Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 362: Mất Một Cánh Tay






Liệt Tử Anh vừa dứt lời đã xuất thủ, cây thương vàng trên tay gã ta vẽ nên một đường vòng cung đẹp mắt, ẩn chứa sức mạnh bạo ngược, trong tích tắc đã đâm tới mấy trượng, hướng về phía trái tim của Vạn Lam Hinh.

Ánh mắt của Vạn Lam Hinh quắc lên, phản ứng không hề chậm, nghiêng người tránh được mũi thương đâm tới, cô ta ngay lập tức lao về phía Liệt Tử Anh và giương ngọn thương xanh của mình lên, quét một đường thương mang sức mạnh bạo ngược thổi bay Liệt Tử Anh.

Liệt Tử Anh đã đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, Vạn Lam Hinh cũng đã đột phá được cảnh giới đó, cho nên trận này chắc chắn chính là viễn cảnh của những trận tranh chức thiếu tướng diễn ra sau đó.

Liệt Tử Anh tiến bộ nhanh chóng nhờ vào sự huấn luyện của Vương Cửu Trọng và một số đường tắt khác, mà Vạn Lam Hinh cũng nhờ được Dương Ân trao cho cơ hội mới có thể đạt được tới bước này.

Vì vậy, cảnh giới của cả hai người đều không quá ổn định.

Họ cần phải trải qua nhiều trận chiến thì mới có thể ổn định được cảnh giới của mình.


Hai người có lực chiến ngang nhau nên đã chiến đấu vô cùng ác liệt, hai ngọn thương phóng ra hai nguồn năng lượng hoàn toàn khác nhau đang liên tục va chạm, khiến cho cả khu vực đài khiêu chiến phải chấn động.

Hai người chiến đấu không dưới ba trăm chiêu, người nào cũng đã bị đả thương, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Những người theo dõi trận chiến đều ồ lên thán phục, tất cả mọi người đều bị trận chiến này hấp dẫn.

Hai người tách ra sau một chiêu vô cùng ác liệt, Liệt Tử Anh bật cười rồi hét lên: "Ta đã từng yêu ngươi rất nhiều, nhưng hôm nay ta muốn tự tay giết chết ngươi.

Đó thực sự là một điều đáng buồn".

“Ngươi có bản lĩnh đó sao?”, Vạn Lam Hinh bày thế, nghiêm túc đáp lại.

“Vậy thì ngươi hãy mở mắt to ra và nhìn cho kỹ”, Liệt Tử Anh quát lên, sau đó hít một hơi thật sâu, một luồng sát khí vô hình từ trong người của gã ta được phóng thích ra ngoài, biến thành những luồng huyết khí đỏ tươi như tơ máu, huyết khí cùng huyền khí bên trên mũi thương vàng của gã ta kết hợp lại với nhau, khí thế bừng bừng, sau đó mũi thương vàng đánh ra rất nhiều hư ảnh đầu lâu, phóng thẳng về phía trước.

U u!
Những cái đầu lâu máu trông vô cùng quỷ dị tà ác, tạo cho người ta cảm giác khiếp hãi tột cùng.

Bên dưới đài khiêu chiến, thiếu soái được kỳ vọng Phần Diệu Dương cũng đang theo dõi trận đấu, gã khá quan tâm đến Vạn Lam Hinh, lúc Liệt Tử Anh đánh ra chiêu thức tà đạo kia, gã liền cau mày hỏi: "Cái tên đó tu luyện môn công pháp tà đạo gì vậy?"
Hoắc Đông Thủy ở bên cạnh nói: "Hẳn là một loại công pháp tà đạo có liên quan đến huyết sát khí, sau khi tung một chiêu thì cả người của gã ta dường như cũng đã gầy đi một vòng, có lẽ muốn tung ra chiêu này thì máu huyết trong cơ thể cũng sẽ bị hao tổn, về lâu về dài chắc chắn phải chết".

“Gã ta có lai lịch thế nào?”, Phần Diệu Dương hỏi lại.


“Gã ta là đệ tử của một vị Vương giả do đại tướng quân mời tới từ sơn ngục lang yên”, Hoắc Đông Thủy đáp.

“Ừm, Lam Hinh đang gặp nguy hiểm, mang Trị Thương đan thượng đẳng ra đây cho ta”, Phần Diệu Dương nhẹ nhàng nói.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Vạn Lam Hinh không thể cản được đòn của Liệt Tử Anh, giáp chiến của cô ta bị xuyên thủng một lỗ trên vai, máu văng tung tóe, cả cơ thể ngã xuống đài một cách nặng nề.

Liệt Tử Anh cũng không thừa dịp truy kích, một kích này của gã ta không giết được Vạn Lam Hinh, nhưng đã lưu lại hậu họa, Đầu Lâu Huyết Sát sẽ xâm nhập vào trong cơ thể của cô ta, từ từ ăn mòn sự sống của cô ta, không bao lâu sau nhất định sẽ hương tan ngọc nát.

“Cha, cha trên trời có linh thiêng xin cứ yên tâm, con sẽ trả thù rửa hận cho cha”, Liệt Tử Anh thầm nói trong lòng.

Khi Phần Diệu Dương và Hoắc Đông Thủy định giải cứu Vạn Lam Hinh, thì mới phát hiện ra rằng Vạn Lam Hinh đã được Tiểu Man ôm lên và nhanh chóng rời đi cùng những người khác, bọn họ muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Thiếu soái có muốn đi chung không?”, Hoắc Đông Thủy hỏi.

“Không cần, đó đều là binh sĩ của quân đoàn Tử Thần, trong tay bọn họ có đan dược trị thương, vậy nên Lam Hinh sẽ không sao”, Phần Diệu Dương nhẹ khoát tay một cái nói.

“Lẽ nào là có liên quan đến Dương Ân kia?”, Hoắc Đông Thủy hoài nghi hỏi.

“Ừm, ta nghe nói tên nhóc đó là đệ tử của một vị luyện dược sư, vậy nên sau này nếu không có việc gì lớn thì hãy cố gắng tránh xung đột với hắn một chút”, Phần Diệu Dương đáp nhẹ.

"Nhưng hắn là mối đe dọa đối với thiếu soái".


“Phụ nữ sinh ra là để tôn thờ sự mạnh mẽ, đợi đến khi ta nhậm chức thiếu soái, cô ấy sẽ biết ai mới là người phù hợp với mình hơn”.

"Thiếu soái nói rất có lý".

...!
Ở trên một đài khiêu chiến khác, ngũ hoàng tử Đường Thần Thành ăn mặc như một binh sĩ bình thường cũng đang tham gia một trận đấu.

Ngũ hoàng tử đã đạt đến cảnh giới cấp tướng cao cấp, đây là do hắn ta đã lấy được một viên Phá Huyệt đan trong quân, giúp cho hắn ta đột phá được cảnh giới, có đủ tư cách để khiêu chiến với cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp.

Ngũ hoàng tử rất hăm hở, cho rằng dựa vào chiến lực của mình thì ít nhất cũng có thể đạt được vị trí thiếu tướng, mặc dù hắn ta không quan tâm đến cái danh tiếng đó, nhưng nếu như có thể biểu hiện xuất sắc ở đây, thì chờ tới khi hắn ta trở về hoàng thất cũng có thể được xem trọng hơn.

Dĩ nhiên thứ mà hắn ta mong muốn nhất chính là có thể gia nhập vào thế lực trấn quốc, trở thành đệ tử nội môn.

Đáng tiếc, mọi chuyện diễn ra không tốt đẹp như tưởng tượng của hắn ta, thực tế trước mắt hắn ta vô cùng tàn khốc, hắn ta ở trong trận đấu bị Tào Thanh Cung ném ra khỏi đài, mà khủng khiếp nhất là hắn ta còn bị Tào Thanh Cung chặt mất một cánh tay.

Bây giờ thật sự là lớn chuyện rồi!.