Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1044: Lão tử là Hoàng




- - Kéo Lâm Phong bị đụng ngã lên, Viên Phi cười nói: - Về sau đám lén lén lút lút này nếu còn dám tìm đến, ta thấy một người giết một người.

Nếu trước đó, Lâm Phong nghe Viên Phi dám lớn tiếng như thế, tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, nhưng sau khi chân chính thấy được thực lực k/hủng bố của hắn, Lâm Phong cũng đã hiểu được. Đây là một tên nhanh mồm nhanh miệng, muốn cái gì làm cái đấy, cùng hắn đối đầu mấy chưởng đã có chút hảo cảm đối với mình, không giống những người khác muốn săn giết mình. Đương nhiên, lấy thực lực Viên Phi, cho dù trong sát lục chi địa k/hủng bố này, muốn săn giết bảy mươi người không thành vấn đề.

- Viên Phi, nếu ngươi có thực lực như vậy, cần gì phải tới nơi này, cho dù Thiên Vũ cảnh tầng tám tầng chín, cũng không thể làm gì ngươi đi.

Lâm Phong nghi hoặc hỏi, dưới cái nhìn của hắn, nơi thí luyện này, không có tác dụng gì đối với loại biến thái như Viên Phi đâu.

- Lâm Phong, ngươi sai rồi, dưới đáy hoang hải, không chỉ có võ tu lợi hại, hoang hải từ thời đại thượng cổ đã luôn tồn tại, bên trong này chôn cất vô số hài cốt, mà những hài cốt chưa từng bị ăn mòn đều là cường giả đáng sợ.

Qua vô tận năm tháng, dưới nền đất hoang hải, bản thân nó đã trở thành bảo tàng khổng lồ, nơi thí luyện có một ít hoang động, sẽ rò rỉ ra hoang khí, thậm chí thời điểm may mắn, sẽ xuất hiện một ít thứ tốt. Bất quá thời điểm như thế tương đối ít, nếu gặp được bảo vật từ thời thượng cổ đại chiến để lại, thì hốt bạc rồi. Viên Phi chậm rãi nói, Lâm Phong nghe xong âm thầm gật đầu, cái này giống như thế giới trước đây, rất nhiều người nhảy vào biển rộng vớt bảo vật. Nhưng hoang hải không phải biển rộng kiếp trước, nơi này là nơi hủy diệt chân chính, chiến trường thượng cổ, cùng bảo tàng vô số năm tháng ẩn chứa bên trong hoang hải, quá kinh người.

- Cho dù không nhắc đến những bảo tàng này, mà chỉ nói đến võ tu, ở Bát Hoang cảnh, vẫn còn rất nhiều nhân vật lợi hại mà ta cũng phải kiêng kỵ.

Viên Phi tiếp tục mở miệng nói:

- Hơn nữa, bây giờ trong mảnh thí luyện này còn có một người, thực lực k/hủng bố.

- Ừm.

Lâm Phong khẽ gật đầu, nếu Viên Phi cũng nói thực lực người kia k/hủng bố, vậy người kia thật sự rất đáng sợ. Mà hắn cùng Hiên Viên Phá Thiên cùng vào nơi thí luyện này, người Viên Phi nói, đương nhiên sẽ không Hiên Viên Phá Thiên, mà một người khác. Thời gian Lâm Phong nói chuyện với Viên Phi, lại có tiếng vang sàn sạt lục tục truyền ra, bất quá rất nhanh biến mất không còn tăm hơi, Viên Phi không thèm để ý tới. Hiển nhiên, những Ám Ảnh Liệp Thủ đó cực kỳ kiêng kỵ hắn, truy sát đến, lại lặng yên rời đi, ngay cả rắm không dám thả một cái.

- Lâm Phong, ta mang ngươi đi vào hoang động nhìn một chút, thử vận may xem có lấy được thứ gì tốt không.

Viên Phi cười nói với Lâm Phong.

- Được.

Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn cũng muốn nhìn, cái gọi hoang động là chuyện gì xảy ra?

- Ngươi vậy mà lại không ch.ết.

Hai người vừa mới định rời khỏi, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phiêu đãng, vẻ mặt Lâm Phong hơi ngưng lại, lạnh lùng nở nụ cười. Một bóng người đạp bước mà đến, đứng ngạo nghễ trên hư không, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chăm chú Lâm Phong, bên trong ánh mắt y, lộ từng tia sát ý lạnh giá.

- Ta nói ngươi làm sao có thể còn sống dưới sự đuổi giết của Ám Ảnh Liệp Thủ, hóa ra gặp được giúp đỡ, bất quá, ngươi cuối cùng cũng chạy không thoát vận mệnh chứ ch.ết.

Hiên Viên Phá Thiên nhìn xuống xem Lâm Phong như người ch.ết.

- Cùng cảnh giới, ngươi bị ta áp chế đánh bại, bởi vậy canh cánh trong lòng, muốn tính mệnh ta.

Đó là sỉ nhục của ngươi, ngươi muốn xóa bỏ, nhưng ngươi đã thất bại, nỗi sỉ nhục kia, ngươi không có biện pháp xóa đi. Lâm Phong lạnh lùng nói:

- Hiên Viên Phá Thiên, chỉ là hư danh nói chơi mà thôi.

Hiên Viên Phá Thiên bởi vì cùng cảnh giới không địch lại Lâm Phong, cho nên liền nhớ kỹ trong lòng muốn giết ch.ết hắn. Đây là biểu hiện của người vô năng, lòng dạ hẹp hòi, nếu y đủ tự tin mạnh mẽ, nên mặc kệ Lâm Phong, để hắn trưởng thành, ngày khác tái chiến. Như Viên Phi này, nhanh mồm nhanh miệng, nhìn như lỗ mãng, cùng Lâm Phong va chạm, lại thông cảm lẫn nhau. Đây là khí độ, mà Hiên Viên Phá Thiên không có loại khí độ này.

- Mặc ngươi khua môi múa mép, hôm nay cũng phải ch.ết.

Hiên Viên Phá Thiên nhìn Lâm Phong nói, lại thấy Viên Phi hơi không kiên nhẫn nói:

- Tên điên nhà ngươi từ đâu tới, cút về cho Viên gia gia ngươi!

- Hả? Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, lạnh lùng liếc Viên Phi một cái, lại có người dám bảo y cút, hơn nữa, còn tự xưng gia gia.

Tại Bắc hoang này, Hiên Viên Phá Thiên y đại chiến vô số lần, ngoại trừ Lâm Phong, người cùng cảnh giới không thể đánh bại y, vậy mà người này lại dám ương ngạnh hung hăng.

- Ngươi muốn ch.ết!

Hiên Viên Phá Thiên bước ra một bước, quyền lực đáng sợ tỏa ra, không gian gào thét, một bước vượt qua, nháy mắt đến trước người Viên Phi.

- Cút xa một chút!

Viên Phi gầm lên, chưởng lực cuồng mãnh bá đạo đánh ra, va chạm với Hiên Viên Phá Thiên, tiếng vang ầm ầm ầm đáng sợ truyền ra, thân thể Lâm Phong bay ngược, dư âm chưởng lực kinh khủng làm người hắn không thể chịu nổi. Thân thể Hiên Viên Phá Thiên bị chấn động đến mức lùi lại, nháy mắt trở lại chỗ cũ, nhưng Viên Phi vẫn đứng lù lù bất động tại chỗ.

- Ngươi là ai? Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng lại, nhìn chằm chằm Viên Phi, lại có người có sức mạnh đáng sợ như thế.

- Ta là Viên gia gia của ngươi!

Bước chân Viên Phi bước ra, tuy gã nhìn hơi vai u thịt bắp, nhưng tốc độ rất đáng sợ, điểm ấy Lâm Phong đã được thử nghiệm. Viên Phi gầm lên giận dữ, chấn động những Ám Ảnh Liệp Thủ đến mức không có biện pháp ẩn nấp, thân thể nháy mắt xung kích, liên tục giết ch.ết mấy người, nhanh như chớp giật. Giờ cũng giống vậy, Viên Phi bước ra một bước, như có tiếng sấm cuồn cuộn, bước chân gã nhìn như đơn giản, nhưng nếu xem xét tỉ mỉ, tựa hồ ẩn chứa một tia đạo vận thần diệu trong đó. Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, bước chân đạp xuống hư không, một luồng xu thế tràn đầy hội tụ, kỳ thế cuồn cuộn, cả vùng không gian như bị nhấc lên, muốn ép về Viên Phi.

- Cút!

- Hống!

- Ầm ầm ầm!

Viên Phi đấm ra một quyền, không gian run rẩy không ngớt, cánh tay Viên Phi liên tiếp rung động mấy lần, chấn động không gian phát ra tiếng nổ tung. Hiên Viên Phá Thiên rên lên một tiếng đau đớn, thân thể bị đẩy lui đụng vào mấy gốc đại thụ, những cây to kia đều bị đánh nứt, hóa thành bột phấn.

- Ầm!

Trên người Hiên Viên Phá Thiên tản ra một luồng khí tức vô cùng cuồng bá, lực lượng huyết mạch cuồn cuộn không ngớt, cả người đều lộ ra một luồng huyết khí. Giận! Hiên Viên Phá Thiên y, lại bị người lấy sức mạnh thân thể đẩy lui hai lần, thậm chí lần thứ hai còn bị đánh bay. Sỉ nhục cỡ này, so với sỉ nhục Lâm Phong cho y còn sâu hơn.

- Ta muốn ngươi ch.ết!

Sắc mặt Hiên Viên Phá Thiên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Viên Phi, lực lượng huyết mạch cuồn cuộn không ngớt, bao phủ cả người. Thời khắc này, Hiên Viên Phá Thiên giống như Hoàng Vũ tái sinh, Chiến Thần lâm thế.

- Giết!

Một tiếng gầm cuồn cuộn vang lên, bàn tay Hiên Viên Phá Thiên phát ra tiếng van, không gian trước bàn tay lại xuất hiện hai chữ Hiên Viên bằng máu to đùng. Hào quang lóe lên, trong tay Viên Phi xuất hiện một cây gậy gỗ, là cây gậy màu đen mà Lâm Phong nhìn thấy lúc mới gặp, trong miệng phun mấy cây chửi thề. Bước chân Viên Phi nhảy ra ngoài, gậy gỗ vung vẩy, giữa hư không tràn ngập lưu quang đủ màu sắc, giống như có từng tia ánh sáng mê huyễn theo cây gậy gỗ tạo ra, thanh âm vù vù rất trầm nặng, nhưng lực lượng cả vùng không gian dường như đều theo cây gậy gỗ mà động.

- Hiên Viên, trấn áp!

Hiên Viên Phá Thiên lạnh lẽo quát lên, hai chữ Hiên Viên từ bàn tay nở rộ, hóa thành ánh sáng huyết sắc, giết về phía Viên Phi.

- Cút!

Vẫn một chữ đơn giản, gậy gỗ đánh ra phía trước, hư không xuất hiện một ảo ảnh gậy gỗ to lớn, giống như Định Hải Thần Châm, muốn ép vỡ thiên địa.

- Ầm ầm!

Hai chữ Hiên Viên hóa thành bột phấn, tiêu tan trong hư không, ảo ảnh gậy gỗ vô cùng to lớn tiếp tục trấn áp xuống dưới. Sắc mặt Hiên Viên Phá Thiên kịch biến, lực lượng huyết mạch kh/ủng bố xông lên tận trời, tiếng ầm ầm đáng sợ vang lên không ngừng, tất cả đều muốn bị nổ nát, không thể ngăn cản.

- Ngươi là Viên Phi.

Hiên Viên Phá Thiên nổi giận gầm lên, ầm ầm ầm, từng cỗ lực lượng đáng sợ trùng thiên, cuối cùng đem công kích đáng sợ kia, bước chân Hiên Viên Phá Thiên lùi về sau, xoay người bỏ chạy, không có bất kỳ ý muốn tiếp tục đánh nhau nữa. Hiển nhiên, cái tên Viên Phi có sức rung động thật lớn a! Lâm Phong ngạc nhiên, đi tới bên người Viên Phi, nói:

- Y hình như rất sợ ngươi nha!

- Hóa ra là hậu duệ của tên Hiên Viên kia, lần sau còn dám đến thì một gậy đập ch.ết y!

Viên Phi trừng hai mắt nói.

- Đệch.

.. Lâm Phong câm nín, hậu duệ tên Hiên Viên kia, Viên Phi nói đến hậu duệ Hoàng Vũ mà có thể ung dung đến vậy.

- Hiên Viên, Hoàng Vũ, y là hậu duệ Hoàng Vũ đó!

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm hắn, nhắc nhở. Viên Phi sờ sờ đầu, lập tức thấp giọng mắng:

- Lão gia tử ta là Hoàng, để ý gì hậu duệ Hoàng Vũ rắm chó như y!