Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1023: Lên Thiên Đài




- - Tầng thứ chín cửu trọng thiên, tượng trưng cho vinh quang!

Mọi người ngẩng đầu, nhìn Lâm Phong đứng tại nơi tối cao đó, trong lòng không thể bình tĩnh. Lần này, Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, chính là đại lễ thịnh thế, chấn động Bát Hoang cảnh, Bắc hoang này càng gió nổi mây phun, cường giả vô số. Tạm thời không nói đến những thiên tài thế gia cùng đệ tử các thế lực lớn của khu vực Bắc hoang, chỉ nói trong Bát Hoang cảnh, thiên tài cũng vô số. Nhiều cường giả giá lâm như vậy, mà đại đa số mọi người chỉ có thể nhảy tới tam trọng thiên, người có thể lên tới tứ trọng thiên, đoạt được chìa khóa lục quang, ít càng thêm ít. Mà có thể bước lên tới ngũ trọng thiên lấy được chìa khóa thanh quang lại chỉ có hai người, hai người này chính là đệ tử thiên tài của gia tộc thể tu thượng cổ Mông thị, Mông Bá, cùng với hậu duệ Hoàng giả, Hiên Viên Phá Thiên. Trong trường hợp đó, ngay tại lúc mọi người nghĩ rằng năm người kia không thể vượt qua hai người bọn họ, thì giờ phút này lại có một người, vốn là người vô danh, lại vượt qua ngũ trọng thiên, còn lấy ý chí bất khuất sải bước tới lục trọng thiên, lấy tâm chiến thiên vượt qua thất trọng thiên, hóa nghịch thế thành thuận thế, khiến xu thế thiên địa đều phải cúi đầu, nhảy qua bát trọng thiên, cuối cùng mang theo trái tim không sợ hãi, hắn đi tới cửu trọng thiên kia. Người này, hóa ra mọi người đã sớm biết, là Lâm Phong, đầu tiên, người này nổi tiếng việc đã cứu Dương Tử Diệp nhưng lại bị Dương gia nhục nhã đuổi giết, sau lại trở thành người Thu Nguyệt Tâm thích. Nhưng còn lần này, hắn ở tràng diện Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, bước lên cửu trọng thiên, cái tên Lâm Phong này tất nhiên truyền khắp Bắc hoang rồi. Lâm Phong nghe thấy lời Khổ Hạnh tăng giải thích, trên mặt lộ ra chút ý cười, hướng Khổ Hạnh tăng hơi hơi hành lễ nói:

- Lâm Phong may mắn, bước lên cửu trọng thiên!

- Ngươi dựa vào thực lực bản thân, ý chí bất khuất, dũng khí chiến thiên, ngộ tính mạnh mẽ, cùng với trái tim quyết chí tiến lên không sợ hãi của võ đạo, mới sải bước tới cửu trọng thiên này, tại sao lại nói đến may mắn.

Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, lên Thiên Đài đi. Khổ Hạnh tăng cười nói với Lâm Phong.

- Dạ.

Lâm Phong gật gật đầu, ánh mắt lập tức nhìn xuống, nhìn về phía tứ trọng thiên kia, trước cười lạnh với Dương Tử Lam, khiến ánh mắt Dương Tử Lam khó chịu, theo y, lúc này trong nụ cười của Lâm Phong, toàn bộ đều là ý châm chọc, khiến y khó có thể chịu đựng nổi.

- Nguyệt Tâm, chúng ta lên Thiên Đài thôi!

Lâm Phong mỉm cười với Thu Nguyệt Tâm, Thu Nguyệt Tâm gật gật đầu. Lúc này hai mắt của nàng cũng ẩn chứa ý cười, Lâm Phong có thể đi lên cửu trọng thiên, thanh danh tất nhiên truyền khắp Thiên Cảnh thành, như vậy, người trong gia tộc cũng sẽ coi trọng Lâm Phong hơn chút. Thân thể Lâm Phong chậm rãi di chuyển, nhìn chiếc chìa khóa Hoàng Kim chí tôn trước mắt, chìa khóa hư ảo này đang lộ ra quang hoa màu vàng. Khổ Hạnh tăng nói, chìa khóa càng cao càng hữu dụng, hiện giờ hắn đi lên tới cửu trọng thiên, lấy được chìa khóa kim quang, không biết sẽ có cái niềm vui bất ngờ gì. Vươn tay, Lâm Phong nắm chìa khóa kim quang trong tay, trong khoảnh khắc, một luồng quang hoa màu vàng bao phủ thân thể hắn, dường như đang chui vào trong cơ thể hắn. Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy thân thể lay động, lúc sau, hắn phát hiện, mình đã ở một nơi khác. Một chỗ cực kỳ trống trải mờ ảo, xung quanh đều thấy người là người. Ánh mắt đảo qua, Lâm Phong nhìn qua nơi trống trải bên cạnh, lại thấy Khổ Hạnh tăng đang ngồi xếp bằng giữa hư không, phía dưới đó là cửu trọng thiên cùng với mười tám ngàn bậc thang trời. Đi lên cửu trọng thiên, quả nhiên là Thiên Đài. Ánh mắt Lâm Phong lại nhìn sang một phương hướng khác, ở đây xuất hiện khoảng không mênh mông, cực kỳ mở ảo, ngoại trừ vùng đất mênh mông trống trải vô bờ phía trước, là một con đường thênh thang nhìn không thấy điểm cuối. Con đường này còn rộng lớn hơn so với thang trời, hai bên đường, phân bố rải rác từng tòa cung điện, hư vô mờ mịt, như có như không. Đại khí, giống như tiên cảnh, như thể Thiên cung của Ngọc Hoàng Đại Đế trong phim truyền hình kiếp trước, vô cùng uy nghiêm.

- Thiên Đài, nơi Hoàng ở!

Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, Hoàng Vũ, không biết có được thần thông lớn đến cỡ nào, rốt cuộc mạnh cỡ bao nhiêu, nếu không có thang trời mười tám ngàn trượng kia, Thiên Đài kh.ủng bố này đều hư ảo, không ai có thể bước lên. Chỉ có điều, hôm nay, ngày Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển nhận môn đồ, nên Thiên Đài mới mở ra! Những người này đều là người thông qua thang trời, bước lên cửu trọng thiên, đoạt được chìa khóa hư quang trong nhóm người, lúc này bọn họ cũng cực kỳ an tĩnh, đều tự ngồi tại vị trí của mình, không ai ồn ào. Nơi này chính là Thiên Đài, địa bàn của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, không người nào dám trong này làm càn. Trong lòng bọn họ đều biểu hiện lòng kính sợ nồng đậm, điều bọn họ phải làm chỉ là chờ đợi mà thôi, chờ đợi khảo hạch môn đồ chân chính. Tuy nhiên, giờ phút này, Lâm Phong phát hiện dường như có chút không đúng, bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang theo dõi, nhìn về phía hắn. Hắn phát hiện, vị trí của bản thân vậy mà lại ngay chính giữa, phía trước mọi người, như thể vị trí chí tôn. Mà đứng gần bên cạnh hắn nhất, chỉ có hai người, bọn họ theo thứ tự là Hiên Viên Phá Thiên cùng với Mông Bá. Xuống chút nữa, có một số nhóm người, trong đó, có Thu Nguyệt Tâm, Lâm Nhược Thiên, cùng với Dương Tử Lam. Phía sau cũng còn có người, hơn nữa số lượng hiện ra theo hình thang, càng ngày càng nhiều.

- Đây chắc căn cứ việc tiến vào tầng trọng thiên thứ mấy mà xếp hạng rồi!

Ánh mắt Lâm Phong hơi cứng lại, hơn nữa, hắn còn phát hiện được một điều bất thường nữa, đó chính là, nơi này chỉ có cường giải Thiên Vũ, không có Tôn giả, hiển nhiên, Tôn giả có lẽ đang một nơi khác.

- Lạnh thật!

Trong lòng Lâm Phong cảm thấy hàn ý, ánh mắt nhìn về phía hai người gần hắn nhất. Trong đôi mắt Mông Bá lộ ra vẻ kinh hãi, mà trong ánh mắt của Hiên Viên Phá Thiên thì lộ ra lãnh quang dày đặc. Làm sao, tại sao có thể như vậy? Lúc ấy khi y sải bước tới ngũ trọng thiên, thông qua chìa khóa thanh quang tới nơi này đầu tiên, từng nói lời ngông cuồng, không ai có thể vượt qua y. Sau đó, sự thật dường như cũng được chứng minh rồi, sau y, tất cả mọi người đều nhất nhất xếp hạng phía sau, nhưng mà trước đó không lâu, vậy mà lại xuất hiện một người đang đứng song song cùng y, chính là Mông Bá. Nếu chỉ như vậy thì cũng đành thôi, chỉ có một người cân bằng với y mà thôi, nhưng mà hiện tại, có một người, thậm chí còn vượt trên y, hiển nhiên, đối phương ở trên cửu trọng thiên đi được đến tầng cao hơn.

- Là ngươi!

Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng, y đương nhiên nhớ rõ Lâm Phong, con kiến y từng gặp phải trong Long cung dưới đáy Ô giang. Hơn nữa, người này cùng con súc sinh kia, dường như có làm một chút chuyện không muốn người biết, mở ra một không gian dưới Long cung, không biết chiếm được cái bảo vật gì.

- Chúng ta lại gặp mặt!

Lâm Phong cười cười hướng Hiên Viên Phá Thiên.

- Không nghĩ tới lại là con kiến như ngươi nhảy lên lục trọng thiên, hơn nữa, ngày ấy, tu vi của ngươi chỉ là Thiên Vũ cảnh tầng hai, bây giờ đã là Thiên Vũ cảnh tầng bốn.

Trong Long cung, ngươi chiếm được cái gì? Hiên Viên Phá Thiên lạnh lùng nói, y cho rằng, Lâm Phong có thể sải bước lên tới lục trọng thiên, ngay cả tu vi cũng vượt lên hai đại cảnh giới, nhất định là nhờ bảo vật lấy được ở bên trong Long cung.

- Ai bảo ngươi ta đi lên lục trọng thiên vậy!

Lâm Phong cười lạnh:

- Về phần ta chiếm được gì ở nơi đó, ngươi hỏi không phải là vô ích sao, ta nói ngươi sẽ tin ư? - Đương nhiên không tin.

Hiên Viên Phá Thiên hừ lạnh một tiếng:

- Tuy nhiên không quan hệ, bất kể ngươi chiếm được cái gì, ta sẽ tự mình tới lấy về.

Về phần ngươi bước lên tầng trọng thiên thứ mấy, có liên quan gì tới ta đâu. Bất kể là tầng trọng thiên thứ mấy, trong mắt ta ngươi đều là một con kiến. Dứt lời, thân thể của Hiên Viên Phá Thiên đứng lên, khí tức lạnh như băng, vậy mà lại muốn động thủ với Lâm Phong.

- Ngồi xuống cho ta!

Một thanh âm băng hàn lạnh lùng truyền đến, khiến vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, ngay sau đó, y ngẩng đầu nhìn bóng dáng trong hư không, vẻ mặt lạnh lùng, không khuất phục. Hóa ra người này chính là người từng nhục nhã y, Hầu Thanh Lâm.

- Trên Thiên Đài, ngươi tốt nhất không nên làm càn.

Mặt khác, ngươi nói người khác là con kiến, thì chính ngươi còn không bằng con kiến. Hầu Thanh Lâm lạnh lùng nói.

- Ta chính là hậu duệ hoàng thất Hiên Viên, có được huyết mạch Hoàng, nơi bắc hoang, vô địch cùng cấp, sao có thể lấy hai chữ con kiến tới bình luận.

Cho dù ngươi có không ưa ta, cũng không cần cố ý nhằm vào ta như thế. Hiên Viên Phá Thiên ngạo khí nói.

- Bất kể ngươi hậu duệ người phương nào, có được loại huyết mạch nào, ta chỉ biết, ngươi bất quá là bước lên tới ngũ trọng thiên mà thôi, nhưng hắn là đi lên tới cửu trọng thiên.

Vậy ngươi có tư cách gì gọi người khác là con kiến! Hầu Thanh Lâm lạnh như băng lên tiếng, càng nhìn càng không ưa tên Hiên Viên Phá Thiên này. Người này quá mức xấc láo, không coi ai ra gì, ai cũng không để vào mắt. Người mạnh hơn y, thì y cho rằng tương lai có thể dẫm nát người đó dưới chân, còn người yếu hơn y lại bị y coi hư con kiến.

- Tầng thứ chín của cửu trọng thiên!

Vẻ mặt Hiên Viên Phá Thiên cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong hàn quang đại phóng. Không chỉ có Hiên Viên Phá Thiên, tất cả những người trên Thiên Đài này đều cả kinh, tầng thứ chín, người này vậy mà đi lên tới tầng thứ chín cửu trọng thiên!

- Ngươi coi người khác là con kiến, chỉ bởi vì tu vi của ngươi cao hơn người ta mà thôi.

Như vậy, thời điểm ngươi nhục nhã người khác, bản thân ngươi không phải con kiến, nhưng đến trước mặt ta, ngươi cũng là con kiến! Hầu Thanh Lâm lạnh lùng châm chọc Hiên Viên Phá Thiên!