Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 727: Nô Tỳ Muốn Đi Cùng Đại Thiếu Gia






Đêm đã khuya nhưng Dương phủ vẫn sáng đèn.

Dương Ân đang cùng cha của hắn uống với nhau vài ly.

Hôm nay, không chỉ có Dương Ân vui vẻ, mà Dương Trấn Nam cũng rất vui.

Dương Trấn Nam càm ràm rất nhiều chuyện, hiển nhiên là một năm ưu tư bị đè nén cũng đã bộc phát ra, Dương Ân cùng Tô Nhu Mai đều ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, một mực chờ Dương Trấn Nam hoàn toàn uống say, sau đó mới đỡ ông ấy trở về phòng nghỉ ngơi.

Dương Ân đưa Nghịch Chuyển Thiên Khí đan cho mẹ, dặn mẹ sau khi tỉnh dậy hãy đưa viên đan dược cho cha để cha có thể khôi phục lại cảnh giới ban đầu, hơn nữa, nói không chừng thực lực còn có thể tiến xa trăm dặm.


Tô Nhu Mai càng lúc càng cảm thấy vui vẻ yên tâm, bà ấy đã sinh ra được hai đứa con trai vô cùng xuất sắc, như vậy cũng đã đủ khiến cho bà ấy mãn nguyện lắm rồi.

Sau khi đưa cha mẹ hắn về phòng nghỉ ngơi, hắn liền trở về phòng của mình, nhưng mới đi đến nửa đường thì Dương Khả Nhân đã xuất hiện trước mặt hắn nói: "Đại thiếu gia, nô tỳ muốn cùng đại thiếu gia trò chuyện một chút".

Dương Ân nhẹ gật đầu rồi cùng Dương Khả Nhân bước ra sân, hắn đoán một chút rồi hỏi: "Khả Nhân tỷ, tỷ muốn ta luyện đan cho tỷ sao?"
Dương Khả Nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, khiến cho màn đêm như vừa được thêm vào một điểm sáng hết sức quyến rũ, cô ấy đáp: "Không phải, nô tỳ vẫn chưa sử dụng những đan dược mà ngài đưa cho lúc trước".

"Vậy là tỷ chuẩn bị phải rời đi rồi?", Dương Ân lại hỏi.

"Nô tỳ sẽ đi trong tháng này, cũng đã bẩm báo với lão gia và phu nhân rồi, nô tỳ thật sự có lỗi với bọn họ", Dương Khả Nhân lộ ra chút ảm đạm nói, dừng một chút cô ấy còn nói: "Nô tỳ tìm ngài là vì muốn ngài đến gặp sư tôn của mình một lần, muốn ngài cùng nô tỳ tiến vào giới siêu phàm tu luyện, nơi này đã không còn thỏa mãn được yêu cầu của ngài nữa, ở lại đây chỉ ảnh hưởng đến tương lai của ngài mà thôi".

Dương Ân ngồi trên ghế đá, nhìn Dương Khả Nhân hỏi: "Ta còn không biết tỷ gia nhập thế lực nào? Tỷ có thể nói cho ta biết được không?"
Dương Khả Nhân bất giác vuốt mái tóc, nói: "Nô tỳ chỉ biết đó là một thế lực ở giới siêu phàm, thật sự không biết cụ thể đó là thế lực gì, sư tôn của nô tỳ nói nó không hề kém cạnh so với thế lực trấn quốc ở núi Nga Mi".

Dương Ân khẽ lắc đầu nói: "Ngay cả thế lực gì mà ta cũng không biết, ta vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn, giống như tỷ đã nói đó, với thực lực của ta muốn tiến vào giới siêu phàm cũng không khó, không cần phải cùng tỷ gia nhập thế lực đó".

"Nô tỳ chỉ muốn đi cùng đại thiếu gia, như vậy chúng ta còn có thể nâng đỡ lẫn nhau tốt hơn", Dương Khả Nhân nói, nét mặt có chút khẩn cầu.


"Khả Nhân tỷ, ta hiểu ý của tỷ, nhưng mỗi người có một chí hướng khác nhau, thế lực đó thích hợp với tỷ cũng chưa chắc có thể thích hợp với ta, ta tuy là thiên dược sư, nhưng không có nghĩa là cuộc đời của ta chỉ biết luyện đan thay người khác, theo đuổi võ đạo tột đỉnh cũng là nguyện vọng cả đời của ta, cho nên tỷ không cần phải khuyên ta nữa", Dương Ân dứt khoát từ chối lời đề nghị của Dương Khả Nhân.

Thật ra thì không phải hắn không muốn cùng Dương Khả Nhân tiến vào giới siêu phàm, có thêm một người bên cạnh quả thật có thể phối hợp tốt hơn, nhưng nếu như hắn thật sự làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của Dương Khả Nhân, chuyện đó đối với cô ấy mà nói quả thực không công bằng.

Bọn họ phải tách nhau ra thì cô ấy mới có thể toàn tâm toàn ý tu luyện, như thế mới có thể phát triển nhanh hơn.

Thấy Dương Ân quả quyết, Dương Khả Nhân chỉ có thể chán nản thở dài nói: "Vậy nô tỳ cũng không miễn cưỡng đại thiếu gia nữa".

Dương Ân còn nói: "Khả Nhân tỷ, tỷ cảm thấy Lục Trí như thế nào?"
Dương Khả Nhân khó hiểu hỏi: "Cái gì như thế nào?"
"Tỷ không cảm thấy hắn ta có dáng dấp rất đẹp trai sao?"
"Dáng dấp giống con gái quá thì đúng hơn".

"Lục Trí mà nghe tỷ nói như vậy thì sẽ phát khóc mất, chỉ có điều đúng là hắn ta có chút giống con gái, có rất nhiều đàn ông thích hắn ta".

"Ừm, nếu không còn chuyện gì thì nô tỳ xin về phòng trước".

"Ta chỉ muốn nói với tỷ rằng hắn ta rất thích tỷ, cũng hy vọng tỷ có thể suy nghĩ một chút, tương lai của hắn ta chắc chắn sẽ không hề thua kém bất kỳ ai".


"Được, đại thiếu gia đã nói thì nô tỳ đương nhiên sẽ cân nhắc".

...!
Dương Khả Nhân trở về phòng, một đêm dài đã gần kết thúc.

Dương Ân không ngủ được, bèn nhảy lên mái nhà, ngồi bên Mộng Băng Tuyết ngắm sao sáng trên bầu trời.

Một lúc sau, hắn nói với Mộng Băng Tuyết: "Băng Tuyết, chỉ cần gom đủ nguyên liệu thì ta liền sẽ giúp cô luyện chế Thiên Hồn đan, giúp cô khôi phục lại như cũ".

Mộng Băng Tuyết không trả lời mà chỉ dựa vào vai của Dương Ân rồi ôm lấy cánh tay của hắn, dường như còn ôm chặt hơn cả mọi khi.

Cô ta là một mỹ nhân lạnh như băng như sương, có khí chất rất lớn, cho dù là hoa hồng Tử thần hay Vạn Lam Hinh cũng không thể nào so sánh với cô ta, chẳng qua là cô ta đã bị nhốt trong hồ Sương Tuyền quá lâu dẫn đến thần trí hỗn loạn, huyết khí thay đổi, khiến cho cơ thể trở nên rất lạnh, cho dù là vương giả đến gần cô ta cũng sẽ cảm thấy ớn lạnh, chỉ có Dương Ân đã hấp thu huyền tinh khí Sương Tuyền mới có thể thân cận với cô ta như vậy.

Dương Ân liếc nhìn khuôn mặt thẩn thờ của cô ta, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực, một khi cô ta hồi phục, cô ta nhất định sẽ rời xa hắn..