Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 571: Thật Giả Tạo!






Dương Ân giả vờ ngủ chưa được bao lâu, khi tỉnh dậy, hắn đã nằm trên chiếc giường bằng ngọc của Thiên Tượng yêu, từ có thể thấy đối phương thật lòng đối đãi với hắn, không hề có tâm cơ gì.

Ngược lại là hắn giả vờ như thế này thì đúng có chút không áy náy.

Sau khi hắn ngồi dậy, không thấy ba Đại Thiên yêu ở trong động, hiển nhiên là chúng cho hắn một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Dương Ân liền nhân cơ hội đó để nhanh chóng luyện hóa lại đống dược lực đang chạy loạn xạ trong cơ thể hắn.

Với sự vận hành của Thái Thượng Cửu Huyền quyết, đám dược lực đó đã bị luyện hóa một cách nhanh chóng, biến thành năng lượng đổ vào trong đan điền trung tâm của hắn, càng có nhiều sức mạnh trong số chúng được hắn chuyển đến thận và tim để cung cấp cho cánh Băng Nhẫn và Lam Yêu Cơ, chúng đều cần nhiều năng lượng “tưới” bổ sung vào để trở nên lớn mạnh hơn.


Sau khi Thái Thượng Cửu Huyền quyết được thăng cấp nhờ huyền tinh khí Sương Tuyền, tốc độ hấp thụ nhanh vô cùng, lại có tác dụng tĩnh tâm an thần của giường ngọc, sau mười mấy vòng chu thiên, khoảng 70 – 80% chỗ dược lực này đã bị luyện hóa hết, sức mạnh của Dương Ân lại được thăng cấp đáng kể.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nếu như toàn bộ rượu trong không gian Càn Khôn đều hấp thu luyện hóa, e là mình sẽ trực tiếp đạt tới cảnh giới Vương giả cao cấp, mà giờ đột phá đến cảnh giới vương giả cao cấp… ôi má ơi, mình thực sự là một thiên tài rồi, tiến bộ quá ư thần tốc mà!”
Lúc này, hắn khó có thể kìm nén được sự kích động trong lòng.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn lợi dùng năng lực của Tiểu Hắc để giúp mình một tay, áp chế tộc Man di, bàn điều kiện với chúng, ép chúng giúp hắn trở về Vương thành.

Hiện giờ, hắn đã có tự tin rằng cho dù không có được sự giúp đỡ của tộc Man di thì hắn vẫn có thể hiên ngang trở về Vương thành, ai cả gan dám ngăn cản hắn, giết!
Khi Dương Ân bước xuống khỏi giường ngọc, ba Đại Thiên yêu liền xuất hiện trở lại.

“Dương Ân lão đệ tỉnh rồi à, tửu lượng của ngươi thật đáng nể nha!”, Thiên Tượng yêu cười nói.

“Đúng vậy, ngay cả lão Ngưu vốn được mệnh danh là ngàn chén không gục đây cũng không phải là đối thủ nữa, muốn không phục cũng không được!”, Man Ngưu yêu nói.

Hổ cái ở bên cạnh nói: “Dương Ân lão đệ là một nhân trung hào kiệt, tiềm năng vô biên!”
“Hai vị lão ca và tỷ tỷ, mấy người đừng khen ta nữa, da mặt của tiểu đệ mỏng, mọi người khen ta phổng mũi mất, không dám nhận đâu!”, Dương Ân lộ vẻ xấu hổ nói.

“Dương Ân lão đệ ngươi rất thẳng thắn thành thật, vậy chúng ta có gì cứ nói thẳng vậy!”, Thiên Tượng yêu hài lòng nói, sau đó liền chuyển chủ đề, nói: “Chúng ta muốn biết rằng Dương Ân lão đệ có huyết mạch của tộc Man chúng ta không?”
Hai con đại yêu còn lại nhìn Dương Ân với vẻ kì vọng, dáng vẻ trông khá háo hức, muốn nhanh chóng xác nhận sự thật.


Dương Ân lắc đầu nói: “Ta là người Đại Hạ, đây là sự thật!”
Trong lòng hắn có chút chột dạ, hắn đã từ chối truyền thừa tổ tiên tộc Man, lại còn lấy cả đồ của người ta, giữa hai bên lại không có quan hệ huyết thống gì, dù da mặt hắn có dày đến đâu thì cũng cảm thấy ái ngại.

Đương nhiên, cảm giác ái ngại này cũng chỉ có một chút, hắn đã phải trải qua biết bao khó khăn gian khổ mới có được thu hoạch, về lí mà nói, đương nhiên những thứ đó đều thuộc về hắn.

“Thế thì kì lạ thật, vậy thì sao ngươi có thể leo lên thang trời được chứ?”, Thiên Tượng yêu thắc mắc.

“Có thể là do ta và thang trời có duyên chăng!”, Dương Ân đáp một cách tùy ý.

Đương nhiên hắn không thể nói là nhờ sức mạnh trong đan điền trung tâm trong cơ thể của bản thân tương thích với một số sức mạnh của thang trời nên mới khiến hắn không bị hạn chế quá nhiều.

“Không sai, ngươi và tộc ta có duyên, là người ngoại tộc có được sự đồng ý của thần linh phía tộc ta, về lí chính là một vị khách quý của tộc ta!”, Hổ cái tiếp lời.

“Đúng vậy, sau này ngươi cứ ở lại đây, cùng hai vị đại ca và tỷ tỷ, cùng nhau tu luyện, mong sẽ có một ngày có thể chứng đạo trường sinh!”, Man Ngưu yêu nói.

“Ta vẫn còn mấy vấn đề ở phàm trần cần phải giải quyết, không thể ở đây lâu được!”, Dương Ân đáp.

Thiên Tượng yêu như thể không nghe thấy lời này của Dương Ân, lại hỏi: “Ở trong bậc bốn mươi chín, ngươi có được Thần linh của tộc ta ban phúc?”
Dương Ân ngây người một chút, sau đó gật đầu nói: “Có thể coi là như vậy!”
“Vậy… vậy ngươi đã có được thứ gì?”, Thiên Tượng yêu sốt ruột hỏi.


Dương Ân đáp: “Cũng không có nhận được gì cả, chỉ là nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, ông ấy cứ nhìn ta suốt, nói ta xương cốt tinh kì, trời sinh võ thể, là kì tài tu võ, muốn thu nhận ta làm đồ đệ...”
Phải công nhận một điều là khả năng bịa chuyện của Dương Ân rất lợi hại, hắn nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn.

Hắn không thể đem sự thật nói ra được, bằng không, hắn sợ rằng mình sẽ không thể bước xuống khỏi núi thần tộc Man này nữa.

Ba Đại Thiên yêu có một sự tin tưởng tuyệt đối với lời nói của Dương Ân, không có chút nghi ngờ dù chỉ là một chút.

Dương Ân trông chỉ mới mười bảy, tám tuổi, trẻ tuổi như vậy đã đạt đến cảnh giới vương giả, có thể sánh bằng thiên tài trong giới siêu phàm kia, được thần linh của bọn chúng nhìn trúng cũng không có gì lấy làm lạ.

“Sự tình đại khái chính là như vậy!”, sau một hồi Dương Ân khoe khoang khoác lác xong liền dừng lại.

“Cứ vậy là đã hết rồi sao? Ngươi có nhận thần linh làm sư phụ không?”, Man Ngưu yêu hỏi dồn.

“Vốn ta cũng muốn bái sư, nhưng ông ấy lại phát hiện ta không phải là người của tộc Man di mọi người, không thể giao trọng trách chấn hưng Man tộc vào tay ta được, quả thực là đáng tiếc!”, trên mặt Dương Ân lộ vẻ tiếc nuối nói..