Bách Hoa Giáo, cũng giống như núi Nga Mi, đó là một trong những thế lực của giới siêu phàm, nổi tiếng như nhau.
Hai thế lực có điểm giống và khác nhau: Điểm giống nhau là bọn họ chủ yếu chuyên thu nhận nữ đệ tử xuất sắc, còn nam đệ tử thì xếp sau, điều này cũng có nghĩa là địa vị của nữ đệ tử thường sẽ cao hơn so với nam đệ tử, điểm này có liên quan rất lớn đến lịch sử phát triển thế lực bọn họ.
Điểm khác biệt chính là Bách Hoa Giáo có rất nhiều sản nghiệp giải trí trong giới phàm tục, chẳng hạn như sòng bạc, tửu lâu, sàn đấu giá,… bọn họ tham gia vào nhiều lĩnh vực kinh doanh, các đệ tử mà bọn họ tìm kiếm cũng không theo một khuôn mẫu, chỉ cần phù hợp, tất cả đều sẽ thu nhận vào giáo, sau này thì chiếm giữ lấy một vùng làm vương, cai quản một vùng tài nguyên, thu hút thiên tài của vùng này bổ sung thực lực.
Túy Tiên Lâu trong Vương thành thuộc sản nghiệp của Bách Hoa Giáo, Dương Khả Nhân có bí danh là Thiên Âm là vì cô ấy gia nhập Bách Hoa Giáo, Sư Văn Mị chính là sư tôn của cô ấy.
Kỷ Lan Du nói Sư Văn Mị: “Bách Hoa Giáo các ngươi lo chuyện của mình là được rồi, còn dám can thiệp vào chuyện của núi Nga Mi bọn ta?”
“Haha, ta nào dám xen vào chuyện trong nhà của Kỷ tỷ chứ, có điều ấy, ta thấy người ta không nguyện ý gia nhập núi Nga Mi của mấy người, vì vậy ta muốn mời hắn gia nhập Bách Hoa Giáo của bọn ta.
Bách Hoa Giáo bọn ta cũng sẽ để hắn làm Thánh tử, đồng thời sẽ dốc toàn lực để bồi dưỡng hắn”, Sư Văn Mị cười nói, sau đó bà ấy nhìn về phía Dương Ân nói: “Dương Ân đệ, ngươi thấy thế nào? Khả Nhân là đệ tử của ta, ngươi gia nhập Bách Hoa Giáo ta, ngoài việc có thể hưởng thụ các nguồn tài nguyên tu luyện khác nhau, còn có hàng loạt sư tỷ sư muội thích thiếu niên đẹp trai giống như ngươi nữa đó”.
Sư Văn Mị nói chuyện nhỏ nhẹ dễ thương, bất kể là người đàn ông nào thì chẳng ai chịu nổi cả, văn võ bá quan ai nấy đều bị mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng.
Dương Ân là một thiếu niên thể lực đang cường tráng, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, huyết mạch không khỏi sôi trào, toàn thân trở nên nóng bức khó chịu, lần lượt từng cảnh mỹ nữ đang tắm hiện lên trong đầu hắn, thân hình lặng lẽ bước về phía Sư Văn Mị.
Kỷ Lan Du hừ lạnh nói: “Hừ, tâm pháp mê hoặc người, đây chính là bản lĩnh của Bách Hoa Giáo các ngươi”.
Thanh âm này của Kỷ Lan Du ẩn chứa lực sóng âm lớn mạnh, trực tiếp chui vào trong tai của tất cả mọi người, cưỡng ép tất cả mọi người từ trong cảnh tượng ảo bị chấn kinh mà hoàn hồn lại, bao gồm cả Dương Ân.
Dương Ân không khỏi thu hồi ánh mắt, trong lòng thở dài: “Thuật mê hoặc lợi hại như vậy, suýt chút nữa là dính đòn rồi, tội lỗi, tội lỗi!”
Hắn vận hành huyền khí, áp chế sự nóng bức trong cơ thể bản thân.
Hoa đạo trong huyệt Thần đình cũng tiến vào trạng thái phòng ngự, không thể để bị trúng thuật nữa.
“Kỷ tỷ nói đi đâu vậy, người mà các người không muốn, Bách Hoa Giáo bọn ta thu nhận, cái này cũng không có vi phạm quy tắc mà hai bên đã ước định đúng không?”, Sư Văn Mị nũng nịu nói, sau đó bà ấy hỏi lại Dương Ân: “Dương Ân đệ gia nhập Bách Hoa Giáo bọn ta đi”.
Lần này, thuật mê hoặc của bà ấy chỉ nhắm vào Dương Ân, một luồng sức mạnh vô hình một lần nữa công kích về phía huyệt Thần đình của Dương Ân, muốn dụ hắn nhận lời.
Dương Khả Nhân ở bên cạnh lộ ra ánh mắt mong đợi, cô ấy rất muốn Dương Ân cùng gia nhập Bách Hoa Giáo với mình, như vậy bọn họ lại có thể ở bên nhau rồi.
Dương Ân đã tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, đối với việc tấn công và phòng ngự của linh hồn đã có tâm đắc, lần này thuật mê hoặc của Sư Văn Mị đã bị đóa hoa Thần đình của hắn cản lại,
Dương Ân bước tới chỗ Sư Văn Mị, cười nói: “Cái tên Bách Hoa Giáo này có chút nữ tính, không biết thực lực của Bách Hoa Giáo các người có đáng để kiêu ngạo như núi Nga Mi không?”
“Haha, ở đây đương nhiên không có đáng kiêu ngạo như của núi Nga Mi rồi, nhưng quyền lực của Bách Hoa Giáo bọn ta ở trong toàn giới siêu phàm không thua kém gì so với núi Nga Mi cả”, Sư Văn Mị nói với ánh mắt quyến rũ.
Dương Ân càng bước càng gần, đồng thời lộ ra vẻ si mê nói: “Sư tỷ, sư muội ở đó đều xinh đẹp như tỷ tỷ sao?”
“Khụ khụ, đại thiếu gia, bà ấy là sư tôn ta!”, Dương Khả Nhân ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“Không sao, miệng của đệ rất ngọt, sư tôn ta đã là hoa tàn ít bướm rồi, nào có thể so với đám cô nương trẻ kia được chứ”, Sư Văn Mị lộ ra vẻ thẹn thùng nói.
Hoàng thượng cùng văn võ bá quan đều cho rằng Sư Văn Mị đang nói dối, nếu như bà ấy mà là hoa tàn ít bướm, vậy thì những người phụ nữ kia há chẳng phải đều sẽ cảm thấy hổ thẹn muốn độn thổ hết sao?
Dương Ân đã bước đến bên cạnh Sư Văn Mị nói: “Tỷ tỷ thật khiêm tốn, ta thích chính là kiểu như tỷ tỷ đây, nếu như tỷ tỷ lấy thân báo đáp, ta nhất định sẽ gia nhập Bách Hoa Giáo!”
Không thể không nói lá gan của Dương Ân cũng lớn thật đó, đối mặt với một cường giả của cảnh giới Thiên Ngư lại dám nói ra những lời như vậy.
Đường Hiểu Hàm ở phía sau nghe được những lời này, từ tận đáy lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nàng ta thầm rủa: “Bổn công chúa nào có thua kém gì ả hồ ly tinh này chứ”.
Sư Văn Mị nhìn Dương Ân đang ở gần trước mặt mình, ánh mắt lưu động một chút, khẽ che ngực cười nói: “Haha, dã tâm của đệ đệ thật là lớn, có điều tỷ tỷ thích, vậy thì theo tỷ tỷ cùng đi thôi, gu của tỷ tỷ chính là loại thiếu niên có khí phách như đệ!”
Dương Ân hơi sững sờ, hắn vốn tưởng rằng sau khi đối phương nghe được những lời chòng ghẹo của hắn sẽ thẹn quá hóa giận ra tay với mình mới phải, không ngờ đối phương lại còn thuận thế đưa đẩy, khiến hắn có chút bối rối..