Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 912: Ngươi Là Ác Ma






Dương Ân đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.

Một đao của Cát Đường Bình trước đó đã chém xuống quá sâu, không chỉ sắp chém đứt cánh tay của hắn mà dư lực của nó còn làm tổn thương phủ tạng của hắn.

Những vết thương chồng chất lên nhau khiến hiệu quả chiến đấu của hắn giảm đi đáng kể.


Nhưng ở trạng thái này, ngược lại còn có thể khơi dậy bản chất khát máu của Dương Ân, hắn bất chấp tất cả quát lên: "Các ngươi muốn ta chết, tất cả các ngươi phải chịu tội!"
Huyết mạch của Dương Ân sôi trào, huyền tinh khí trong cơ thể đều bị hắn điên cuồng dẫn động, thương Tam Long hai lưỡi không ngừng vũ động đánh ra những đòn công kích ẩn chứ nguồn năng lượng bá đạo của huyền tinh khí Sương Tuyền, ngăn chặn tất cả mọi đòn công kích của đám người Tử Tiêu các, thậm chí còn khiến cho phần lớn bị trọng thương, nhưng Dương Ân cũng không bình an vô sự, một cánh tay của hắn đã không còn nhúc nhích được nữa, sức phòng ngự giảm mạnh, hắn liên tục bị vây công cho nên thật sự không chiếm được bao nhiêu lợi thế.
“Giết!”, hai mắt của Dương Ân hằn lên những tơ máu giận dữ, hắn lao về phía đám người Tử Tiêu các, đạo Tử thần của hắn ngay lập tức ảnh hưởng đến đám người Tử Tiêu các, khiến cho khí thế của đám người đó nhanh chóng mất đi, sinh cơ cũng dần dần cạn kiệt.

Ngay lúc chiến lực của tất cả đều suy giảm trầm trọng, Dương Ân chớp lấy cơ hội đâm thương Tam Long hai lưỡi tới, đâm nát bả vai của một tên và xuyên thẳng qua trái tim của một tên khác, ra tay hoàn toàn không chút nhân nhượng.
Tác dụng lớn nhất của đạo Tử thần chính là tước đoạt sinh cơ, khiến cho đối phương cảm nhận được cái chết đang đến gần, đây là một loại công pháp hết sức quỷ dị.
Dương Ân còn đánh trọng thương thêm mấy tên nữa, chính hắn cũng bị chém trúng vô số nhát kiếm, bộ dạng lúc này trông vô cùng thê thảm.
Dương Ân đã hoàn toàn bất chấp, nếu chỉ có đám người Tử Tiêu các thì hắn vẫn có thể chạy thoát, nhưng ở đây còn có đám người núi Nga Mi đang vây chặt, hôm nay hắn khó có thể trốn thoát lần nữa, chi bằng cứ chém giết cho sảng khoái.
Thương Tam Long hai lưỡi không ngừng vũ động, dưới tác dụng của đạo Tử thần thì lực công phạt của nó lại cành mạnh mẽ hơn nữa, chẳng mấy chốc đã có bảy tám tên của Tử Tiêu các ngã xuống, chết ít nhất ba tên, những tên còn lại đều trọng thương.
Tử Kỳ từ nãy tới giờ vẫn luôn hết sức sợ hãi, ả đã từng cho rằng muốn giết chết Dương Ân cũng đơn giản như giẫm chết một con kiến, nhưng bây giờ ả đã phát hiện ra Dương Ân chẳng những không phải là một con kiến mà còn là một con mãnh hổ, khiến cho ả không biết phải làm sao.
“Ta nhất định phải tìm cách giết hắn, không thể để hắn sống được”, Tử Kỳ vẫn còn kiên định với suy nghĩ của mình, sau đó ả đưa mắt nhìn về phía đám người núi Nga Mi nói: “Các vị, xin các vị hãy ra tay trợ lực giết chết Dương các vị giết chết Dương Ân thì Tử Tiêu các chắc chắn sẽ hậu báo".
Đỗ Lệ
“Đúng vậy, bọn ta đến từ Tử Tiêu các”, Tử Kỳ trả lời và lấy ra một tấm lệnh bài, đây là lệnh bài đệ tử của ả, bên trên có biểu tượng của Tử Tiêu các.

"Người của Tử Tiêu các các ngươi tới địa bàn của núi Nga Mi làm gì?", Đỗ Lệ Quyên hỏi ngược lại.
Tử Kỳ đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Lệ Quyên thì hạ tư thế xuống nói: "Dương Ân đã xúc phạm đến Tử Tiêu các bọn ta, cho nên bọn ta được phái tới đây bắt hắn".
"Đó là chuyện của các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết đi", Đỗ Lệ Quyên khinh thường nói, không quan tâm đến bộ dạng của ả.
Tử Kỳ lo lắng đến phát khóc, nếu như mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì sư huynh đệ của
Đúng lúc này, có một tên của Tử Tiêu các đã tung ra một tấm lưới lớn bao phủ lấy Dương Ân từ phía sau.
Tấm lưới này có lai lịch bất phàm, là một tấm lưới cấp thiên được dệt nên từ thiên yêu nhện.

Tên kia vốn không ngờ mình phải tung ra lá bài tẩy này, nhưng Dương Ân quá điên cuồng bạo ngược, tên kia không thể nào không lấy nó ra sử dụng.
Khi Dương Ân bị tấm lưới tóm gọn, các đệ tử của Tử Tiêu các thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lần này Dương Ân không có khả năng chạy thoát.
“Giết chết biết bao nhiêu sư huynh đệ của bọn ta, Dương Ân ngươi đáng tội chết!”, Đường Mạc Phàm trừng mắt nhìn Dương Ân chửi rủa.
"Đúng vậy, hai vị chấp sự đều đã chết, nghiệp chướng của hắn nặng nề, đáng tội lăng trì", Lưu Hoài Tài nói.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị giết Dương Ân thì Dương Ân đã liếc nhìn qua mắc lưới, Mắt Hồn ở giữa lông mày của hắn xuất hiện, một tia sáng linh hồn ngay lập tức bắn vào giữa lông mày tên gần nhất, khiến cho linh hồn của tên đó ngay lập tức bị tiêu diệt, tên đó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngay lập tức ngã xuống.
Dương Ân nhanh như chớp lao ra khỏi tấm lưới lớn rồi nắm lấy tấm lưới lớn đánh ngược trở lại đám người Tử Tiêu các.

Điều này khiến đám người Tử Tiêu các hết sức sợ hãi.
Bọn họ không thể ngờ được Dương Ân lại có khí lực cường hãn như vậy, hơn nữa giữa ấn đường của hắn lại xuất hiện một con mắt, chuyện này là như thế nào chứ?
Dương Ân đã giết người đến đỏ cả mắt, cho nên lúc này bên trong hắn đã không còn chút cảm giác thương xót nào, tấm lưới lớn trong tay của hắn tung ra tóm được lấy một tên, trong khi Mắt Hồn của hắn lại tiếp tục công kích một tên khác, tia sáng linh hồn của hắn liên tục tiêu diệt linh hồn của đối thủ khiến cho một đám đệ tử Tử Tiêu các ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Tử Tiêu các phái tới đây hai mươi người thì trong nháy mắt đã có mười mấy người bị giết chết, đám còn sống ngoại trừ Tử Kỳ thì tên nào cũng thương tích đầy mình, dữ nhiều lành ít.
“Ngươi… ngươi là ác ma!”, tên bị Dương Ân tóm bằng tấm lưới lớn đang ở gần Dương Ân nhất, tên đó run rẩy mở miệng rặn ra từng tiếng.
Ngay khi Dương Ân chuẩn bị giết nốt tên đó thì Kỷ Lan Du cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay.
Kỷ Lan Du bay lên tung ra một chưởng về phía Dương Ân, Dương Ân không thể tránh được, một lần nữa bị đánh ngã xuống đất, cho dù hắn không chết nhưng cũng bị thương không nhẹ.
"Sư tỷ, kẻ này không thể giữ lại, ta phải giết hắn!", Kỷ Lan Du quả quyết nói, ngay lập tức lao xuống muốn một kích giết chết Dương Ân.
Lúc này, có một luồng khí tức băng giá cực độ đã oanh tạc tới, tiếp đến là một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Bà dám động vào một sợi tóc của hắn thì ta sẽ chém đầu chó của bà xuống!”.