Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1051: Chặn giết




Lúc này, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đang đi nhanh trong nơi thí luyện, đi về phía cổ trận truyền tống tại trung ương, bọn họ đã tìm hiểu kỹ đường đi, tin tưởng trên đường gặp thêm một người nữa cũng không quá khó. Nhưng mà khiến Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong có chút không ngờ, bọn họ đi lâu như vậy rồi vẫn không thấy một bóng người, không khỏi khiến có chút quái dị, lại không có ai!

- Vù!

!! Rốt cục, phía trước có một trận gió lạnh cuồn cuộn đánh về phía Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong, khiến thân thể hai người có chút ngừng lại, cuối cùng cũng đã có người xuất hiện. Phía trước, ba bóng người đứng song song nhau, khoanh tay đứng trên không, trên từng người đều lộ ra từng luồng hàn ý mãnh liệt, thời điểm nhìn thấy hai người Lâm Phong, trong đôi mắt bọn họ đều hiện lên tia hàn quang sắc bén.

- Hả? Lâm Phong hơi hơi sửng sốt, ba người này đứng ở nơi đây, giống như đang chờ đợi bọn họ vậy, chẳng lẽ cũng sắp hoàn thành mục tiêu săn bắt, nên chặn giết trước khi đến cổ trận truyền tống? Nếu vậy, chỉ có thể nói… giống ý tưởng của bọn họ.

- Lại tới thêm hai người.

Người đứng giữa khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm, ánh mắt kia thản nhiên mà thoải mái, dường như đã coi hai người Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm thành con mồi.

- Sư huynh, cộng thêm hai người cuối cùng này, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành, lần này trở về, lại có thể đi vào Tinh tháp lựa chọn một bộ thần thông thuật lợi hại, chiến lực của sư huynh lại được nâng cao nữa rồi.

Một người trong số đó nịnh hót cười nói, bọn họ đương nhiên cũng là đệ tử môn hạ của một vị Hoàng Vũ trong Bát Hoang cảnh.

- Nơi thí luyện, Hoàng Vũ để môn hạ môn đồ tiến đến thí luyện, hễ người còn sống đi ra, sẽ có được một chút ưu đãi, kẻ yếu, bị nơi giết chóc này đào thải, cường giả đạt được thần thông thuật càng trở nên mạnh hơn, chắc là quy luật mà vị Hoàng Vũ kia thờ phụng!

Lâm Phong nghe được hai người nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, khó trách giết chóc tại nơi thí luyện này sẽ không ngừng lại. Ở Bát Hoang cảnh này, Hoàng Vũ có không ít, môn đồ bọn họ lại càng vô số kể, có môn đồ tử vong, bọn họ liền tiếp tục tuyển nhận người có thiên phú xuất chúng làm đệ tử, ngay sau đó lại để cho những người đó đi ra ngoài thí luyện, trở nên mạnh mẽ, đào thải, trở nên mạnh mẽ, cứ như vậy, người trưởng thành cuối cùng của vòng tuần hoàn vô hạn này, là nhân tài mà bọn họ cần. Con đường võ đạo, luật rừng, kẻ yếu bị chôn vùi, cường nhân sống sốt, càng trở nên mạnh mẽ.

- Hai người các ngươi, một người một, giết chúng ta liền có thể ra ngoài.

Người cầm đầu kia lãnh đạm phun ra một câu, ngay sau đó hào quang lóe lên, mi tâm của y lại xuất hiện một con mắt, một con ngươi yêu dị.

- Vũ Hồn Đồng Tử!

Vẻ mặt Lâm Phong kinh ngạc, hiện giờ hắn cũng đã gặp không ít loại Vũ Hồn kỳ quái rồi, loại này Đồng Tử thuật này được gọi là Vũ Hồn Đồng Tử. Con ngươi chỗ mi tâm kia tách ra một tia ánh sáng yêu dị, hóa thành một vầng trăng tròn, bao phủ thân thể Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.

- Không biết Vũ Hồn này có được lực lượng thần thông như thế nào? Thân hình Lâm Phong chợt lóe, nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lại phát hiện, tại thời điểm thân thể hắn động, mặt trăng tròn kia cũng động, dường như dẫn dắt hắn, khiến hắn không thể rời khỏi phạm vi của nó.

Như vậy, cái này có vài phần tương tự với hư không yêu thuật, bất quá hư không yêu thuật của hắn là lực lượng hư không mà thôi.

- Đi giết đi!

Người có Đồng Tử thuật bao phủ Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm vào trong, lại lần nữa lãnh đạm mở miệng, hai người khác khẽ gật đầu, bước chân nhảy ra, đánh tới phía Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, Thiên Vũ tầng sáu thì lao về phía Thu Nguyệt Tâm, Thiên Vũ tầng năm thì lao về phía Lâm Phong.

- Đồng Tử thuật, trói buộc!

Người nọ phóng thích ra Vũ Hồn Đồng Tử thuật khẽ quát một tiếng, trăng tròn kia lập tức như co rút lại, như muốn hóa thành một cối xay, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đồng thời cảm thấy một cỗ lực lượng lớn, dũng mãnh tác dụng lên thân, chèn ép thân thể họ chen chúc lại với nhau.

- Vũ Hồn trên thế gian quả nhiên vô cùng kỳ quặc.

Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, Vũ Hồn Đồng Tử này, nếu xuất hiện vào thời điểm hắn còn chưa vào Bát Hoang cảnh, sẽ khiến hắn vô cùng rung động. Nhưng mà hiện giờ, Lâm Phong lại có vẻ bình thản hơn rất nhiều, cho dù nhìn thấy Vũ Hồn cường đại hơn nữa, hắn tin tưởng mình vẫn có thể duy trì tâm tính bình tĩnh không sợ hãi. Hơn nữa, trước khi đi vào mảnh không gian này, hắn đã được tìm hiểu trong Hoàng Vũ đồ lục, chân chính cảm thụ được lực hủy thiên diệt địa của thần thông Hoàng Vũ.

- Thu Nguyệt!

Thu Nguyệt Tâm quát lạnh một tiếng, người này dùng Vũ Hồn để trói buộc chặt bọn họ, ngay sau đó lại để một tên Thiên Vũ tầng sáu đến đánh ch.ết nàng, không khỏi quá mức tự tin rồi, khi dễ bọn họ mềm sao? Vũ Hồn Thu Nguyệt hiện lên, một cỗ khí tức lạnh như băng giáng xuống, lập tức ấn về phía bóng người đang đánh về phía nàng, Vũ Hồn Thu Nguyệt nhưng lại không treo trên bầu trời, mà đè ép xuống, khiến thân thể người nọ ngay lập tức cứng ngắc tại chỗ, khí tức rét lạnh, băng sương khiến gã cảm giác lạnh lẽo chân chính.

- Nguyệt Hạ Mỹ Nhân!

Một tiếng quát khẽ vang lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, bên cạnh hắn, thân thể Thu Nguyệt Tâm lại biến mất, khiến ánh mắt hắn hoảng sợ. Tên phóng thích Vũ Hồn kia cũng sửng sốt, không thấy? Thu Nguyệt lộ ra khí tức thê lãnh, cảm giác băng hàn khủ.ng bố từ Thu Nguyệt nở rộ, chỉ thấy một bóng dáng tựa tiên tử từ dưới Thu Nguyệt hiện lên.

- Nguyệt Hạ Mỹ Nhân!

Vẻ mặt Lâm Phong bừng tỉnh, ngay sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, hóa ra Vũ Hồn Thu Nguyệt của Thu Nguyệt Tâm còn có diệu dụng cỡ này, Nguyệt Hạ Mỹ Nhân, rất đẹp, đẹp đến thê lương. Theo một chút máu tươi văng ra, người nọ nhìn Nguyệt Hạ Mỹ Nhân đến thất thần, còn chưa kịp phản ứng đã bị mạt sát, Thu Nguyệt Tâm khiến gã trước khi ch.ết còn được thể ngộ một phen, cái gì gọi là vẻ đẹp thê lương.

- Lợi hại!

Lâm Phong thấp giọng cười nói, hai người còn lại vẻ mặt cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, nhất là người có được Vũ Hồn Đồng Tử kia. Đồng Tử thuật của y vậy mà lại bị Thu Nguyệt Tâm dễ dàng phá giải, Thu Nguyệt Tâm phóng thích Vũ Hồn, xuất hiện từ trong Vũ Hồn của mình, một kích tất sát.

- Nhiệm vụ hoàn thành!

Đánh ch.ết người này, Thu Nguyệt Tâm đã thành công săn giết bảy mươi người trong sát lục chi địa này, hiện giờ bọn họ đã có thể ra ngoài. Lúc này, thời gian mới qua hai ngày ngắn ngủi, trở thành môn đồ Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, chắc không có vấn đề gì đi, thậm chí Lâm Phong cho rằng, xếp hạng của bọn họ sẽ cực kỳ cao, ai có thể trong thời gian hai ngày ngắn ngủi như bọn họ, không kiêng nể gì mà săn giết như thế.

- Còn không mau giết hắn.

Người sử dụng Vũ Hồn Đồng Tử kia sắc mặt lạnh lùng, quát lạnh với tên Thiên Vũ tầng năm, đồng thời, Vũ Hồn của y cũng vừa vặn áp bách Lâm Phong, muốn trói chặt hắn, khiến hắn bên trong chờ ch.ết.

- ch.ết đi!

Tên Thiên Vũ tầng năm quát lạnh như băng, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái đại thủ ấn, xé rách không gian, khiến không gian phát ra từng trận rít gào, mà Lâm Phong cũng cảm nhận được một cỗ lực lượng xé rách đáng sợ đang lao về phía hắn. Một chưởng này, uy lực quả thật rất mạnh, nếu hắn chỉ là Thiên Vũ tầng bốn bình thường, rất có thể sẽ bị một chưởng ấn này mạt sát.

- Tại nơi thí luyện này, có bao nhiêu người là hạng người đơn giản, tự cho mình đúng, tự tìm đường ch.ết!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, lập tức một luồng hào quang nở rộ, Phong Ma Thạch đánh ra, một tiếng ầm nổ vang, Phong Ma Thạch va chạm với chưởng ấn, phong kín chưởng ấn kia lại.

- Giết!

Lâm Phong đứng đó, thân hình bất động, phất tay xuất ra một chưởng, nhưng một chưởng tùy ý hiện giờ của hắn cũng liên kết với tự nhiên, mang theo uy áp đáng sợ của đại thế tự nhiên. Ầm ầm, lực lượng trực tiếp đánh lên Phong Ma Thạch, hào quang trên Phong Ma Thạch lập tức nở rộ, uy áp đại thế thiên địa dường như dung nhập vào, một tiếng ầm, tấm bia đá đánh nát chưởng ấn, hào quang bốn phía, giết về phía đối phương. Sắc mặt người nọ kịch biến, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng mà một cỗ phong ma lực đáng sợ, dường như trói chặt gã, Phong Ma Thạch kia mạnh mẽ đánh tới, toàn thân người kia nhất thời không ngừng run rẩy.

- Nếu muốn đi tìm cái ch.ết, giết nhiều thêm một người cũng không sao.

Lâm Phong phất tay, lại thêm một chưởng đuổi giết ra, lại một lần nữa đánh lên Phong Ma Thạch, tiếng ầm vang trầm đục thật lớn truyền ra, trực tiếp chấn động người kia đến hồn bay phách lạc mà ch.ết. Lại ch.ết một! Kẻ có Vũ Hồn Đồng Tử kia sắc mặt lập tức khó coi, y dùng lực lượng Vũ Hồn trói buộc Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm, để hai vị sư đệ của y đi đánh ch.ết hai người, nhưng kết quả lại không như mong muốn, hai tên kia lại bị đánh ch.ết.

- Hai phế vật vô dụng.

Vẻ mặt y cứng ngắc, lạnh lùng nói một câu, bước chân y lập tức bước ra, bóng người như gió, giết về phía Lâm Phong.

- Vù….

! Quang hoa màu bạc nở rộ ra, chỉ thấy phía sau Lâm Phong xuất hiện một đôi cánh chim màu bạc rực rỡ, mạnh mẽ đập, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Vũ Hồn Đồng Tử của đối phương.

- Ngươi không thoát ra được!

Thanh âm người nọ lạnh như băng, hào quang của con ngươi yêu dị chỗ mi tâm càng lớn, gắt gao cầm giữ Lâm Phong tại chỗ!