Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1052: Cổ Kiêu




Thu Nguyệt!

Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy người nọ đánh tới Lâm Phong, lạnh lùng phun ra một câu, Vũ Hồn Thu Nguyệt đại phóng hàn quang, bao phủ thân thể y dưới ánh trăng, lãnh ý thê lương kia khiến cước bộ của y chậm lại đôi phần.

- Hừ!

Lâm Phong cũng phun ra một thanh âm lạnh lùng, tâm niệm vừa động, hư không yêu thuật phóng thích, tuyết lộ hiện lên. Người nọ mạnh mẽ đánh ra một chưởng, nhưng lại phát hiện, lực lượng sát phạt dường như bị hư không lực ngăn trở, không thể tới gần Lâm Phong, Vũ Hồn Đồng Tử thuật của y cũng yếu đi vài phần. Quang hoa rực rỡ nở rộ ra, sáng chói, Thiên Cơ Kiếm lại xuất hiện trong tay Lâm Phong, người ta muốn lấy thực lực Thiên Vũ tầng bảy áp chế hắn, hắn liền lợi dụng thánh khí trấn áp ngược lại. Kiếm liên tục điểm ra trong hư không, trong ngắn ngủi khắc họa ra một chữ sát, một cỗ lực lượng sát phạt kinh khủng nở rộ, tuy không mãnh liệt bằng chữ sát khi Lâm Phong dùng ma lực, nhưng lấy Thiên Cơ Kiếm khắc thì vẫn mang theo một cỗ lực lượng Thánh vân, cực kỳ đáng sợ.

- Thánh khí!

Vẻ mặt người nọ cứng đờ, chỉ thấy bầu trời hình như có lực lượng tinh thần đan vào nhau, hóa thành khí tức sát phạt đáng sợ, như muốn khóa chặt thân thể y lại, khiến con ngươi của y mạnh mẽ co rút. Người này không chỉ có được Phong Ma Thạch, dị bảo tan vỡ từ thời thượng cổ, nháy mắt giết ch.ết Thiên Vũ tầng năm, lại còn có được thánh khí đáng sợ.

- Nguyệt Ảnh Hàn!

Thu Nguyệt Tâm lạnh lùng phun ra giọng điệu băng hàn, một luồng ánh trăng vô cùng thê hàn lập tức đông cứng thân thể người nọ, khiến y cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy, Nguyệt Ảnh Hàn này dường như ẩn chứa lực lượng đông lại hồn phách, vô cùng lạnh.

- Nguyệt Tâm mau tránh ra!

Lâm Phong hô lên một tiếng, Thiên Cơ Kiếm trong tay lập tức tách ra tinh quang kh.ủng bố, khí tức sát phạt đan xen trong tinh quang, hóa thành một chùm tia sáng, chém giết về phía người nọ. Không gian cũng bị tia sáng này chiếu sáng lên, vô cùng rực rỡ, nhưng mà lại lộ ra lực lượng tịch diệt vô cùng hùng mạnh.

- Không!

Người nọ cảm nhận được sự đáng sợ của cỗ lực lượng này, nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà đã chậm. Nguyệt Ảnh Hàn đông cứng hồn phách của y, khiến cho y hành động chậm chạp, phản ứng cũng chậm theo, Thiên Cơ Kiếm chém ra kiếm quang sát phạt, hủy diệt hết thảy, không thể ngăn cản. Thân thể y ngay lập tức bị kiếm quang sát phạt do tinh quang đan thành cắn nuốt, ch.ết! Thân thể Thu Nguyệt Tâm lóe lên, đi tới bên cạnh Lâm Phong nói:

- Ngươi rõ ràng có được thánh khí lợi hại như thế, vì sao lúc trước chiến đấu không sử dụng.

- Thánh khí chỉ là ngoại lực, mặc dù mang trên người sẽ ngang hàng với phạm vi thực lực bản thân, nhưng chung quy không phải võ đạo căn bản nhất.

Tương lai, có lẽ ta sẽ phải đối mặt với một số cường giả thế lực lớn, cũng có được Thánh khí, nếu ta không chiếm ưu thế trên võ đạo, làm sao có thể chiến thắng người khác. Lâm Phong bình tĩnh nói:

- Nếu không phải những người này thích cậy khỏe bắt nạt yếu, ta cũng không nguyện ý sử dụng Thánh khí, dựa vào lực lượng bản thân đi chiến đấu, càng có thể rèn luyện chính mình.

- Ngươi đối với võ đạo chấp nhất hơn người khác nhiều lắm, khó trách chiến lực còn hơn cả Hiên Viên Phá Thiên đồng cấp.

Thu Nguyệt Tâm cười nói, có được Thánh khí trong tay lại có thể không cần, mà lại đi rèn luyện lực lượng bản thân, lòng chấp nhất đối với võ đạo đôn đốc Lâm Phong không ngừng đi về phía trước, để tiến tới cảnh giới mạnh hơn.

- Đi thôi, còn phải cảm ơn mấy người bọn họ, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành, trở lại Thiên Đài, hẳn nắm chắc thân phận môn đồ Hoàng Vũ, coi như trút được gánh nặng.

Lâm Phong cười nhạt, từ Càn Vực xa xôi ngàn dặm đi tới Bát Hoang cảnh, không phải vì Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận nhóm môn đồ đầu tiên sao! Hắn cần một võ đài rộng lớn hơn, tiếp xúc với thiên địa rộng lớn hơn, gặp gỡ những người những việc trước kia hắn không thể gặp. Cho nên, trở thành môn đồ Hoàng Vũ là điều bắt buộc, ai cũng không thể dao động, ngăn cản được hắn.

- Ừ!

Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, hiện giờ, nhiệm vụ đã hoàn thành, bọn họ cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài. Thân hình lóe lên, hai người tiếp tục đi về phía cổ trận truyền tống. Lúc này, chỗ cổ trận truyền tống của mảnh thí luyện này là một khu vực hình cung thật lớn, từng toà tế đàn dựng lên thành đường cong, trong đó có phân ra từng bóng người thủ hộ đứng đó. Những người này đều là cường giả Tôn Vũ, là môn hạ của các đại Hoàng Vũ. Khu vực hình cung này vô cùng rộng mở, mà trong hình cung phía trước, cách đó không xa, có vài bóng người tụ tập, lúc này đây, một người trong số đó có sắc mặt vô cùng khó coi, trên người phóng thích ra một cỗ khí tức đáng sợ.

- Cổ Kiêu, làm sao vậy? Tại bên cạnh người kia, có người mở miệng hởi: - Cổ Lực cùng với hai người kia làm sao còn chưa đến, không phải chỉ còn hai người cuối cùng thôi sao!

- Hồn ngọc của Cổ Lực nát rồi!

Thanh niên được gọi là Cổ Kiêu nói.

- Cái gì? Sắc mặt người kia run lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh: - Nát!

Hồn ngọc của Cổ Lực bị nát, cũng có nghĩa bị người khác giết rồi.

- Tại sao có thể như vậy, chỉ còn lại hai người cuối cùng, chỉ cần tùy ý đợi hai người đến chỗ này săn giết là đủ rồi, lấy thực lực Cổ Lực, không nên thất thủ mới đúng.

Một người khác, sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói. Cổ Lực và Cổ Kiêu là hai huynh đệ, Cổ Kiêu này thực lực cực kỳ dũng mãnh, lần này mang theo Cổ Lực đến nơi thí luyện lịch lãm một phen, trở về lại có thể đi vào Tinh tháp để tăng thực lực. Nhưng mà, tuyệt đối không ngờ tới, thời khắc cuối cùng chuẩn bị rời khỏi, Cổ Lực lại bị người khác săn giết.

- Không biết, bọn họ trên đường tới nơi này bị người khác săn giết.

Nếu có người tiếp theo tới đây… rất có thể do bọn chúng làm. Cổ Kiêu lạnh lùng phun ra một câu, trong giọng nói lộ ra ý sát phạt mãnh liệt.

- Ừ, Cổ Lực đã ch.ết, không thể bù đắp, chúng ta dừng lại ở chỗ này chờ, đánh ch.ết người tiến đến, báo thù cho Cổ Lực.

Một người khác đáp lại, Cổ Kiêu gật đầu, chỉ có như thế, trong hai tròng mắt y cũng lộ ra hàn quang sát phạt khát máu. Ba người đứng chờ tại ngoài vòng tròn, ngoại trừ bọn họ, mảnh khu vực rộng lớn này cũng có không ít người lảng vảng. Những người này có dũng khí đứng ở chỗ này, cũng không phải người lương thiện, có rất nhiều người đến cuối cùng còn cần săn giết mấy người nữa là có thể đi ra ngoài, chẳng muốn đi tìm kiếm, liền ở chỗ này ôm cây đợi thỏ. Nếu có một số người thực lực yếu, trực tiếp săn giết, thủ đoạn tàn nhẫn, thời điểm người khác sắp giết ch.ết đối phương, lấy người ta làm đá kê chân, giành lấy con mồi. Bọn họ nghe được lời Cổ Kiêu nói xong, trong lòng đều lập tức rùng mình. Xem ra có trò hay để nhìn, thậm chí có người đánh ch.ết đệ đệ Cổ Kiêu, thực lực Cổ Lực không tệ, nói vậy, người đánh ch.ết y cũng không yếu, tốt nhất có thể đại chiến với Cổ Kiêu một trận mới là hay. Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm cũng không hiểu rõ tình huống bên này. Bọn họ đều lần đầu tiên đi tới sát lục chi địa, không có trải qua những chuyện hung hiểm trong này, đương nhiên có rất nhiều tình huống chưa từng biết. Bọn họ còn tưởng rằng đã có thể bình yên rời khỏi nơi giết chóc này, song khi thân hình họ lóe lên, đi tới bên rìa chỗ này, lại phát hiện rất nhiều người đều quây chung quanh bên ngoài vòng tròn cổ trận truyền tống, dường như chặn đứng nơi này rồi. Hơn nữa, thực lực của những người này đều rất mạnh, nếu không cũng không dám không kiêng nể gì mà đứng nơi đó. Hai người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đều lập tức ngừng bước chân, đứng cách vị trí đám người kia một khoảng, ánh mắt có chút khó hiểu. Lúc này đây, bọn họ rõ ràng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người hai người bọn họ. Nhất là phía trước, một ánh mắt lạnh như băng, trong đó lộ ra từng luồng sát ý, dường như muốn mạng của họ. Ánh mắt kia đương nhiên là Cổ Kiêu, chỉ thấy y nhìn chằm chằm Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, có chút không thể xác định. Thu Nguyệt Tâm có thực lực Thiên Vũ tầng bảy, Lâm Phong Thiên Vũ tầng bốn, mà ba người Cổ Lực lần lượt có thực lực Thiên Vũ tầng bảy, tầng sáu, tầng năm, hiển nhiên hơn hẳn Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm một bậc. Chẳng lẽ, ả kia chiến lực rất mạnh, mới có thể đánh ch.ết Cổ Lực?

- Hai người các ngươi, lại đây.

Ánh mắt Cổ Kiêu rơi lên người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, lạnh lùng phun ra một câu, mang theo giọng điệu mệnh lệnh, dường như Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm nhất định phải vâng theo mệnh lệnh của y mà đi qua. Thu Nguyệt Tâm ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Cổ Kiêu. Người này tuy có tu vi Thiên Vũ tầng tám, nhưng cũng khỏi có chút làm càn quá mức rồi. Lâm Phong cũng nhăn mày lại, ánh mắt không tốt, nhìn chằm chằm Cổ Kiêu. Trên người người này luôn luôn có một luồng khí lạnh bao phủ lấy y, hơn nữa, nam tử này dường như có vài phần tương tự với người hắn vừa đánh ch.ết. Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút đoán ra.

- Có chuyện gì sao? Lâm Phong thản nhiên hỏi một tiếng, nhưng bước chân không động đậy chút nào.

- Bảo các ngươi đi qua đây, không nghe thấy sao!

Người bên cạnh Cổ Kiêu lạnh lùng phun ra một câu, lộ ra ý uy hϊế͙p͙ mãnh liệt. Ánh mắt Lâm Phong chậm rãi chuyển qua, dừng trên người vừa mới lên tiếng, liếc nhìn người kia miệt thị một cái, ngay sau đó lựa chọn bỏ qua, làm cho ánh mắt đối phương cứng đờ, tên Thiên Vũ tầng bốn này, không khỏi càn rỡ quá mức!