai bù xù, nếu không phải hắn nổi giận gầm lên một tiếng “Hiên Viên Phá Thiên ta thề phải báo thù”, thì ta cũng không thể nhận ra hắn.

Bất quá chờ hắn rống giận dữ xong, có một người thân thể cuồng bạo, rất nhàn nhã đuổi theo, khẽ cười nói “Viên gia gia ngươi ở đây ngươi báo thù đi”, dọa Hiên Viên Phá Thiên sợ tới mức lập tức chạy như điên rời đi. Người kia chậm rãi nói lại, nhất thời đoàn người hai mặt nhìn nhau, Hiên Viên Phá Thiên bị người đuổi giết đến mức bi thảm như vậy? Một thanh âm liền làm hắn sợ đến hồn phi phách tán? Cái người kia tự xưng Viên gia gia kia là người nào, vì sao lại đáng sợ như vậy!

- Chỉ tiêu tám mươi mốt người chỉ thiếu ba người.

Nếu trong ba người đó vẫn không có Hiên Viên Phá Thiên, vậy hắn... Lúc này có người nói nhỏ một tiếng, đoàn người đều yên lặng một hồi, lộ ra vẻ mặt quái lạ.

- Ngươi sai rồi, chỉ còn dư lại một người.

Lúc này, Lâm Nhược Thiên thản nhiên nói, khiến đoàn người cả kinh, chỉ còn dư một người?

- Các ngươi dường như còn quên một người đi.

Lâm Nhược Thiên lại mở miệng.

- Còn quên một người? Ánh mắt đoàn người loé lên, nhìn sang người bên cạnh, con ngươi của bọn họ lập tức sáng lên, giống như nhớ tới một người, người kia cùng cảnh giới đánh bại Hiên Viên Phá Thiên.

- Lâm Phong ở đâu? - Ở bên kia, cùng Thu Nguyệt Tâm.

Ngón tay Lâm Nhược Thiên chỉ về phương xa, ở bên rìa Thiên Đài, xác thực có hai cái điểm đen không bị người chú ý. Thời khắc này, ánh mắt đoàn người đột nhiên hơi co rụt lại, thêm Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, tổng cộng tám mươi người, còn thiếu một người cuối cùng!