Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1047: Nộ chiến




-

Lâm Phong bây giờ nghe nói đến không ít Hoàng Vũ, nhưng Yêu Hoàng vẫn lần

đầu tiên nghe được, không nghĩ tới hắn lại trở thành bằng hữu với cháu trai Yêu

Hoàng.

- Đại Viên Hoàng trời sinh man lực, sức mạnh không cần phải nói, giậm chân

một cái trời long đất lở oai, hống một tiếng vỡ vụn sơn hà, cực kỳ đáng sợ.

Hơn

nữa, Đại Viên Hoàng này tuy nhìn như ngốc nghếch, có một thân man lực,

nhưng ngộ tính cũng cực kỳ khủ/ng bố, Đại Diễn Côn Pháp do ông ta ngộ đạo mà

diễn sinh ra, có đến tám mươi mốt thức côn pháp, sức mạnh vô cùng to lớn, có

thể diễn hóa ra vô số thủ đoạn a.

Thu Nguyệt Tâm chậm rãi nói, ánh mắt lộ ra tia kính sợ. Danh tiếng Đại Viên

Hoàng cực kỳ vang dội ở Bát Hoang cảnh, tuy mới thành Hoàng, nhưng uy thế

không kém… bất kỳ Vũ Hoàng nào.

- Hơn nữa, Đại Viên Hoàng chỉ có một tôn tử duy nhất, cực kỳ sủng nịch hắn.

Đã

từng có một thế gia Tôn giả bắt nạt Viên Phi, ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, kết quả trong một

đêm, thế gia này bị xóa tên khỏi Bát Hoang. Từ đó, người người đều biết Viên

Phi, trong Bát Hoang cảnh, Viên Phi hầu như đi ngang, không ai dám động đến

gã.

Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong lộ ra ý cười, Lâm Phong có thể kết bạn cùng

Viên Phi, chuyện này đương nhiên có lợi với hắn. Nếu như có thể thông qua

Viên Phi đạt được sự coi trọng của Đại Viên Hoàng, mặc dù Lâm Phong đến Thu

gia cầu hôn, trưởng bối gia tộc cũng không dám thả cái rắm.

- Ách.

..

Lâm Phong sửng sốt, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, không nghĩ tới tên Viên

Phi kia còn có đoạn lịch sử này. Không biết người thế gia nào xui xẻo vậy, bắt

nạt Viên Phi dẫn đến việc cả gia tộc bị san thành bình địa, cũng quá đáng thương

đi. Thế gia kia hiển nhiên trở thành đối tượng Đại Viên Hoàng lập uy, kinh sợ

người Bát Hoang cảnh một phen, để tránh Viên Phi bên ngoài gặp phải nguy

hiểm.

- Chẳng trách hắn có thể cảm nhận được lực lượng huyết mạch của ta.

Lâm Phong thấp giọng nói, nếu Viên Phi là yêu, hơn nữa là cháu trai Yêu Hoàng,

đương nhiên cực kỳ mẫn cảm đối với lực lượng huyết mạch của yêu, mà hắn cắn

n/uốt tinh huyết Yêu Long, được Viên Phi cảm ứng cũng rất bình thường.

- Lực lượng huyết mạch!

Vẻ mặt Thu Nguyệt Tâm đổi, nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi cũng nắm giữ lực lượng huyết mạch hùng mạnh?

- Nàng đoán!

Lâm Phong nở nụ cười, khiến nàng sững sờ, sau đó trên mặt lại nồng đậm ý

cười. Tên này, ẩn giấu thật sâu, nếu Lâm Phong không có lực lượng huyết mạch

mạnh mẽ, sao có thể mạnh mẽ đạp lên tới cửu trọng thiên, thậm chí còn ép được

Hiên Viên Phá Thiên cùng cảnh giới.

- Ngươi nói cho ta biết đi.

Thu Nguyệt Tâm cười nói.

- Có chỗ tốt gì!

Mượn ánh sáng lờ mờ, Lâm Phong cười như không cười nhìn Thu Nguyệt Tâm,

khiến nàng bực mình, tên gia hỏa khốn nạn này không có ý tốt.

Thấy Thu Nguyệt Tâm cắn răng nhìn mình, Lâm Phong đưa tay ra sờ khuôn mặt

của nàng, nhéo nhéo.

- Hiện tại có thể chứ?

Thu Nguyệt Tâm hung tợn nói.

- Có thể làm cái gì?

Lâm Phong nhún vai một cái.

- Ngươi, khốn nạn!

Một cỗ hàn ý tràn ra.

- Phong!

Lực lượng phong ấn khủ/ng bố phóng thích, trong khoảnh khắc Thu Nguyệt Tâm

chỉ cảm thấy cả người không thể động đậy, ngay sau đó lại thấy Lâm Phong

cưỡng ép ôm nàng tới, khiến đôi mắt nàng trợn tròn lên.

- Đáp ứng không động thủ, ta thả nàng ra!

- Ngươi nằm mơ!

Thu Nguyệt Tâm cắn răng.

- Ngày tốt cảnh đẹp, đêm cũng đẹp nữa thì tốt!

Lâm Phong cười khẩy, tay đặt trên bả vai Thu Nguyệt Tâm, dường như muốn cởi

dây lưng cho nàng.

- Ngươi, tên khốn kiếp này!

Thu Nguyệt Tâm muốn khóc rồi, quá vô sỉ.

- Được, ta đáp ứng ngươi!

Thu Nguyệt Tâm nhìn thấy Lâm Phong thật sự động thủ, liền mềm nhũn ra, Lâm

Phong lúc này mới hài lòng nở nụ cười nói:

- Vậy được rồi!

Dứt lời Lâm Phong buông nàng ra, ánh mắt còn cảnh giác nhìn đối phương,

nhưng mà nhìn thấy Thu Nguyệt Tâm nở nụ cười yếu ớt, câu hồn đoạt phách.

- Lần sau nếu muốn có đêm đẹp, có thể nói với ta, không cần phải thô lỗ như thế.

- Ách.

..

Lâm Phong sao có cảm giác hơi lạnh a!

- Chúng ta nhìn Hắc Hạt Vẫn Thạch kia là cái gì đi?

Lâm Phong run rẩy nở nụ cười, nói sang chuyện khác, chỉ thấy hào quang lóe

lên, một khối đồ vật ngăm đen cứng rắn xuất hiện trong tay, vẫn là cảm giác

nặng nề này, một tảng đá nặng đến ngàn vạn cân ép tới, Lâm Phong cảm giác tay

mình cũng có chút mệt mỏi.

- Ngươi xem một chút!

Lâm Phong đưa Hắc Hạt Vẫn Thạch cho Thu Nguyệt Tâm.

Thu Nguyệt Tâm tiếp nhận, cũng cảm thấy tay chùm xuống, sắc mặt hơi thay

đổi. Nặng, chỉ một tảng đá kích cỡ như thỏi đồng, nhưng lại trầm nặng như một

ngọn núi nhỏ, cái này không khỏi quá kh.ủng bố.

- Nhìn xem có… chỗ nào bất thường hay không?

Lâm Phong nói tiếp, lực lượng chân nguyên không ngừng lưu chuyển trên Hắc

Hạt Vẫn Thạch, làm nó phát sáng lên, nhưng tìm mãi chỉ cào bớt đi một tầng

màu đen, chắc vì chôn cất trong hoang thổ quá lâu, bị nhiễm màu nâu còn Hoang

thổ.

- Không có thứ gì!

Thu Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc nói, mặt trên Hắc Hạt Vẫn Thạch trống rỗng,

không khắc bất kì hoa văn gì, không cần phải nói đến phong ấn cái gì mà Đại

Thảo Phạt thần thông thuật.

- Hắc Hạt Vẫn Thạch tuy quý giá, nhưng rơi vào tay chúng ta lại không có tác

dụng gì, nhưng đối với Viên Phi cùng Kiếm Vô Bi lại hữu dụng, bằng không hai

người cũng sẽ không nhìn thấy nó liền trực tiếp đại chiến một trận đâu.

Lâm Phong thấp giọng nói, lập tức không để ý đến Hắc Hạt Vẫn Thạch này nữa,

chờ Viên Phi tới lấy đi, hắn tin tưởng Viên Phi có biện pháp tìm được hắn.

- Hắc Hạt Vẫn Thạch này rất cứng rắn, chúng ta cũng không có biện pháp phá

tan, nó là tài liệu chế tạo Thánh khí, nếu Viên Phi cùng Kiếm Vô Bi đạt được, tự

nhiên có thể thỉnh trưởng bối chế tạo Thánh khí cho mình, thậm chí phá tan Hắc

Hạt Vẫn Thạch, nhìn bên trong có ẩn giấu cái gì hay không.

Cho dù có thứ tốt,

cũng phải nhìn trên tay người nào mới có thể phát huy ra tác dụng.

Thu Nguyệt Tâm cũng không để ý tới cái này, Hắc Hạt Vẫn Thạch không có tác

dụng nhiều đối với bọn họ, trừ phi lấy đi giao dịch với người khác, nhưng dưới

tình huống thực lực không đủ, cầm báu vật đi đổi cũng không phải dễ dàng.

- Kệ đi!

Lâm Phong cất Hắc Hạt Vẫn Thạch đi, ánh mắt nhìn chung quanh mảnh không

gian hắc ám, nhìn sát lục chi địa u ám lãnh huyết, vẻ mặt hắn cũng hơi lạnh thêm

mấy phần.

- Nếu mảnh thí luyện này muốn mọi người phải săn giết người khác, như vậy tự

nhiên cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người khác săn giết.

Cũng không cần

mang trong lòng kiêng kỵ hoặc thiện ý, chúng ta phải ra ngoài sớm một chút mới

được.

Thu Nguyệt Tâm nở nụ cười.

- Ta cũng lần đầu tiên tới đây, khi vừa bước vào mảnh thí luyện này, có mấy lần

có người muốn giết ta, cũng còn may thực lực ta không yếu, không thể mang

thiện niệm trong mảnh không gian này, như vậy chỉ trở thành đá kê chân cho

người khác, sớm hoàn thành nhiệm vụ một chút, Lâm Phong, ngươi nhất định

phải trở thành môn đồ Hoàng Vũ a!

Lâm Phong nhìn Thu Nguyệt Tâm một chút, chỉ thấy trong con ngươi đối

phương mang theo ý cười xán lạn, Lâm Phong xoa xoa đầu nàng, đồng dạng nở

nụ cười.

- Lên đường thôi!

Con ngươi Lâm Phong thoáng qua một tia sắc bén, thân thể hai người lóe lên,

bắt đầu rời đi.

- Chờ đã!

Đi được chốc lát, Lâm Phong kéo thân thể Thu Nguyệt Tâm lại, một cỗ hàn ý

bao phủ thân thể hai người họ, tiếng vang xào xạc lại một lần truyền đến.

- Các ngươi đã như âm hồn bất tán, cho rằng ta dễ bắt nạt, như vậy, làm đá kê

chân cho ta đi!

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh giá như băng, đứng đó không nhúc nhích.

- Sa, sa.

..

Một cơn gió lớn cuồn cuộn mà đánh về phía bên này, hàn ý lao thẳng tới mặt

Lâm Phong.

- Xuy!

Hào quang loé lên, một luồng hàn quang giết tới.

- Xèo!

Nhưng gần như đồng thời, một luồng hào quang rực rỡ phóng lên trời, chiếu

sáng không gian hắc ám, sức mạnh tinh thần hội tụ, Thiên Cơ Kiếm xuất hiện.

- Giết!

Một luồng hàn quang tỏa ra, Thiên Cơ Kiếm chém ra, kiếm quang rất nhanh, chỉ

thấy cách đó không xa, trước người Lâm Phong có huyết quang nở rộ, nháy mắt

có một người bị chém ch.ết tại chỗ.

- Xuy, xuy.

..

Từng đạo công kích từ bốn phía giết về hướng Lâm Phong, vẻ mặt Lâm Phong

vẫn lạnh lẽo, chém ra một kiếm, từng luồng từng luồng kiếm quang rực rỡ như

ngôi sao tỏa ra xung quanh, huyết quang nở rộ rọi sáng không gian, vài bóng

người bị Lâm Phong chặn đứt.

- Ầm ầm ầm!

Chưởng lực đáng sợ đánh tới Lâm Phong, hắn trở mình xoay người, nhìn thấy

Hiên Viên Phá Thiên đứng ở đó, xuất ra một chưởng về phía hắn, dường như có

một cái cối xay ép xuống, muốn đè ch.ết hắn.

- Phá!

Lâm Phong quát lạnh một tiếng, hàn mang Thiên Cơ Kiếm tỏa ra vô tận, chém

nát cối xay kia hóa thành hư vô.

- Thánh khí!

Hiên Viên Phá Thiên bay ngược, ánh mắt lạnh lẽo, trên người Lâm Phong lại có

Thánh khí.

- Hiên Viên Phá Thiên, ngươi vẫn ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, cùng cảnh giới không bằng

ta, lại bắt nạt ta khi cảnh giới thấp hơn, muốn giết ta.

Ngươi thật sự chắc chắn

rằng ta không tiếp được, ta chỉ xem thường mượn ngoại lực cùng ngươi chiến

đấu thôi, nhưng nếu ngươi một mực bách ta, vậy liền đánh đi!

Lâm Phong cầm Thiên Cơ Kiếm trong tay, vẻ mặt lạnh giá đến cực điểm!