Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 934: 934: Nhắc Nhở Tô Yên Soái






Sau khi Dương Ân đưa ra quyết định này, đôi mắt của các thành viên quân đoàn Tử thần đều ươn ướt.

Nhiều người trong số họ vẫn còn người thân, họ đã muốn về thăm nhà từ lâu nhưng vẫn không đủ dũng khí, bây giờ nghe Dương Ân nhắc đến, những áp lực trong lòng họ cuối cùng cũng bùng nổ, họ rất nhớ người thân của mình.

Cho dù bọn họ đã không còn quân tịch, nhưng bởi vì có Dương Ân cho nên bọn ở bất luận là ở trong vương thành hay ở ngoài biên quan đều từng lập được công lao hãn mã, nhận được huân chương chiến tích, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ để cho bọn họ làm rạng rỡ tổ tông, có thể vinh quy bái tổ rồi.

Dương Ân bảo Bàng Nguyên sắp xếp ngày nghỉ lần lượt cho tất cả bọn họ, mỗi lần được nghỉ 300 người, chia thành bốn năm đợt, mỗi một đợt có thể về thăm nhà khoảng 1 tháng, nếu như có gia đình của ai muốn đến vương thành sinh sống thì Dương phủ cũng chịu trách nhiệm sắp xếp chuyện đó, nếu không muốn đến vương thành sinh sống thì cứ phát ngân lượng cho bọn họ đủ trang trải cuộc sống, giải quyết hết những lo lắng buồn phiền về người thân cho tất cả binh sĩ của quân đoàn Tử thần.

Bàng Nguyên rất hài lòng với sự sắp xếp của Dương Ân, công việc cụ thể thế nào đều do y toàn quyền xử lý.

Sau khi phân phó công việc, Dương Ân cưỡi rùa vân bạc cùng với Khỉ Gầy cưỡi Hổ Hỏa Vân nhanh chóng phi tới dãy núi Lang Yên.

Lần này Dương Ân không có thời gian để trì hoãn nữa, hắn thúc giục con rùa vân bạc chạy băng băng trên đường, tranh thủ tới dãy núi Lang Yên trong khoảng thời gian nhanh nhất.


Con rùa vân bạc đã đạt tới cảnh giới yêu vương đỉnh cấp, trong khoảng thời gian này việc tu luyện của nó bị đình trệ do nguồn năng lượng ảnh hưởng tới huyết mạch của nó đang lớn dần, nếu như nó vẫn muốn thăng cấp cảnh giới thì nó phải từng bước bồi bổ và cường hóa huyết mạch mới được.

Để cường hóa huyết mạch thì một là phải thức tỉnh huyết mạch căn nguyên, đây là con đường tốt nhất nhưng cũng khó nhất, hai là phải cắn nuốt huyết mạch đồng nguyên để bổ sung lực huyết mạch cho chính mình, con đường này đòi hỏi nó phải liên tục tìm kiếm linh yêu đồng nguyên để cắn nuốt.

Còn có một con đường cuối cùng là thông qua đan dược cải thiện lực huyết mạch, con đường này rõ ràng rất là khả quan đối với nó, ai bảo chủ nhân của nó là một thiên dược sư chứ!
Chủ nhân của nó đã sớm chuẩn bị cho nó một viên thiên đan, chẳng qua là hắn vẫn chưa đưa cho nó, nó cần phải thể hiện cho tốt, nếu không chủ nhân sẽ không đưa cho nó thiên đan nữa.

Hổ Hỏa Vân của Khỉ Gầy vẫn là yêu vương sơ cấp như trước, bởi vì huyết mạch của nó không mạnh bằng rùa vân bạc, nó muốn tiếp tục thăng cấp cảnh giới cũng không dễ.

Khỉ Gầy cũng không thể nghĩ ra cách giúp nó, bây giờ bọn họ đã trở lại dãy núi Lang Yên, nếu như gặp được một số yêu vương để cho nó cắn nuốt yêu hạch của bọn chúng thì có lẽ cũng có thẻ trợ giúp cho nó thăng cấp cảnh giới.

Bọn họ chạy băng băng cả ngày lẫn đêm, ba ngày sau thì bọn họ đã tới gần biên quan, đến nơi đóng quân của quân Trấn Man.

Quân Trấn Man đã được đặt lại tên một lần nữa, đích thân nữ hoàng bệ hạ đã hạ lệnh đổi tên quân đội thành "quân Hạ Ân", chúng tướng sĩ nghe xong quyết định này thì đều đoán được vì sao nữ hoàng bệ hạ lại đổi tên quân đội thành như vậy, "Hạ" đại biểu cho Đại Hạ, còn "Ân" chắc chắn là đại biểu cho Dương Ân, ai mà không biết nữ hoàng bệ hạ có ý với Dương Ân, bọn họ còn suýt chút nữa đã thành thân với nhau.

.

ngôn tình ngược
Cho dù bây giờ bọn họ không ở bên nhau nhưng chẳng ai có thể nói trước được chuyện tương lai.

Ít nhất thì con dân Đại Hạ đều cho rằng chỉ có Dương Ân mới có thể xứng với nữ hoàng và chỉ có nữ hoàng mới có thể xứng với Dương Ân.

Sau khi Dương Ân đến biên quan, tất cả các tướng sĩ đều sôi trào.

Dương Ân là cứu tinh của tất cả tướng sĩ ở đây, khi quân Man vây công, chính là Dương Ân đã trở lại kịp thời để nghị hòa với quân Man cho nên bọn họ mới có thể thoát khỏi vòng vây, nếu không nhất định bọn họ sẽ bị quân Man quét sạch.


"Bái kiến Dương Ân vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!", tất cả các tướng sĩ đều quỳ xuống hô to.

Dương Ân nhìn lướt qua các tướng sĩ, tâm tình có chút kích động, trong lòng cảm khái: "Thế đạo thay đổi quá nhanh".

Nếu như có người nghe thấy lời trong lòng của hắn thì nhất định họ sẽ phản pháo lại: "Không phải thế đạo thay đổi quá nhanh mà là do ngươi đã tiến bộ quá nhanh".

Dương Ân bảo các tướng sĩ đứng dậy rồi động viên bọn họ mấy câu, sau đó đi theo Tô Yên Soái về doanh trướng của ông ta.

Các tướng sĩ đều cảm thấy hết sức tiếc nuối, bọn họ tuy ở biên quan xa xôi nhưng vẫn nghe kể về chiến tích của Dương Ân ở trong vương thành, đối với Dương Ân vô cùng kính trọng, bọn họ còn muốn ngắm nhìn Dương Ân thêm một chút.

Doanh trướng thống soái.

Tô Yên Soái hút điếu, thổi ra một làn khói trắng rồi sốt sắng hỏi: "Ngọn gió nào đưa ngươi đến đây thế? Chẳng lẽ nữ hoàng bệ hạ đã hạ thánh chỉ gì đó bảo ngươi mang đến đây sao?"
Tô Yên Soái chỉ mới ra biên quan được mấy ngày, địa vị mới vừa vững vàng được một chút, ông ta thật sự không hiểu vì sao Dương Ân lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Dương Ân cười nói: "Làm gì mà có nhiều thánh chỉ như vậy, ta chỉ muốn tới đây tĩnh tu một thời gian, cho nên ghé vào thăm cậu ba một chút thôi".

"Vậy là tốt rồi, làm ta còn tưởng nữ hoàng bệ hạ thay đổi chủ ý, muốn thay thế vị trí của Tô Yên Soái ta chứ", Tô Yên Soái thở phào nhẹ nhõm nói.


Nói thật thì ông ta thích cảm giác được cầm quân ra trận hơn là ở trong vương thành làm chiến tướng hộ thành, cho dù bây giờ không có trận chiến nào để đánh nhưng có thể điều binh khiển tướng nơi sa trường chính là chuyện mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mơ ước được làm.

“Cậu ba, cậu không có lòng tin vào chính mình hay sao?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

"Tất nhiên là ta có lòng tin chứ, chỉ qua hai ngày ta đã xử lý hết đám do thám, bây giờ còn ai dám không nghe lời Tô Yên Soái ta nữa".

"Có lòng tin là tốt rồi.

Bây giờ quân Man sẽ không tiếp tục xâm phạm, cậu cũng không nên vượt biên gây hấn với bọn họ, càng không nên gây hấn với tộc sói gần đây, cậu phải nhớ kỹ lời ta nói đó".

"Được rồi được rồi, tên nhóc này cứ lải nhải mãi".

"Nếu như cậu không nghe lời ta thì sớm muộn cũng phải ăn trái đắng thôi, ta đi đây"..