Ánh mắt của họ đối với Dương Ân đã trở nên hoàn toàn khác, không chỉ xem hắn là một người ngang hàng, mà thậm chí còn xem hắn như một nhân vật ở đẳng cấp cao hơn họ với một ánh mắt đầy kính sợ.
Tất cả mọi người đang đứng đây đều có cảnh giới vương giả, đều là tướng quân, dù sao cũng có địa vị cao hơn Dương Ân, nhưng Dương Ân bây giờ lại có thêm thân phận dược vương, thân phận này ngay lập tức có thể ngồi ở trên đầu bọn họ, ngay cả nguyên soái Phần Thiên Hùng cũng không thể không chú trọng đối đãi.
Tất cả bọn họ không ai là không muốn tiến xa hơn một bước, không ai là không muốn lấy được địa vương đan ở trong đỉnh đồng kia, nhưng không có ai trong số bọn họ có khả năng đoạt lấy được nó, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể hỏi xin Dương Ân, hay nói cách khác, chỉ cần một câu nói của Dương Ân liền có thể quyết định được việc bọn họ có thể gia tăng thực lực trong một thời gian ngắn hay không.
Tất cả đều phải làm hài lòng Dương Ân, đây là lúc mà sự chệnh lệch thân phận bắt đầu xuất hiện.
Tất nhiên, bọn họ cũng có thể không coi trọng Dương Ân, nhưng ngay sau khi thân phận của Dương Ân được công khai, thì một số lượng lớn các vương giả đã chạy đến muốn tạo quan hệ.
Chuyện này cũng đã từng xảy ra với các vị dược vương đại sư khác, dược vương đại sư ra vào đều có tới mấy vị vương giả hộ tống, ngay cả bậc vương tước trong triều cũng không có được sự tiếp đãi như vậy, gặp hoàng thượng vẫn có thể ngồi ngang hàng để bàn chuyện, có thể thấy được địa vị của dược vương tôn quý đến cỡ nào.
Những binh sĩ bên dưới không được nhìn thấy đan dược bên trong đỉnh đồng, nhưng rất nhiều tướng lĩnh khác đã chúc mừng rồi thì làm sao họ dám do dự, cho nên tất cả đều đồng thanh hô lên: "Chúc mừng đoàn trưởng Dương đã đạt được thành tựu của dược vương!"
Tiếng hoan hô tiếp nối hết đợt này đến đợt khác, lan đến mọi ngóc ngách của quân doanh.
Dương Ân đã trở thành dược vương, đây là một sự thật không thể chối cãi.
Dương Ân trong lòng vô cùng vui sướng, đồng thời cũng rất thích cảm giác được người người ủng hộ, dã tâm trong lòng hắn dần dần nảy sinh, nhưng hắn đã tạm thời kiềm nén ưu tư, lấy ba viên đan dược ra ngoài, đưa một viên cho hoa hồng Tử thần, nhẹ nhàng nói: "Đoàn trưởng Hoa Hồng, viên đan dược này ta dùng làm sính lễ đưa cho cô, cô thấy thế nào?"
Đám đông sững sờ, không ai nghĩ rằng Dương Ân lại dám cầu hôn hoa hồng Tử thần ở đây, dũng khí này thực sự đáng khen ngợi.
Hoa hồng Tử thần đúng là một đóa hoa đầy gai nhọn, trong quân có biết bao nhiêu người cũng không dám mon men có ý đồ với nàng ta, những kẻ làm điều đó đều đã bị đánh thành phế vật, hoặc là bị giết chết, căn bản không có kết quả gì tốt.
Nhưng mà, Dương Ân bây giờ lại là một chuyện khác, trên đời này lại có cô gái từ chối một vị dược vương trẻ tuổi đầy triển vọng như vậy sao?
Hoa hồng Tử thần ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần lại nói: "Không thể nào!"
Dương Ân lập tức ôm tim, tỏ vẻ đau khổ nói: "Trái tim của ta đau quá!"
Phần Thiên Hùng không nhịn được liền lên tiếng: "Hoa Hồng, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, nếu như bây giờ ngươi không chấp nhận, sau này sẽ có hàng tá các cô gái ưu tú ngoài kia xếp hàng tranh giành đoàn trưởng Dương đó".
"Không sai không sai, có con gái ta vẫn đang chờ đây, con rể Dương Ân, chi bằng như vầy đi, ngươi đem một viên đan dược đưa cho ta làm sính lễ là được, ta đem con gái ta gả cho ngươi", Nam Tề Tần đứng bên kia cũng lên tiếng ngay lập tức.
"Lão Nam kia quên đi, Dương Ân người ta còn lạ gì con gái của ngươi nữa.
Dương Ân à, thật ra thì ta còn có một muội muội, cũng được tính là quốc sắc thiên hương, rất xứng đôi với ngươi đó, ngươi thấy thế nào?", Hứa Đình Hoằng trước giờ luôn chính chắn tỉ mỉ, thế mà nay cũng không nhịn được, hạ giá muội muội để lôi kéo Dương Ân.
Những người khác cũng vội vàng lên tiếng, nhất định muốn giới thiệu Dương Ân cho mấy cô gái nhà họ để giành được sự ưu ái của Dương Ân.
"Cảm ơn ý tốt của các tướng quân.
Thực ra ta chỉ nói đùa thôi.
Ta cũng chưa có kế hoạch kết hôn đâu, ha ha", Dương Ân cười nói.
Thật vậy, hắn chỉ có ấn tượng tốt về hoa hồng Tử thần, đây là ấn tượng chung mà bất kỳ người đàn ông nào cũng gặp phải khi đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp, điều đó không có nghĩa là hắn thực sự có ý định kết hôn với hoa hồng Tử thần.
Nàng ta là một người sống có nguyên tắc, trong lòng hắn cũng rất tôn trọng nàng ta.
Ai ngờ đâu lúc này hoa hồng Tử thần lại nói: "Ai đùa với ngươi, mau đưa ba viên đan dược này cho ta làm sính lễ!"
Những người có mặt lúc này đều nhìn sang nàng ta, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, thế mà vừa nãy bọn họ còn cho rằng nàng ta thật sự có lòng dạ sắt đá.
Gương mặt của hoa hồng Tử thần nóng bừng, hai gò má ửng hồng xinh đẹp, xấu hổ đến mức phải quay mặt đi.
Dược vương còn có thể làm cho đóa hồng có gai này phải chịu thua!
"Chuyện đó...!ta thật sự chỉ đùa thôi, viên đan dược này thuộc về cô, ai bảo cô là đoàn trưởng của ta chứ".
Hoa hồng Tử thần không khách khí cầm lấy viên đan dược, rồi lại đưa tay còn lại ra nói: “Hai viên kia có cho ta không?”
“Thực ra cô chỉ cần một viên thôi, nếu lấy thêm cũng không có ích lợi gì”, Dương Ân đáp lại.
“Cho hay không?”, hoa hồng Tử thần hỏi lại.
"Đừng bướng thế, hai viên này ta còn phải giữ lại để đổi chác với người khác đấy", Dương Ân nói.
"Không cho thì thôi, ai cần!", hoa hồng Tử thần bất mãn nói, rồi tức giận mở đôi cánh huyền khí ra bay đi.
Dương Ân nhìn hoa hồng Tử thần bay đi, rồi lại nhìn về phía những tướng quân kia nói: "Ôi, thật là một người phụ nữ bội bạc, các vị tướng quân nói có đúng không?"
Các vị tướng đều gật đầu tán thành lia lịa như gà mổ thóc: "Đúng, ngươi nói đúng lắm!"
....