Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1057: Hầu Thanh Lâm điên




Hầu Thanh Lâm nói phải đánh ch.ết người nọ, không chút do dự bước chân vào tế đàn truyền tống của Thiên Long Hoàng, làm mọi người rung động. Bọn họ vốn không nghĩ Hầu Thanh Lâm dám làm như thế, thẳng hướng tới địa bàn của một Hoàng Vũ khác, điều này cần bao nhiêu dũng khí, nhưng mà, Hầu Thanh Lâm mày cũng không nhăn một cái nào. Chính như một từ Mộc Trần hình dung, điên! Theo Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm nhất định trở thành Hoàng Vũ, nếu không điên, sao có thể làm Hoàng. Mà đám người còn rung động bởi vì tốc độ trở lại của hai người quá nhanh, từ khi Lâm Phong biến mất trong tế đàn truyền tống cho tới bây giờ, chỉ một lát ngắn ngủi. Hai người thông qua nơi thí luyện rồi đến nơi này một lần nữa, loại tốc độ này làm cho người ta cảm giác hoảng sợ, trong lòng âm thầm cảm thán. Mộc Trần này không hổ là đại đệ tử, thực lực của y chắc chắn rất kinh người.

- Ta đi xem!

Bước chân nhảy tới, Mộc Trần đi về phía tế đàn truyền tống Thiên Long Hoàng, ngay sau đó đứng trên đó, làm cho trong lòng mọi người lại co quắp. Hầu Thanh Lâm rời đi, Mộc Trần này cũng muốn đi? Hai người Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm, hai vị đệ tử thân truyền đứng đầu của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, lại cùng nhau tiến đến địa bàn Thiên Long Hoàng. Lấy tính chấp nhất của Hầu Thanh Lâm, sau khi đi qua sẽ thực đánh ch.ết đối phương, như vậy người bên phía Thiên Long Hoàng sẽ có cảm tưởng như thế nào? Chẳng phải muốn điên lên sao, bọn họ sao có thể nhìn Hầu Thanh Lâm rời khỏi, vậy thì mặt mũi của bọn họ để đâu. Việc làm này của Mộc Trần và Hầu Thanh Lâm có lẽ sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn trên địa bàn Thiên Long Hoàng rồi.

- Sư huynh, ta có thể đi qua xem một chút hay không!

Lâm Phong hỏi Mộc Trần đang đứng trên tế đàn truyền tống. Ánh mắt Mộc Trần lóe lên, lập tức khẽ gật đầu, nói:

- Lên đây đi, ta sẽ dẫn người tới, kiến thức một phen cũng tốt!

- Tạ ơn sư huynh!

Lâm Phong bước chân ra, đi tới bên cạnh Mộc Trần, hắn cũng bước lên tế đàn truyền tống. Tế đàn khởi động, lực lượng hư không lan tràn ra, ánh mắt của mọi người bất định, nhìn chằm chằm hai người. Điên rồi, đều điên hết rồi. Bởi vì Tôn giả thủ hộ tế đàn bên phía Thiên Long Hoàng hạ sát thủ với Lâm Phong, không biết sẽ dẫn ra bao nhiêu phong ba khủ.ng bố. … … Đến lúc Lâm Phong đi tới bên này, tuy chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với Hầu Thanh Lâm đã bước chân vào địa bàn của Thiên Long Hoàng mà nói, cũng đủ dẫn phát ra phong ba thật lớn. Lúc này, một địa vực to lớn giữa hư không, từng tòa cung điện hình rồng vô cùng uy nghiêm, ở đó, một pho tượng cự long, phía trên có một bóng người đang đứng, tay trái mang theo một cái đầu người còn đang chảy máu đầm đìa, cái đó rõ ràng là của người muốn đánh ch.ết Lâm Phong. Mà tay phải của người đó còn nắm một thanh kiếm sắc ngân quang rực rỡ, tản ra khí tức luân hồi, chính là Thanh Lâm Luân Hồi kiếm!

- Hầu Thanh Lâm, ngươi làm càn quá rồi!

Lúc này, giữa hư không chật kín cường nhân, cả đám đều lộ ra khí tức khủ.ng bố làm cho người ta kinh hãi, cũng không có ngoại lệ, những người này toàn bộ đều là Tôn giả, môn hạ Thiên Long Hoàng. Hầu Thanh Lâm, lại giết đến địa bàn Thiên Long Hoàng bọn họ, quả thực coi trời bằng vung, căn bản không để Thiên Long Hoàng vào mắt, đây là miệt thị, làm nhục đám người bọn họ.

- Người này lại dám hạ sát thủ với sư đệ của ta trong tế đàn truyền tống, hắn đáng ch.ết!

Ánh mắt Hầu Thanh Lâm bình tĩnh, thản nhiên phun ra một câu, một người một kiếm, ngạo mạn thiên địa. Xa xa, Cổ Kiêu nhìn tất cả mọi việc phát sinh, ánh mắt xanh mét, gã đương nhiên hiểu được Hầu Thanh Lâm đang nói cái gì, không ai có thể rõ ràng hơn đương sự như gã. Nhưng Cổ Kiêu làm sao cũng không ngờ, bởi vì chuyện của gã, lại dẫn Hầu Thanh Lâm giết tới nơi này, chấn động khiến tâm thần gã lúc này vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại.

- Nếu lão đáng ch.ết, như vậy, ngươi cũng nên ch.ết!

Lúc này, giữa hư không, có một người phun ra một câu rét lạnh, nói:

- Thanh Lâm Luân Hồi kiếm, mọi người đều nói, ngày nào đó ngươi có thể trở thành Hoàng, nhưng hôm nay, để mệnh lại đây đi.

Giết! Một chữ giết này hạ xuống, từng luồng lực lượng sát phạt lập tức phóng ra, toàn bộ bao phủ tới phía Hầu Thanh Lâm. Sát phạt kh.ủng bố này hóa thành vòng sáng thật lớn liên tục quay tròn, từ trên không xoắn giết xuống, vô ảnh vô hình, không gian tịch diệt, tất cả đều bị cỗ áo nghĩa sát phạt này hủy diệt. Hơn mười vị Tôn giả giữa hư không đồng thời phóng thích ra áo nghĩa sát phạt của bọn họ, khí tức tiêu sát muốn hủy diệt tất cả, quầng sáng sát phạt vô hình kia cũng giống như muốn phá tan mọi thứ. Hầu Thanh Lâm ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm, nhìn lực lượng sát phạt kh.ủng bố đánh tới, tay trái rung lên, lập tức ném cái đầu người trong tay về phía hư không, nói:

- Người không để Thạch Hoàng và Vũ Hoàng vào trong mắt, làm sao có thể không ch.ết!

Dứt lời, kiếm trong tay phải Hầu Thanh Lâm chậm rãi chém ra ngoài, thời điểm một kiếm này chém ra, một cỗ luật động vô cùng mãnh liệt, kiếm trong tay hắn dường như có ngàn vạn rung động chỉ trong nháy mắt, cộng hưởng cùng thiên địa. Một khắc kiếm này hạ xuống, như muốn hút hết tinh hoa của thế giới, kiếm quang màu bạc dường như chém hư không thành một cái khe, nơi kiếm đi qua, một vết kiếm vô cùng rõ ràng, cái đầu lâu trong nháy mắt kiếm khí xẹt qua đã tan thành tro bụi. Tiếng hít hà vang lên, không có nổ tung đáng sợ, nhưng mà quầng sáng tịch diệt được một kiếm chém ra kia, như thể chém ra một vết nứt trên không trung, bước chân Hầu Thanh Lâm bước tới, trong mỗi bước chân giống như ẩn chứa đạo vận, từ trong vết nứt bước ra, tựa như thuấn di.

- Hầu Thanh Lâm, hôm nay nếu như ngươi bất tử, mặt mũi chúng ta để chỗ nào? Theo một giọng nói vang lên, hư không trên đỉnh đầu Hầu Thanh Lâm xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ, che lại cả bầu trời.

Chưởng ấn thật lớn này giống như chính là trời cao sập xuống, thanh âm ong ong làm cho người ta sinh ra cảm giác run sợ.

- Vô Thượng Khổ Hải Ấn!

Một thanh âm trầm thấp truyền ra, xung quanh chưởng ấn khôn cùng kia có khổ hải bắn ra, bao phủ lấy thiên địa. Mảnh khổ hải quay cuồng, lộ ra lực lượng hủy diệt, đánh tới trên người Hầu Thanh Lâm.

- Khổ hải có khổ nữa, cũng phải vào luân hồi!

Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói, Thanh Lâm Luân Hồi kiếm lại một lần nữa chém ra, lực lượng luân hồi từ mũi kiếm của y nở rộ ra, dường như có một cỗ luân hồi thâm thúy di động tại đó, nuốt trọn khổ hải vào trong. Luân hồi nháy mắt khuếch trương, bao lấy vạn vật, muốn nuốt cả chưởng ấn khôn cùng kia vào, rơi vào vực sâu luân hồi!

- Luân hồi vô tận, sao có thể chạy thoát!

Nói nhỏ một tiếng, luân hồi bao vây lấy chưởng ấn, đem nó cuốn vào trong, biến mất tăm.

- Luân hồi vô tận, cũng chạy không thoát Thiên Địa Thủ!

Lúc này, bàn tay người vừa rồi vẫn nói chuyện bỗng nhiên đánh về phía Hầu Thanh Lâm, giữa hư vô lập tức ảo hóa ra một đại thủ ấn vô cùng đáng sợ, xuất hiện từ hư vô trực tiếp khống chế thân thể hắn, trói buộc.

- Đóng băng thế giới, sinh mệnh yên lặng!

Chỉ thấy một người thản nhiên phun ra một câu, tiếng vang răng rắc lập tức truyền ra, lấy Hầu Thanh Lâm làm trung tâm, hư không cả phiến thiên địa hoàn toàn hóa thành một khối băng lớn, toàn bộ bị đóng băng trong đó.

- Giết!

Thanh âm người nọ lại lần nữa vang lên, trong khoảnh khắc, lực lượng đóng băng vô tận này hóa thành sát khí, xoắn giết thân thể của Hầu Thanh Lâm, muốn xoắn nát y. Một luồng quang hoa rực rỡ bao bọc lấy thân thể Hầu Thanh Lâm, bất luận lực lượng gì cũng không thể xoắn giết nổi y, Luân Hồi kiếm trong tay lại lần nữa xẹt qua, khối băng vỡ vụn, tan biến trong khoảng không, nhưng Thiên Địa Thủ vẫn trói chặt y.

- Hầu Thanh Lâm, mạng của ngươi, dừng bước tại hôm nay rồi!

Mấy bóng người đánh về phía Hầu Thanh Lâm đang bị thủ ấn trói chặt giữa hư không, nhưng mà bọn họ lại chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hầu Thanh Lâm, vẫn bình tĩnh, không sợ hãi.

- Nếu nơi này có người có thể giết ta, cũng không đến lượt các ngươi!

Bàn tay Hầu Thanh Lâm run lên, kiếm lại lần nữa xẹt qua hư không, hình như có một đại dương mênh mông gào thét đập ra, trong đại dương mênh mông đó lộ ra khí tức luân hồi, hải dương luân hồi.

- Ông!

!! Hai bóng người vừa mới tiếp cận Hầu Thanh Lâm, liền bị mảnh hải dương luân hồi này nuốt trọn, không có bất kỳ phản kháng nào, thậm chí ngay cả nói cũng không kịp, liền bị nuốt ch.ết, thi cốt cũng biến mất hết.

- Thực lực này, nghịch thiên cỡ nào a!

Lúc này, hư không phía xa, Mộc Trần và Lâm Phong đã tới nơi, bọn hắn vừa kịp nhìn thấy một màn kia, rất kinh hãi. Chiến đấu đáng sợ cỡ này, hắn ngay cả tư cách tham dự vào đó cũng không có!

- Mộc Trần!

Mọi người giống như có cảm giác, ánh mắt đảo qua, lập tức nhìn thấy Mộc Trần và Lâm Phong, vẻ mặt của bọn họ trong nháy mắt lại càng thêm lạnh. Nhị đệ tử thân truyền của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, Hầu Thanh Lâm, tới đây làm càn còn chưa đủ, hiện giờ đại đệ tử Mộc Trần, thế nhưng cũng tới, thực không để Thiên Long Hoàng vào mắt mà!