Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1020: Lâm Phong chiến Thiên




Lâm Phong đứng đó lẳng lặng cảm thụ cỗ xu thế mênh mông.

Lúc này, năm người trên tứ trọng thiên, trên người bọn họ đều có một cỗ lưu quang kinh khủng lưu chuyển, từng người trong bọn họ đều tự siết chặt thân, dường như chỉ cần buông lỏng một chút thôi, cũng sẽ bị ép tới gục xuống, thậm chí bạo nổ máu thịt mà ch.ết.

- Ngu xuẩn, hiện tại tiến thoái lưỡng nan rồi chứ!

Dương Tử Lam lạnh lùng nói, bước chân của y đột nhiên bước lên, một tiếng nổ ầm vang, y tiếp tục đi lên phía trên, trèo lên chín bậc thang trời của tứ trọng thiên. Mỗi bước một bậc thang, nhưng mà sau khi hạ xuống một bước, bọn họ đều phải tạm dừng một lát, ổn định thân hình, ổn định khí tức huyết nhục, không đến mức bị cỗ đại thế này đè sập.

- Nàng lên trước đi!

Lâm Phong nói nhỏ với Thu Nguyệt Tâm, Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, cũng lập tức vững bước đi lên phía trên, một bước một bậc thang, không dám lơi lỏng một chút nào.

- Ngoại trừ người ngoài kia, bốn vị thiên tài của bốn thế gia đều đang tiến lên phía trước!

Trong lòng mọi người rung động, tới tứ trọng thiên rồi, còn muốn bước lên phía trước, không ngừng tới gần kỳ tích của Hiên Viên Phá Thiên. Tuy nhiên, người nọ cuối cùng cũng đạt tới cực hạn, có lẽ đúng như Dương Tử Lam nói, tiến thoái lưỡng nan. Ầm ầm, tiếng động của bộ pháp chấn động màng tai của mọi người, khiến lòng của bọn họ cũng nhảy lên theo. Cuối cùng, bước chân bốn người, toàn bộ đều vững vàng đứng lại, đứng tại bậc thứ chín của tứ trọng thiên. Nhưng mà bọn họ giờ phút này đều kéo căng toàn thân, cực kỳ chặt chẽ, không dám thả lỏng dù chỉ trong nháy mắt, vì chỉ cần buông lỏng, sẽ bị đè sập xuống.

- Hừ!

Dương Tử Lam quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong một cái:

- Thật đáng buồn cho ngươi, cuối cùng cũng bị đánh đi xuống.

Nhưng mà vào lúc này, y lại thấy Lâm Phong hướng y lộ ra nụ cười có chút trào phúng, cực kỳ tà ác. Bước chân Lâm Phong bắt đầu chuyển động, vừa sải bước ra, một bước một bậc thang trời, thân thể ổn trọng như ngọn núi, không có chút dao động nào.

- Hả? Vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã thấy Lâm Phong đi ra từng bước một, liên tục chín bước, giống như Hiên Viên Phá Thiên vừa rồi, một bước một bậc thang trời, đi thẳng tới bậc thang phía trên, nơi mấy người đang đứng song song, chấn động mọi người dại ra một hồi!

- Làm sao có thể, một người vô danh, vậy mà lại làm được!

Trong lòng mọi người vô cùng rung động, đến đó hẳn là cực hạn của mấy người Dương Tử Lam rồi, nhưng mà không ngờ, Lâm Phong cũng đạt tới.

- Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa? Lâm Phong thản nhiên liếc nhìn Dương Tử Lam một cái, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng, khiến Dương Tử Lam mặt mày xanh mét, cảm giác không thể chấp nhận được.

Y biết rằng mình đã tới cực hạn, nhưng người này, cũng đi tới điểm cực hạn của y, khiến y cảm giác rất khó tiếp nhận.

- Ha ha ha, ai dám theo ta đi tiếp nào!

Mông Bá liều lĩnh cười, làm cho trong lòng mọi người run lên, Mông Bá hắn còn muốn đi lên, thật sự muốn bước lên ngũ trọng thiên, giống như Hiên Viên Phá Thiên sao?

- Bước lên rồi, nếu như không có cách nào đi tới bậc cuối của ngũ trọng thiên, chẳng phải công dã tràng sao, ngược lại còn làm cho mình lâm vào tuyệt địa!

Dương Tử Lam lãnh đạm nói một tiếng. Lâm Nhược Thiên trầm ngâm, bước chân của y hơi hơi bước lên, bước vào ngũ trọng thiên kia, thân thể mạnh mẽ lóe lên một cái, ngay sau đó, bước chân của y lập tức rút trở về, thân thể không ổn, lui về sau một bước, suýt nữa bị lực lượng kinh khủng đánh bay ra ngoài.

- Không đi!

Lâm Nhược Thiên thản nhiên nói, không định đi lên nữa.

- Ha ha ha, các ngươi đã không đi, ta đi lên chơi một chút.

Ánh mắt Mông Bá nhìn về khoảng không phía trước, bước chân đột nhiên nhảy lên tầng năm.

- Rống!

!!! Bị lực lượng kinh khủng của tầng thứ năm áp bách, Mông Bá rống lên một tiếng, quần áo trên người nát vụn ra, lộ ra từng khối cơ bắp khủ/ng bố, thân trần của gã thậm chí xuất hiện từng đạo hoa văn k/hủng bố, không ngừng lưu chuyển, rèn thân thể của gã mạnh mẽ hơn.

- Ầm ầm!

Một tiếng chấn động vang lên, thân thể Mông Bá đứng vững tại đó, lực áp bách k/hủng bố khiến thân thể gã cũng bị ép lên huyết vân, cực kỳ dữ tợn.

- Rống!

Mông Bá ngửa mặt lên trời rống giận, tiếng bước chân nện xuống ầm ầm truyền ra, gã bước đi từng bước một, tiếp tục trèo lên phía trên, mỗi một bước đều giống như chịu sức lực lớn đến ngàn vạn cân, đầu gối cũng đã bị áp bách đến khụy xuống. Nhưng ý chí bất khuất thúc đẩy gã đi về phía trước, cuối cùng, Mông Bá cũng đạp lên bậc thang trời thứ chín của ngũ trọng thiên, đoạt được một cái chìa khóa màu xanh, hào quang lập tức lóe lên, thân thể gã biến mất không thấy đâu nữa.

- Thành công, Mông Bá thành công!

Lúc này, mọi người cảm thấy trong lòng trào dâng, một màn kia quá rung động lòng người. Mà ngay cả Lâm Nhược Thiên và Dương Tử Lam cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, ánh mắt mở lớn, không thể tin.

- Hắn còn mạnh hơn ngươi nhiều.

Lâm Phong lãnh đạm, trào phúng Dương Tử Lam.

- Câm miệng, ngươi cũng không có hơn gì ta, chỉ đứng cùng một vị trí mà thôi, đắc ý vênh váo cái gì, con kiến cuối cùng vẫn là con kiến!

Dương Tử Lam lạnh lùng nói. Lâm Phong cười lạnh với Dương Tử Lam, lập tức, một cỗ lực lượng huyết mạch kinh k/hủng bắt đầu không ngừng lưu chuyển ở trong cơ thể hắn, lực lượng chân nguyên, Phật Ma lực, huyết mạch lực, trải rộng toàn thân. Bước chân nhảy lên, Lâm Phong đi thẳng lên ngũ trọng thiên. Cảnh tượng này khiến ánh mắt mọi người đều kinh hãi, đứng hình, người vô danh này, hắn muốn sải bước lên ngũ trọng thiên? Duy chỉ có Thu Nguyệt Tâm không có chút khiếp sợ nào, dường như tất cả đều ở trong dự liệu của nàng, Lâm Phong nhất định sẽ đi xa hơn nàng.

- Ầm ầm!

Bước chân Lâm Phong vững vàng đạp trên ngũ trọng thiên, uy áp đáng sợ dường muốn đè sập thân thể hắn xuống, nhưng mà lực lượng kinh khủng cũng đồng thời nở rộ, ổn định lại thân hình. Dừng lại vài giây, ánh mắt của mọi người vẫn đang dại ra, đã thấy Lâm Phong quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Dương Tử Lam.

- Từ một khắc khi ta bước lên cửu trọng thiên, ngươi vẫn luôn miệt thị, châm chọc ta, mở miệng ra là con kiến, thật giống như ta xa xa không bằng ngươi.

Nhưng mà giờ phút này, con kiến như ta đứng trên đỉnh đầu ngươi, mà ngươi lại chỉ có thể ngưỡng mộ ta, không biết lúc này ngươi suy nghĩ cái gì? Lâm Phong thản nhiên nói với Dương Tử Lam, thanh âm bình tĩnh, nhưng mà lại làm cho mọi người đều ngơ ngẩn, Dương Tử Lam lúc này sẽ nghĩ cái gì? Không có ai biết, chỉ có bản thân Dương Tử Lam biết chính mình đang suy nghĩ gì, y vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi.

- Cái ngươi gọi là cao cao tại thượng, bất quá chỉ là bản thân ngươi cho như vậy.

Ta vừa rồi đã nói qua, loại người tự cho là đúng như ngươi, nếu dứt bỏ khỏi gia tộc, ch.ết thế nào cũng không biết. Chuyện hôm nay, vẫn do ngươi tự rước lấy nhục, nếu ta là con kiến, chẳng phải ngươi không bằng con kiến sao?!! Từng chừ từng câu Lâm Phong nói như đâm thẳng vào trong lòng Dương Tử Lam. Nếu Lâm Phong là con kiến, vậy Dương Tử Lam hắn chẳng phải thật sự không bằng con kiến?

- Ầm ầm!

Một đạo thanh âm rung động đáng sợ, đánh Dương Tử Lam hồi thần, lại thấy bước chân Lâm Phong tiếp tục nhảy lên thang trời, từng bước một, như một tòa núi cổ, không ngừng chấn động chạm đất. Trong ánh mắt chăm chú kinh hãi của mọi người, Lâm Phong đi tới bậc cuối cùng của ngũ trọng thiên, cái chìa khóa do hào quang màu xanh hư ảo biến thành, có thể đụng tay tới.

- Không nghĩ tới một hạng người vô danh lại có thể giống như Hiên Viên Phá Thiên, cùng với Mông Bá, lấy được chiếc chìa khóa màu xanh!

Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng nhấc lên một trận sóng lớn, việc Hiên Viên Phá Thiên làm được, người này cũng làm được. Dương Tử Lam nắm chặt hai đấm, chỉ cảm thấy y nhận phải nhục nhã thật lớn.

- Chúng ta lên Thiên Đài sao? Thu Nguyệt Tâm cười hỏi Lâm Phong một tiếng.

Lâm Phong khẽ lắc đầu, khiến trong lòng Thu Nguyệt Tâm có chút nghi hoặc, lập tức nghe Lâm Phong tiếp tục nói:

- Lúc Hiên Viên Phá Thiên nhảy lên lục trọng thiên liền tuyên bố, mọi người chỉ có thể ngưng lại ở đó, tuy rằng thiên phú k.hủng bố, nhưng lời nói lại không quá mức chính xác.

- Cái gì? Nghe thấy lời Lâm Phong nói, vẻ mặt mọi người lập tức cứng đờ.

Lâm Phong hắn còn muốn vượt qua Hiên Viên Phá Thiên, bước lên lục trọng thiên!

- Tự tìm đường ch.ết!

Dương Tử Lam châm chọc một tiếng.

- Câm miệng!

Lâm Phong quát lạnh với Dương Tử Lam, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Người tự rước lấy nhục như ngươi, còn có tư cách gì ở đây nói chuyện, người không xứng!

Vẻ mặt Dương Tử Lam lập tức co quắp, Lâm Phong nói y, không xứng?

- Con kiến còn có thể đụng thủng đê, Mông Bá bởi vì dám khiêu chiến cực hạn của mình, lấy ý chí bất khuất sải bước tới ngũ trọng thiên này, đoạt được cái chìa khóa màu xanh.

Mà ta, hiện giờ đứng tại ngũ trọng thiên này còn dư lực, sao có thể không chiến! Lâm Phong cao giọng nói, từng chữ rung động, làm cho người ta cảm giác khí huyết sôi trào. Ngay sau đó, trong ánh mắt chăm chú rung động của mọi người, Lâm Phong lại bước một bước nữa đi lên phía trên.

- Ầm ầm!

Cuồng phong như sóng lớn, thổi đến trên người Lâm Phong, tóc dài đều bị thổi đến thẳng tắp, thân thể Lâm Phong lắc lư mạnh mẽ, giống như có một tòa cung điện áp bức xuống, muốn làm đầu gối hắn khụy xuống, ngã quỵ trên mặt đất.

- Người võ đạo, bất khuất, không buông tha, lấy ý chí của mình chiến với thiên địa, thiên địa có đại thế, muốn đè sập người.

Nhưng thân thể ta là tu sĩ Thiên Vũ, Thiên Nhân hợp nhất, làm sao lại không có xu thế võ đạo, sao có thể bị thiên địa đè sập, nếu Thiên muốn đè ta, ta liền chiến Thiên! Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn trời, trong ánh mắt giống như có thanh kiếm sắc nhằm về phía khoảng không trên cao.

- Sát!

Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đầu gối hơi cong đứng thẳng lên, thân thể hắn đứng nghiêm, cao lớn ngạo nghễ. Cái gì là ngạo, đây mới là ngạo thật sự, ngạo của Dương Tử Lam, trước mặt Lâm Phong bé nhỏ không đáng kể, rất bé nhỏ, kiểu ngạo tự cho mình đúng!