Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 470: Tuyệt Đối Không Thể Để Hắn Trở Lại Vương Thành






Cho dù quân đoàn Tử Thần chỉ là một quân đoàn để chết, nhưng với tư cách là đoàn trưởng thì dù sao cũng là tướng lĩnh, có quyền lực chỉ huy tuyệt đối, cho dù là ai cũng không dễ nhường lại vị trí đó.

Đây là sức quyến rũ của quyền lực.

Thế mà, Hoa Hồng Tử Thần lại nhượng quyền trước mặt mọi người, thật khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Dương Ân cũng sững sờ, hắn không biết Hoa Hồng Tử Thần muốn làm cái quỷ gì.

“Hoa Hồng, ngươi thật sự muốn làm vậy à?”, Phần Thiên Hùng hỏi.

“Đúng vậy, ta có thể làm phó của hắn!”, Hoa Hồng Tử Thần khẳng định nói.

Nàng ta bỏ qua quyền lực, không có nghĩa là có thể rời khỏi quân đoàn Tử Thần.

Nàng ta còn có điều ràng buộc khiến nàng ta thân bất do kỷ.

“Được, ta tiếp nhận!”, Dương Ân không đợi Phần Thiên Hùng nói gì đã dứt khoát đồng ý.


Hắn vốn có ý muốn giành lấy quân đoàn Tử Thần, giờ Hoa Hồng Tử Thần có thể chủ động nhượng quyền thì đương nhiên hắn từ chối thì bất kính.

Như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mà thao luyện binh sĩ Tử Thần.

Nhưng, Dương Ân cũng không lấy không vị trí này.

Hắn nói với Hoa Hồng Tử Thần: “Đoàn trưởng, cô đã tập hợp hết những dược vương mà ta bảo cô chuẩn bị chưa?”
Hoa hồng Tử Thần chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu nói: “Đã chuẩn bị từ lâu rồi”.

“Vậy thì tốt, sau nửa tháng, ta sẽ công khai luyện chế đan vương.

Hi vọng có thể luyện ra một viên đan dược giúp đoàn trưởng nâng cấp cảnh giới.

Đến lúc đó xin các vị tướng quân tới dự lễ”, Dương Ân thành thật nói.

Lúc này, hô hấp của các tướng lĩnh đều trở nên gấp gáp, dược vương nâng cấp cảnh giới, vậy thì không phải là “Địa vương đan” hay sao!
Địa vương đan là đan dược hỗ trợ vương giả cảnh giới Địa Hải nâng cấp cảnh giới, trong hoàng triều thì có hàng chục triệu hoàng kim cũng khó cầu.

Mỗi lần xuất hiện một viên thì lại gây ra một cơn mưa tanh gió máu, mà Dương Ân lại nói muốn công khai luyện chế đan dược như thế.

Điều này khiến bọn họ phải đỏ mắt.

Phùng Đề Sâm vốn có ý thù ghét Dương Ân cũng không ngoại lệ.

Ông ta vô cùng do dự nghĩ: “Thằng nhãi này nhất định là đang gạt người.

Loại đan dược đó kể cả là dược vương cũng chưa chắc đã có thể luyện ra thì hắn có bản lĩnh gì mà làm được!”
Ông ta nghĩ như vậy, nhưng nhỡ đâu Dương Ân lại thành công thì sao?
Vậy thì không phải là ông ta bỏ lỡ đan vương sao?
Ông ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Dương Ân không đợi những người này nói thêm điều gì mà cáo từ Phần Thiên Hùng xong thì xoay người ra khỏi lều.

Phần Thiên Hùng định mở lời nhưng vẫn không giữ Dương Ân lại.


Tất cả đợi nửa tháng sau xem thế nào.

Hoa hồng Tử Thần cũng rời đi cùng Dương Ân.

Chuyện liên quan tới cá nhân nàng ta, sao nàng ta có thể không xúc động.

Trước đây, Dương Ân đã từng nói với nàng ta, có cơ hội thì sẽ luyện một viên đan vương cho nàng ta.

Lúc đó, nàng ta không để trong lòng, cho dù Dương Ân liên tục bỏ ra một số đan dược, nhưng nàng ta cảm thấy, Dương Ân không thể luyện ra đan vương.

Nhưng bây giờ lại không giống như thế, hắn nói trước mặt mọi người thì chắc chắn có bản lĩnh của hắn, nàng ta không thể không coi trọng.

“Ngươi không nói đùa chứ”?, Hoa Hồng Tử Thần đuổi theo Dương Ân, sóng vai hỏi.

“Chuyện này có thể nói đùa sao?”, Dương Ân hỏi lại.

Sau đó hắn lại nói: “Cô nhớ những loại dược liệu mà ta đã nói, còn loại nào chưa có thì đi tìm ngay, ít nhất là chuẩn bị số lượng gấp 3 lần lên”.

Dương Ân nói lại một lần những dược liệu để luyện Địa vương đan với Hoa Hồng Tử Thần.

Trước đây, chỉ bảo nàng ta chuẩn bị những dược vương cần có, bây giờ lại bảo nàng ta chuẩn bị một số linh dược khác.

Những loại này cũng không quá khó tìm.

“Được!”, Hoa Hồng Tử Thần ghi lại rồi dứt khoát đồng ý một tiếng, nhanh chóng xoay người rời đi.

“Cô gái này!”, Dương Ân cười khổ lắc đầu.

Dương Ân bỗng nhiên làm vậy chính là muốn công bố thân phận luyện dược sư của hắn, duy chỉ có như thế mới được triều đình coi trọng.

Nếu đối phương còn không biết điều thì đừng trách hắn không nể nang.


Thật ra, khi trận chiến của quân trấn Man và quân Man di kết thúc thì đã có hồi báo về vương triều.

Đương nhiên, những tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền trong các đại phủ.


Ở vùng ngoại ô vương thành, một con thuyền hào hoa đang cập bến trên một hồ nước có phong cảnh tuyệt đẹp.

Có một đôi trai gái trẻ tuổi đang đứng trên mạn tàu, còn có một người đang quỳ xuống báo cáo sự tình trước mặt họ.

“Thông tin của ngươi không sai chứ? Loại đê hèn như Dương Ân lại trở nên mạnh mẽ như thế sao?”, một thiếu nữ ăn mặc sang trọng, nhan sắc xinh đẹp thét lên.

“Vâng, quận chúa.

Đây là tin tức Phùng tướng quân đưa tới, không thể sai được”, người đang quỳ kia thành thật nói.

“Tống ca ca, huynh xem làm thế nào mới tốt, Dương Ân nhất định sẽ quay lại báo thù”, thiếu nữ đó hoảng loạn nhìn sang quý công tử đang đứng một bên phong độ ngời ngời.

“Quận chúa, trước tiên, nàng cứ bình tĩnh.

Tin tức này có lẽ không sai đâu, nhưng Dương Ân muốn quay lại Vương thành thì cũng không dễ thế.

Chúng ta có thể nghĩ cách từ phương diện này, trước tiên ngăn hắn lại, không cho hắn trở về vương thành!”, quý công tử kia nói.

“Đúng đúng, ta sẽ trở về nói với cha.

Ông ấy nhất định có cách”, thiếu nữ vội vàng đáp lời.

“Ừ, ta cũng sẽ nghĩ cách.

Giống hèn mạt như Dương Ân kể cả có bản lĩnh đến đâu thì cũng khiến hắn chết ở biên giới.

Tuyệt đối không thể để hắn trở lại vương thành!”, quý công tử nghiến răng nói..