Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1003: Thang trời khủng bố




Đêm yên tĩnh, Lâm Phong đang an tĩnh tu luyện trong phòng, không có nửa điểm khí tức.

- Ầm ầm!

Một tiếng vang đột ngột đánh vỡ yên tĩnh bóng đêm, cửa phòng Lâm Phong bị một cước đá văng. Mở mắt ra, Lâm Phong thấy bóng hình áo trắng xinh đẹp, không khỏi cười khổ.

- Làm sao, không hoan nghênh? Thu Nguyệt Tâm dịu dàng cười với hắn, nụ cười cực kỳ quyến rũ, khiến người động tâm.

- Làm sao lại như vậy? Lâm Phong đứng lên, đi về phía Thu Nguyệt Tâm cười nói: - Chỉ không nghĩ tới, nàng sẽ tới đây vào đêm khuya, cần ta làm bạn à? - Ta một thân một mình, độc thủ khuê phòng, ngươi không tới tìm, ta phải tới tìm ngươi chứ.

Thu Nguyệt Tâm vẫn cười quyến rũ, đi tới gần Lâm Phong. Nhìn nụ cười của đối phương, trong lòng Lâm Phong lại sinh ra một cỗ cảnh giác. Nữ nhân này không phải đến báo thù chứ, nhưng ban ngày không có động tĩnh, lại đợi ban đêm chạy tới.

- Nếu như nàng sớm nói cho ta biết, ta đã tự mình đi qua rồi!

Lâm Phong vươn tay, v.uốt ve mặt Thu Nguyệt Tâm, mà Thu Nguyệt Tâm lại không ngăn cản hắn, tùy ý hắn âu yếm trên mặt mình, còn cười ngọt ngào.

- Thoải mái sao!

Thu Nguyệt Tâm thấp giọng hỏi.

- Ừ, da thịt trắng mịn, mềm mại không xương, thoải mái.

Lâm Phong gật đầu xác nhận.

- Ta cho ngươi thật thoải mái một phen.

Nụ cười trên mặt Thu Nguyệt Tâm đột nhiên biến mất, nhiệt độ trong không gian giảm xuống tới điểm đóng băng, một chưởng mạnh mẽ đánh tới Lâm Phong, tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Lâm Phong khiếp sợ. Lâm Phong sớm đã có chuẩn bị, lực lượng cả người được điều động, thậm chí còn vận dụng cả một luồng lực lượng huyết mạch, bằng không hắn sẽ bị đánh thật sự thảm.

- Ầm, ầm, ầm!

Trong phòng xuất hiện một hồi đại chiến, chấn động không ngừng run rẩy, cũng may hai người đều cố ý áp chế, chỉ đánh nát vụn toàn bộ nội thất bài trí trong phòng. Đợi khi chiến đấu ngừng lại, Lâm Phong không ngừng t.hở dốc, vẻ mặt buồn bực, quần áo trên người hỗn độn, lưu lại vài đạo chưởng ấn rõ ràng, lại bị đánh bại.

- Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại, làm sao có thể đối mặt với gia tộc Thu thị, làm sao có thể cưới ta.

Thu Nguyệt Tâm lạnh băng nhìn Lâm Phong, lập tức xoay người nói:

- Đi theo ta!

- Đi đâu? Lâm Phong gọi theo một tiếng.

- Thiên Đài, chí ít cũng phải trở thành môn đồ Hoàng Vũ trước đã!

Thu Nguyệt Tâm cũng không quay đầu lại nói, Lâm Phong chỉ có thể cười khổ đuổi theo. Ra cửa phòng, Lâm Phong phát hiện, tên Cùng Kỳ kia lại ngồi xổm nơi đó, sau khi nhìn thấy hắn đi ra lại nghênh ngang rời khỏi, làm Lâm Phong tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Lão khốn khiếp nhà ngươi!

Lâm Phong lạnh lùng nói một tiếng, thân hình lập tức lóe lên đuổi theo Thu Nguyệt Tâm. Sau khi hai người biến mất, ánh mắt Cùng Kỳ nhìn bóng lưng Thu Nguyệt Tâm, đôi mắt to lớn lóe lên, dường như đang tự hỏi gì đó.

- Tiểu nha đầu kia lại động tâm với tiểu tử này nhanh đến vậy, không nên a, trừ phi.

... Trong miệng thì thào nói nhỏ một tiếng, Cùng Kỳ cũng không tiếp tục nói nữa. Hiện tại, nó cũng không dám khẳng định, nó không biết nên nói Lâm Phong gặp được đại vận, hay đen đủi nữa. Thu Nguyệt Tâm quả nhiên mang theo Lâm Phong đi tới phía dưới Thiên Đài. Trong đêm đen, từ thang trời mười tám ngàn trượng kia có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng, dường như ngay trên đỉnh thang trời, giống như chỉ cần đi lên Thiên Đài sẽ có thể lấy được vầng trăng đó xuống.

- Mười tám ngàn bậc thang trời này, chúng ta còn có hơn mười ngày nữa sẽ phải đối mặt, không bằng chuẩn trước một chút, lo trước khỏi họa.

Nhất là ngươi, phải trở thành môn đồ của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, trở thành môn đồ Hoàng Vũ. Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn lên Thiên Đài, nói với Lâm Phong đứng bên cạnh. Lâm Phong quay đầu nhìn Thu Nguyệt Tâm, khiến Thu Nguyệt Tâm có chút không được tự nhiên, lập tức nhìn lại hắn:

- Ngươi có nghe ta nói không? - Trở thành môn đồ Hoàng Vũ, như vậy cưới nàng sẽ bớt đi một chút cản trở, đúng không? Lâm Phong khẽ cười, lại nói với Thu Nguyệt Tâm: - Xem ra nàng đã nghĩ kỹ muốn gả cho ta.

Sắc mặt Thu Nguyệt Tâm khẽ cứng lại, nhìn Lâm Phong, sau đó, trên mặt lộ ra một nụ cười mị hoặc, nói:

- Ôm cũng ôm qua rồi, hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn phụ trách? - Phụ trách, đương nhiên phụ trách.

Lâm Phong nhìn nụ cười của Thu Nguyệt Tâm có chút sợ hãi, run run rẩy rẩy cười nói.

- Vậy ngươi không được nuốt lời.

Thu Nguyệt Tâm vẫn mỉm cười, nói. Lâm Phong không nói gì thêm, bước chân tới, lại lần nữa đi thử lên cái thang trời. Tuy đêm đã khuya, nhưng người đi thử lên thang trời cũng không chỉ có hai người họ. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, muốn trở thành môn đồ Hoàng Vũ không có đơn giản, nhất là lần đầu tiên Thạch Hoàng và Vũ Hoàng tuyển chọn, điều kiện đương nhiên vô cùng hà khắc. Hai người Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong lúc này đều cực kỳ nhanh, như hai cơn cuồng phong cuốn qua từng bậc từng bậc thang trời, không ngừng bay lên phía trên, nháy mắt đã vượt qua ba nghìn bậc thang, trên lưng hai người đang bị xu thế k.hủng bố áp bách.

- Tốc độ ngươi quá chậm, mau đuổi theo ta!

Thu Nguyệt Tâm vẫn ở phía trước, quay đầu cười với Lâm Phong. Lâm Phong trầm mặc gật đầu, lẳng lặng cảm thụ xu thế thiên địa không ngừng áp bách lên người, tốc độ hắn vẫn thong thả như trước, dường như không có gì khác so với lúc bắt đầu, vững bước bay lên. Sau một lát, Thu Nguyệt Tâm và Lâm Phong đã vượt qua mười ngàn bậc thang trời, một cỗ uy thế mênh mông đè lên trên người họ, làm họ có loại cảm giác hô hấp không thông, trên lưng giống như cõng hai ngọn núi.

- Không có vấn đề gì chứ? Thu Nguyệt Tâm quay đầu lại nhìn Lâm Phong hỏi.

- Mười tám ngàn bậc thang, lúc này mới chỉ có mười ngàn thôi, đương nhiên không có vấn đề!

Lâm Phong cười, lấy Phong ý chí bao phủ thân thể, hít một hơi sâu, tiếp tục bay vọt lên phía trên. Lúc này, Thu Nguyệt Tâm đi theo sau lưng hắn, rất nhanh, mười ba ngàn bậc thang trời đã sau lưng hai người, Lâm Phong vẫn không dừng lại. Tiếp đó, mười lăm ngàn bậc thang trời lại bị vượt qua, Lâm Phong vẫn như trước, không dừng lại. Điều này làm đối mắt đẹp của Thu Nguyệt Tâm lóe lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn. Lúc này đây, nàng cũng bắt đầu t.hở dốc, cả người đầy mồ hôi, cần phải dừng lại để điều tức hơi thở, sau đó mới có thể tiếp tục đi lên. Nhưng Lâm Phong lại giống như vô sự, một hơi bay vút lên, không có nửa khắc tạm dừng.

- Huyết khí hắn có thể chống đỡ nổi sao?!

Thu Nguyệt Tâm thì thào tự nói, phút chốc lại không ngừng tự hỏi... Thang trời này, không chỉ dựa vào thực lực, mà còn cần huyết khí hùng mạnh chống đỡ, nếu không, kinh mạch có thể bị đại thế thiên địa đè ép, bức bách nổ tung. Sau khi đã vượt qua mười sáu ngàn bậc thang trời, Thu Nguyệt Tâm rốt cục không thể chịu đựng được nữa, đứng lại nghĩ mệt, trì hoãn một chút, nhìn Lâm Phong vẫn còn muốn tiến lên phía trước, không khỏi thấp giọng gọi:

- Lâm Phong, chờ ta một chút!

Thanh âm yếu ớt mềm nhẹ, lộ ra một chút dịu dàng, Lâm Phong quay đầu, nhìn nữ tử phía sau, lộ ra nụ tươi cười như ánh mắt trời. Thu Nguyệt Tâm được mọi người gọi là băng sương mỹ nhân, độc lai độc vãng, hơn nữa còn cực kỳ cường thế, nhưng lúc này, trong thanh âm lại mơ hồ lộ ra một mặt dịu dàng của nữ nhân.

- Ai bảo ngươi đi nhanh vậy hả? Thu Nguyệt Tâm trừng mắt nhìn hắn, khiến Lâm Phong cứng họng, vừa rồi, hình như nàng bảo mình đi nhanh mà? - Chậm xuống một chút, còn hai ngàn bậc cuối cùng thôi!

Thu Nguyệt Tâm cười, nghỉ ngơi một lát, thân hình lại lập tức lóe lên:

- Tiếp tục đi lên!

- Ừ!

Lâm Phong gật đầu, thân thể hai người lại lần nữa bay vọt lên phía trên. Lực lượng áp bách của thang trời rất quỷ dị, áp bách định ra cho từng người khác nhau, tu vi mạnh thì càng mạnh, bởi vậy, tuy Thu Nguyệt Tâm mạnh hơn Lâm Phong, nhưng cũng không thoải mái hơn hắn bao nhiêu. Qua thời gian một nén nhang, hai người đã đi qua mười bảy ngàn bậc thang trời, lúc này, áp lực kinh khủng làm người ta phải thở dốc, Thu Nguyệt Tâm lại lần nữa ngừng lại, trợn trắng mắt liếc Lâm Phong một cái:

- Khốn khiếp, huyết khí ngươi tại mạnh đến như vậy!

- Ta nói huyết khí mình yếu đâu?.

Lâm Phong không còn lời nào để nói với bà cô này.

- Ngươi.

.. Sắc mặt Thu Nguyệt Tâm cau lại, tuy nhiên ngay sau đó, lại lộ ra một chút ý cười, nói:

- Mười bảy ngàn rồi, xem dạng này thì ta đã suy nghĩ nhiều, chúng ta hẳn có thể sải bước lên Thiên Đài đấy, đi.

Hai người tiếp tục bay nhanh đi lên, áp lực sau đó cũng dũng mãnh hơn rất nhiều, ép hai người tới toàn thân căng cứng, máu cũng muốn nổ bung ra, cỗ xu thế này thật quá kinh khủng.

- Nhanh!

Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn trên không, bọn họ đã vượt qua được mười bảy ngàn chín trăm bậc thang trời, chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng.

- Hô.

.... Thu Nguyệt Tâm dừng lại, thở ra một hơi thật dài, sau đó cười nói:

- Nhanh thật, một trăm bậc cuối cùng rồi, chúng ta đều có thể thành công!

Dứt lời, thân thể nàng đột nhiên vượt lên, một cỗ chân nguyên lực k.hủng bố tụ hợp, ngay sau đó sải bước vượt qua được mười tám bậc cầu thang, còn dư lại tám mươi hai bậc thang cuối cùng!

- Ầm!

Lại tiếp tục hung hăng bước ra một bước, sắc mặt Thu Nguyệt Tâm bị áp bách đến hồng nhuận, nhưng vẫn cười nói:

- Lâm Phong, còn dư lại tám mươi mốt bậc thôi!

Thanh âm nàng lộ ra vẻ hưng phấn đơn thuần, lại lần nữa bước lên, sải bước vượt qua tám mươi mốt bậc cầu thang cuối cùng kia.

- Ầm ầm!

Một cỗ áp lực mênh mông không gì sánh bằng đánh lên người Thu Nguyệt Tâm, chỉ thấy khóe miệng nàng xuất hiện vết máu, thân thể bị đánh bay xuống phía dưới.