Bang chủ Cái Bang - Tô Sơn Nhi, không có mấy người biết được lai lịch của hắn ta.
Năm hắn ta mười tám tuổi thì đột nhiên xuất hiện ở hoàng triều Đại Hạ, đã thu phục toàn bộ người của Cái Bang, lão Bang chủ tự nguyện nhường lại chức Bang chủ cho hắn ta, sau khi lên kế nhiệm chức Bang chủ Cái Bang liền tiến hành một loạt các điều chỉnh về quy định, khiến cho danh tiếng của Cái Bang ở Đại Hạ được nâng lên một bậc, khẩu hiệu mục tiêu cũng đã được lập, trở thành một đội ngũ có trật tự bài bản, đồng thời còn tổ chức nghĩa quân tham gia một số chiến dịch biên giới quy mô nhỏ, giành được sự khen ngợi từ Hoàng đế đương nhiệm lúc bấy giờ.
Hai năm trước, sau khi Tô Sơn Nhi biến mất, Cái Bang do Lương Thi Khất tiếp quản, Cái Bang bắt đầu quay lại thói quen lười biếng trước đây.
Sự trở lại lần này của Tô Sơn Nhi rất đột ngột, hắn ta chủ động đi theo Dương Ân về phủ, Dương Ân nhất thời cũng không đoán ra được rốt cuộc hắn ta muốn làm gì.
Sau khi về đến phủ, Dương Ân lệnh cho hạ nhân chuẩn bị rượu và thức ăn, sau đó còn lệnh cho hạ nhân dẫn Ngải Toa đi tắm rửa.
Tại sao Dương Ân lại muốn đưa Ngải Toa về?
Bởi đó là những gì hắn đã từng hứa với Ngải Phi Lợi lúc ở trong sơn ngục Lang Yên, năm đó Ngải Phi Lợi đã dùng môn tướng kỹ “Chạy Như Bay” để đổi lấy yêu cầu Dương Ân giúp mình làm một chuyện và chuyện này chính là muốn Dương Ân chăm sóc thê tử và con gái của gã.
Từ sau khi Dương Ân trở về Vương thành, hắn vẫn chưa có thời gian nghe ngóng tin tức của thê tử và con gái của Ngải Phi Lợi, gần đây hắn mới sai thuộc hạ đi điều tra tin tức của hai người đó, phải mất rất nhiều ngày điều tra ra được.
Nghê Đại Lực và Du Đông mới phát hiện ra Ngải Toa, nàng ta chính là người mà Ngải Phi Lợi muốn tìm.
Chỉ đáng tiếc, mẫu thân của Ngải Toa đã chết.
Hiện giờ Dương Ân đã trở thành Vương gia cao quý, nhưng hắn vẫn không hề quên lời hứa với Ngải Phi Lợi, hơn nữa hắn đã biết Ngải Toa đã phải trải qua những gì, hắn định giữ nàng ta bên mình để bồi dưỡng, cô gái trẻ có thể phát triển đến bước nào thì không phải là điều mà hắn có thể liệu trước được.
Sau khi Ngải Toa thay một bộ y phục sạch sẽ thì chẳng khác nào đóa hoa tươi mới nở, trông thật quyến rũ, khuôn mặt trái xoan thật yêu kiều.
Đôi mắt tinh anh, lúc chớp mắt như có sóng gợn, sống mũi cao, đôi môi mỏng, vành tai xinh xắn, nhìn đâu cũng đều thấy đẹp, duy chỉ có một điều đáng tiếc là ngực hơi phẳng, có thể là do từ nhỏ không được ăn uống đầy đủ dưỡng chất nên mới vậy.
Lúc Dương Ân và Tô Sơn Nhi thấy Ngải Toa, ánh mắt đều sáng lên.
Tô Sơn Nhi liền buột miệng: “Quả là một tiểu mỹ nhân, qua thêm mấy năm nữa e rằng sẽ trở thành một tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người!”
Dương Ân không nói gì, nhưng trong lòng hắn cũng đồng ý với những lời mà Tô Sơn Nhi nói.
Đây là lần đầu tiên Ngải Toa được người khác khen ngợi như vậy, trên mặt có chút đỏ hồng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Dương Ân, tim đập nhanh.
Mặc dù lớn lên trong một khu nhà ổ chuột, nhưng nàng ta vẫn là một thiếu nữ biết thẹn thùng.
“Cô tên là Ngải Toa, đúng không? Cô có nguyện ý làm đồ đệ của bổn Bang chủ không?”, Tô Sơn Nhi thẳng thắn hỏi.
Dương Ân để lộ sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn cũng muốn biết Ngải Toa sẽ đưa quyết định gì.
Ánh mắt Ngải Toa hiện lên một tia gian xảo nói: “Ngươi rất mạnh sao?”
Tô Sơn Nhi ưỡn ngực nói: “Đó là đương nhiên, nếu không, sao có thể quản lý Cái Bang!”
“Thế Cái Bang có lợi hại như người của Vương gia không?”, Ngải Toa lại hỏi ngược lại.
Tô Sơn Nhi bị những lời này làm cho ho sặc một cái, hắn ta nói: “Cô đừng có coi thường Cái Bang, vẻn vẹn trong Vương thành này thôi chúng ta liền có thể triệu tập mấy ngàn người ngựa, còn có người của các thành trì khác, tuyệt đối không dưới hai vạn người.
Chỉ cần cô bái ta làm sư, tương lai ta sẽ đem chức Bang chủ truyền lại cho cô, cô liền sẽ là nhân vật lớn đứng trên vạn người”.
“Bang chủ Cái Bang thì cũng chỉ là ăn xin, ta không muốn làm ăn xin!”, Ngải Toa nói, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp khiến người khác vừa thấy là phải lòng.
Tô Sơn Nhi lúc này có chút lúng túng.
“Cô xem thường ăn xin như vậy, bản thân cô không phải cũng là ăn xin sao?”, Tô Sơn Nhi hỏi ngược lại.
“Ta còn lâu mới là ăn xin, cả nhà ngươi mới là ăn xin ý!”, Ngải Toa vặn lại.
Tô Sơn Nhi vẫn còn muốn nói, Dương Ân đã xua tay nói: “Được rồi, chúng ta ăn no uống say rồi hẵng nói!”
Chẳng mấy chốc, một bàn đầy thức ăn thịnh soạn được dọn ra.
Tô Sơn Nhi nhìn đồ ăn mà thèm, hai mắt sáng rực, bắt đầu ăn uống thả cửa, bộ dáng trông thật giống như một tên ăn mày đói khát.
Dương Ân cũng không so đo với những hành vi thất lễ của Tô Sơn Nhi, hắn nói với Ngải Toa, cô nàng nãy giờ vẫn không dám ăn: “Không có gì phải ngại, ăn no xong ta có chuyện muốn nói với cô!”
“Được!”, Ngải Toa khẽ đáp một tiếng, mang theo sắc mặt có vài phần không tự nhiên chậm rãi bắt đầu ăn.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm này, nàng ta không được cởi mở cho lắm, trong lòng không ngừng nghĩ: “Lẽ nào ngài ấy thích mình, cũng muốn nhận ta làm thê thiếp giống như Lương Âu Khắc? Nếu đúng như vậy thì mình nên tuân theo hay là không tuân theo đây?”
Vừa nghĩ, ánh mắt nàng ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Dương Ân, hai má không khỏi ửng đỏ, dáng vẻ rất quyến rũ động lòng người..