Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1041: Sát Thủ Chi Hoàng




- Lực lượng hoang khí thật mạnh!

Lâm Phong ngẩng đầu, chỉ thấy nơi đó có một tầng hắc ám, hoang khí từ đó tràn ra. Không ngờ Ám Ảnh Liệp Thủ lại muốn dụ hắn tới nơi này, mượn hoang khí để giết ch.ết hắn, giỏi tính toán, nhưng đáng tiếc, hoang lực không thể làm gì hắn.

- Còn đang không ngừng phóng thích lan tràn, xem ra Ám Ảnh Liệp Thủ đã sớm biết nơi này có chỗ hổng hoang hải, mở ra sẽ dẫn lực lượng hoang hải tiến vào vùng không gian này.

Lâm Phong tự lẩm bẩm, thân hình loé lên, nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Lâm Phong dùng tốc độ kh.ủng bố rời xa khu vực này, tiếp tục tìm kiếm đi về phía trước. Cũng không biết giờ này Thu Nguyệt Tâm như thế nào, bất quá tu vi nàng đã là Thiên Vũ tầng bảy, sức chiến đấu bản thân cũng mạnh, chỉ cần không gặp phải người quá mạnh, có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng khi đang tiềm hành, lông mày Lâm Phong rất nhanh nhíu lại, hắn có trực giác, nguy cơ cực lớn đang từng bước hướng về hắn. Nguy cơ này, vẫn theo đuôi hắn, chưa từng biến mất dù chỉ trong chốc lát.

- Chẳng lẽ lại bị theo dõi!

Vẻ mặt Lâm Phong cứng ngắc, nơi này không khỏi quá nguy hiểm đi, từng bước sát cơ, cũng may, thủ đoạn hắn lợi hại, nếu những người khác tiến vào, vận may kém một chút, hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ.

- Sát lục chi địa, ta thật muốn nhìn một chút, có ai muốn giết ta!

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh giá, tiếp tục đi về phía trước, lấy thủ đoạn bây giờ, nếu muốn tính mạng hắn, có thể, nhưng không phải dễ dàng. Cảm giác nguy cơ kia dường như vẫn theo đuôi Lâm Phong, khiến hắn rất không thoải mái, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có người tiến tới xuất một kích tất sát. Song khi hắn tản thần thức ra, lại không phát hiện động tĩnh, thủ đoạn ẩn nấp của đối phương thật đáng sợ, ẩn nấp khí tức đến mức không thể bắt giữ. Rốt cục lại qua một đoạn thời gian, Lâm Phong không tiếp tục tiến lên nữa, mà đứng ở nơi đó không nhúc nhích lên, lạnh lùng nói:

- Không cần lại trốn trốn tránh tránh nữa, ra đi!

Tiếng nói Lâm Phong vang vọng trong hư không, nhưng không có bất kỳ tiếng phản hồi nào, không gian hoàn toàn tĩnh mịch.

- Sa, sa.

.. Rốt cục, một tiếng vang nhẹ nhàng truyền ra, một luồng gió lạnh lẽo trong hư không thổi qua, cào mặt hắn, lộ ra một luồng hàn ý, băng giá thấu xương.

- Quả nhiên có người!

Lâm Phong lạnh lùng đứng đó không nhúc nhích, hoa tuyết lại lần nữa tung bay xung quanh cơ thể hắn và cả vùng không gian bên cạnh, lộ ra hàn ý đáng sợ.

- Sa, sa, sa!

Âm thanh ngày càng lớn, từ bốn phương tám hướng truyền đến, một luồng gió lạnh, lấy Lâm Phong làm trung tâm, điên cuồng bay lên, cát bay đá chạy. Sát ý lạnh lẽo, giáng xuống trên người hắn, rất lạnh, rốt cục không kiềm chế nổi, muốn động thủ rồi.

- Ầm!

Khí tức đáng sợ đột nhiên giáng xuống người Lâm Phong, chỉ trong khoảnh khắc, thân thể hắn giống như rơi vào một mảnh mê huyễn, từng cái bóng như ma quỷ, giết về phía hắn hắn.

- Cút!

Lâm Phong giơ tay đánh ra một chưởng, huyễn ảnh biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, nhưng chỉ trong nháy mắt, vô số cái bóng lại đồng loạt giết về phía hắn, như ảo như thật.

- Ảo thuật thần thông!

Vẻ mặt Lâm Phong đanh lại, những người này như ảo như thật, tất cả chỉ là giả dối, ảo cảnh mạnh mẽ khiến hắn sinh ra ảo giác không gian. Lâm Phong bình tĩnh phóng thích Vũ Hồn Hắc Ám, lập tức, đôi ngươi hắn lạnh lùng hóa thành đen kịt, lạnh lẽo, vô tình như muốn hiểu rõ tất cả. Từng cái huyễn ảnh tấn công tới, Lâm Phong căn bản không quan tâm, không để ý tới, những thứ này đều là ảo ảnh. Con ngươi hơi nhắm lại, nhưng trong đầu Lâm Phong lại rất rõ ràng, không gian đều không thể thoát được tâm thần hắn, bất cứ động tĩnh đều khắc trong đầu hắn.

- Xuy!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, trong những huyễn ảnh này xuất hiện một tia sáng lờ mờ, đâm thẳng tới cổ Lâm Phong.

- Ầm!

Con ngươi Lâm Phong đột nhiên mở lớn, ánh mắt lạnh giá khiến người ta sợ hãi.

- Giết!

Hắn gầm lên cuồn cuộn, ánh sáng huyết sắc tỏa ra, không gian ảm đạm như máu, tùy ý mà qua, kiếm khí vô cùng kh.ủng bố bạo phát, tiếng xuy xuy vang lên không ngừng, từng cái huyễn ảnh bị phá nát, bị huyết kiếm tiêu diệt, mà phía trước, luồng hàn quang cũng bị thu hồi.

- Chạy đi đâu!

Lâm Phong quát tớn, bước chân bước ra một bước, đuổi giết theo bóng người phía trước, lại một sát thủ Ảnh tử, không nhìn thấy bóng người y, thật đáng sợ.

- Giết!

Lâm Phong gầm lên cuồn cuộn, nhân kiếm quy nhất, thời khắc này, thân thể hắn muốn hóa kiếm.

- Ầm ầm!

Đúng lúc này, một chưởng lực đáng sợ ấn xuống từ đỉnh đầu Lâm Phong, chưởng lực kh.ủng bố này lộ ra lực lượng hủy diệt, giống như có vô số lưỡi dao sắc bén giết tới, phải cắt nát Lâm Phong.

- Chuyện gì xảy ra? Lâm Phong hơi bất ngờ, Quy Nhất Chi Kiếm vẫn chưa tỏa ra đã chuyển hướng, một kiếm đánh lên đòn tấn công của đối phương, ánh kiếm k.hủng bố dường như muốn bổ đôi bầu trời, huyết khí không ngừng quay cuồng.

- Xuy, xuy!

Ánh sáng trước người lại lần nữa tỏa ra, một kiếm tất sát xuất hiện, muốn đẩy hắn vào chỗ ch.ết.

- Hống!

Lâm Phong hét lên một tiếng giận dữ, giống như có ngàn vạn ác ma gào thét, đánh giết tới phía ánh sáng đằng trước. Giờ khắc này, hắn sao không rõ ràng, người giết hắn, không chỉ một.

- ch.ết!

Gần như đồng thời, phía sau Lâm Phong, một kim sắc chưởng ấn đáng sợ xuất ra, đánh thẳng về trái tim Lâm Phong, như muốn móc cả tim hắn ra.

- Ba người!

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh lẽo, ba người đồng loạt ra tay ám sát hắn.

- Phật Ma thân!

Lâm Phong quát lớn, cũng không sử dụng hư không yêu thuật, mà hóa Phật Ma thân, trong khoảnh khắc ánh sáng Phật Ma không ngừng lưu chuyển trên thân thể, ma quang hắc ám rực rỡ cùng phật quang kim sắc đồng thời tỏa ra.

- Thiên Phật Ấn, Vạn Ma Chưởng!

Lâm Phong gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc, dường như có ngàn vạn phật ấn cùng ma chưởng đồng thời xuất hiện, phật quang kim sắc kh.ủng bố cùng ma quang lạnh giá như muốn hủy diệt hết thảy.

- Oanh, oanh, Ầm!

Lực lượng đáng sợ như muốn hủy diệt hết thảy, nổ đến thiên địa cuồn cuộn, tiếng vang ầm ầm, Huyết Thủ Ấn mất đi, quang hoa cũng không còn, chưởng lực trong hư không cũng bị đánh tan. Hai bóng người mặc hắc bào không ngừng lùi về sau, trong khoảnh khắc lại chìm vào bóng tối, giống như chưa từng xuất hiện. Lâm Phong đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn chung quanh, vẻ mặt lạnh giá, hắn lại bị vài người theo đuôi truy sát.

- Xem ra sát lục chi địa này không phải đều một người đơn độc hành động, cũng có người liên thủ ám sát người khác.

Lâm Phong âm thầm cảm thán, lúc này hắn đụng phải một nhánh tiểu đội ám sát.

- Các ngươi là ai? Lâm Phong hướng đám người hỏi một tiếng.

Không gian an tĩnh trong chốc lát, sau đó lại có tiếng vọng truyền ra:

- Ám Ảnh Liệp Thủ!

- Ám Ảnh Liệp Thủ!

Vẻ mặt Lâm Phong hơi ngưng lại, lạnh nhạt nói:

- Ám Ảnh Liệp Thủ đã bị ta giết rồi!

- Chúng ta đều là Ám Ảnh Liệp Thủ!

Hư không lại truyền ra từng tiếng vang vọng quanh quẩn, từ bốn phương tám hướng đến, con ngươi Lâm Phong hơi co rút, đều là Ám Ảnh Liệp Thủ, người kia trước khi ch.ết phun ra bốn chữ Ám Ảnh Liệp Thủ không phải một người, mà chỉ một đám người, một đám săn người.

- Sa, sa!

Xa xa tiếng vang không ngừng, dường như lại có người đến, nhưng vẫn ẩn nấp trong bóng tối, Lâm Phong không có biện pháp bắt lấy bọn họ. Xa xa, bên trên một cây đại thụ, một bóng người ngạo nghễ đứng thẳng, quần áo trên người tùy gió mà lay động, y đứng đó làm cho người ta cảm thấy một cỗ khí thế bá đạo đáng sợ, giống như vương giả của cả vùng không gian này. Y cứ đứng trên cây như, nhưng không có người dám tới săn y. Người này, chính là Hiên Viên Phá Thiên!

- Ta còn chuẩn bị tự tay tiễn ngươi lên đường, nhưng nếu đã bị Ám Ảnh Liệp Thủ theo dõi, xem ra không cần ra tay rồi.

Hiên Viên Phá Thiên lạnh lẽo khẽ nói, trong con ngươi lộ ra sát ý, y đương nhiên biết y ở nơi nào, y đến sát lục chi địa này không phải lần đầu. Về phần Ám Ảnh Liệp Thủ, y đương nhiên rõ ràng. Trong Bát Hoang cảnh, khu vực Bắc hoang, có một Hoàng Vũ được xưng Sát Thủ Chi Hoàng, thuật ám sát cực kỳ đáng sợ, Vũ Hoàng cũng không dám trêu chọc, mà gã chiêu thu môn đồ, chỉ có một loại người, thích khách, sát thủ! Ám Ảnh Liệp Thủ, không phải một người, mà đại diện cho môn đồ của Sát Thủ Chi Hoàng!