Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 377: Dược Liệu Kho Sau






Kho sau không chỉ là kho lương, mà còn là kho vũ khí, kho dược liệu, có số lượng binh sĩ hùng hậu canh giữ, là trọng địa quân sự.

Những người không có phận sự không được phép đặt chân vào nơi này, thậm chí ngay cả các trung tướng cũng không được phép bước vào nếu không mang theo văn thư có con dấu của nguyên soái
Dương Ân nhận được sự chấp thuận của Phần Thiên Hùng để vào kho sau, đó là một vinh dự lớn.

.

||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Dương Ân không vui vì vinh dự này mà chỉ vui vì được bước vào kho sau, hiện tại hắn đang thiếu dược liệu cho việc luyện đan, kho sau lại có vô số dược liệu, vừa đủ để cho hắn luyện tập liên tục.

Phần Thiên Hùng yêu cầu con trai mình là Phần Diệu Dương đích thân đi cùng Dương Ân đến kho sau.


Lúc đầu, Phần Diệu Dương rất muốn cự tuyệt, gã đã lọt vào danh sách 100 người đứng đầu tại đài khiêu chiến, trước mắt trong số rất nhiều ứng cửa viên, gã nghĩ sẽ chẳng còn ai thắng được gã.

Vị trí thiếu soái gần như đã chắc chắn nằm trong tay của gã, vậy mà bây giờ lại bảo gã đi cùng một tên binh sĩ bình thường đến kho sau để lấy thuốc, chẳng phải là đang hạ thấp thân phận của gã hay sao?
Tuy nhiên, sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa cha mình và Dương Ân, gã dường như đã nhận ra rằng Dương Ân không đơn giản như bề ngoài, đây là lần đầu tiên cha của gã nói chuyện với người khác một cách dễ chịu, điều đó cho thấy Dương Ân này chắc chắn có lai lịch bất phàm.

Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai bên, gã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chút kiêu ngạo cuối cùng của bản thân cũng phải nén vào trong.

Thì ra phía sau Dương Ân còn có một vị dược vương, ngay cả cha của gã cũng rất dè chừng nhân vật này, điều này nhắc nhở gã rằng nhân vật này có thể là một người của giới siêu phàm.

Trên đường đi, Phần Diệu Dương không biết phải nói gì với Dương Ân, gã vẫn còn bực bội với Dương Ân vì chuyện của Vạn Lam Hinh, hai người cũng xem như là tình địch của nhau, có thể nói chuyện bình thường với nhau mới là lạ.

Dương Ân không quan tâm, trong lòng hắn chỉ nghĩ cách làm thế nào để tìm đủ dược liệu ở kho sau, giúp hắn luyện tập thuật luyện đan.

Lúc sắp đến kho sau, Phần Diệu Dương cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Ngươi cùng Lam Hinh có quan hệ gì?"
“Thanh mai trúc mã!”, Dương Ân dứt khoát trả lời.

"Cho dù là thanh mai trúc mã cũng không có nghĩa là hai người phù hợp với nhau, ngươi nhỏ hơn nàng, ngươi không nên quấn lấy nàng không buông, ta đây mới là người phù hợp với nàng hơn ngươi", Phần Diệu Dương nghiêm túc nói.

Dương Ân liếc nhìn Phần Diệu Dương, nói: "Nếu như ngươi có bản lĩnh khiến cho tỷ ấy thật tâm thích ngươi, thì ta cũng không có ý kiến", dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: "Chỉ có điều chuyện đó không có khả năng xảy ra đâu".

“Hừ, ta sẽ không bỏ cuộc”, Phần Diệu Dương hừ lạnh nói.


"Nếu như ngươi dùng phương pháp theo đuổi bình thường thì tùy ngươi, nhưng nếu như ngươi dám ỷ mạnh cưỡng ép tỷ ấy, thì đừng trách ta không khách khí, nếu như ngươi không tin ta có năng lực này, ngươi cũng có thể về hỏi đại nguyên soái thử xem!", Dương Ân trịnh trọng cảnh cáo.

Phần Diệu Dương giật giật khóe miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói thêm nữa.

Sau khi hai người đến kho sau, Dương Ân lấy văn thư ra đưa cho người cựu binh canh giữ kho sau, xác nhận kỹ càng xong thì người đó mới để cho Dương Ân tiến vào trong.

Phần Diệu Dương còn không có tư cách tiến vào trong, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài, không dám rời đi, bởi vì sau khi Dương Ân đi ra, gã vẫn phải đưa Dương Ân đến gặp ngũ hoàng tử điện hạ.

Dương Ân đi vào một hang động ở kho sau, đến cửa hang lại phải trải qua thêm một lần xác nhận nữa, người xác nhận nói với hắn: "Văn thư của ngươi có con dấu của nguyên soái, những thứ bên trong ngươi đều có thể lấy, nhưng sau khi đi ra vẫn cần phải báo danh, chú ý không được phá hư những thứ đặt ở bên trong đó".

Dương Ân nhẹ gật đầu và bước vào bên trong động phủ.

Sau khi vào động, hắn thấy có rất nhiều viên dạ minh châu được đặt trên các vách núi bên trái và bên phải, chiếu sáng toàn bộ động phủ.

Động phủ này khoét rỗng cả một vùng bên trong núi làm nơi chứa vật phẩm, có cấm chế rất mạnh mẽ được bố trí ở đây, nếu kẻ nào dám làm loạn thì nhất định sẽ bị trận pháp tiêu diệt.

Ngoài ra, Dương Ân cũng cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm mình trong bóng tối, phỏng chừng là còn có cao thủ ẩn thân đang trấn thủ ở đây.

Dương Ân cũng không nghĩ nhiều, hắn bắt đầu kiểm tra kho dược liệu.

Ở nơi động phủ rộng lớn này, chia nhỏ ra rất nhiều vị trí, đặt vào đó rất nhiều loại dược liệu khác nhau.


Dược liệu thông thường thì đặt thẳng dưới đất, có một ít đã bị hư hại, chỉ còn một số là còn dùng tốt.

Lão dược thì được cẩn thận đặt ở vị trí khô ráo, còn có màng bọc che lấp, ngăn cản sự bào mòn của ngoại cảnh để tránh hư hại.

Còn linh dược thì khỏi phải nói, được đặt trong các hộp ngọc, mỗi một hộp đều được nâng niu đặt ở vị trí cao nhất, tốt nhất.

Dương Ân liếc nhìn xung quanh và bắt đầu phân biệt hàng ngàn loại dược liệu khác nhau ở đây.

“Cỏ đuôi chó, trông giống đuôi chó, màu xám, vị đắng, có tác dụng cầm máu, làm lành vết thương”.

"Cây hồi xanh, hình dạng như ngôi sao tám cánh, toàn thân màu xanh nhạt, chỉ có đầu mỗi cánh là xanh sẫm, thứ này là lão dược trăm năm, có thể làm ấm kinh mạch, trung hòa đan dược".

"Cây huyết hồ tử, đỏ như máu, mỏng như râu bắp, năm mươi năm mới kết trái, mỗi một cây đều có tác dụng dưỡng huyết".

...!
Nhiều loại dược liệu ở đây được binh sĩ lên núi thu hái, mỗi loại có công dụng khác nhau, có một số là chất độc, nếu không biết phân biệt thì khó mà nhặt ra được.

Những người quản lý kho sau chỉ đánh dấu các loại dược liệu được công nhận cộng với tên dược liệu, họ không hiểu nhiều loại dược liệu không rõ nguồn gốc, vì họ không phải là luyện dược sư..