Quả nhiên, khi kiếm thế của Dương Ân càng ngày càng mạnh thì gã không thể chống đỡ thêm nữa, trên cơ thể cũng xuất hiện thêm nhiều vết máu khiến gã thất thanh la lên.
Một hơi đâm liền tám kiếm!
Mười hai kiếm đuổi gió này đã đạt tới giai đoạn đại thành.
“Ta không đánh nữa, ta nhận thua!”, Trần Kiên Thạch rốt cuộc cũng không đánh nổi, tỏ ra xấu hổ mở miệng đầu hàng.
Dương Ân vẫn chưa đánh đã nghiền, bỗng nhiên phải dừng lại nên không khỏi buột miệng nói: “Sao ngươi lại nhận thua rồi.
Ngươi chưa bại đâu, ngươi nên dốc sức đánh trả mới đúng, đến đây nào, chúng ta tiếp tục”.
Nói xong, Dương Ân nâng kiếm lên lại một lần nữa đuổi tới Trần Kiên Thạch.
Trần Kiên Thạch không xong rồi, gã hô lên: “Thằng điên nhà ngươi, ta đã nhận thua rồi.
Nếu ngươi còn tấn công ta là phạm quy đấy”.
Gã còn đang đề nghị Dương Ân nhưng thân thể đã nhanh như cắt lủi xuống dưới đài khiêu chiến, sợ muộn một chút sẽ bị Dương Ân đâm cho bị thương.
Rất nhiều binh sĩ vây quanh nhìn thấy vậy thì đều cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Dương Ân không chỉ có giỏi quyền chưởng mà ngay cả kỹ thuật kiếm cũng vô cùng lợi hại, còn có thể giỡn mặt được sao?
Dương Ân đưa ánh mắt chán nản nhìn Trần Kiên Thạch: “Ngươi quá nguyên tắc rồi đấy, không phải vừa rồi còn muốn đánh bại ta sao?”
Trần Kiên Thạch rùng mình một cái, không quay đầu lại mà lẩn vào đám đông rồi nhanh chóng rời đi, gã thầm nghĩ: “Ta thật là não tàn mới đi lên khiêu chiến tên điên này”.
Gã có thể cảm nhận được Dương Ân vừa mới lĩnh hội Mười hai kiếm đuổi gió tới giai đoạn đại thành.
Gã sợ nếu đánh tiếp thì Dương Ân sẽ tiến thẳng vào giai đoạn hoàn mỹ.
Đây chính là một tiểu yêu quái đáng sợ.
.
Chap mới luôn có tại # trùmtru уện.VN #
“Còn có ai lên khiêu chiến không?”, Dương Ân nhìn binh sĩ bốn phía hỏi.
Đám binh sĩ không dám nói câu nào, cũng không ai dám lên đài khiêu chiến.
Côn yêu và Trần Kiên Thạch đều là bài học thất bại, còn ai dám lên khiêu chiến nữa.
Người chiến thắng trên đài khiêu chiến có thể giành được quân công tương ứng, kẻ thua sẽ bị khấu trừ đi một phần quân công, chứ không phải muốn lên là lên mà muốn xuống thì xuống.
“Ta chỉ dùng Mười hai kiếm đuổi gió so tài với mọi người thôi.
Vị nào là cao thủ dùng kiếm thì chúng ta có thể tỉ thí một trận”, Dương Ân lại nói lớn.
Lần này, cuối cùng cũng có người nhảy lên đài hét lên: “Ta, khoái kiếm Tả Tông Đường đấu với ngươi”.
Tả Tông Đường là một khoái kiếm thủ đã luyện Mười hai kiếm đuổi gió tới giai đoạn đại thành, là trưởng ngũ của Chiến long doanh, lực chiến đấu không bằng Trần Kiên Thạch nhưng nói về dùng kiếm thì là một cao thủ nhất đẳng.
Nếu trên đài khiêu chiến chỉ tỉ thí kỹ thuật kiếm này mà không so huyền khí thì Tả Tông Đường cũng không sợ phân cao thấp với Dương Ân.
“Được, Tả Tông Đường ngươi khá lắm, thống lĩnh ta nhớ kỹ ngươi rồi”, Dương Ân hưng phấn hét lên một tiếng, sau đó cầm kiếm lên đấu với Tả Tông Đường.
Dương Ân áp chế sức mạnh tinh khiết của mình, chỉ đơn thuần dùng kỹ thuật kiếm để so tài với Tả Tông Đường.
Vốn dĩ, Tả Tông Đường cũng không muốn đánh cho Dương Ân xuống khỏi đài khiêu chiến.
Gã chỉ muốn qua cuộc so tài với Dương Ân mà có thể thu hoạch thêm về kỹ thuật chiến Mười hai kiếm đuổi gió.
Đinh đang, đinh đang!
Hai người mặt đối mặt đấu nhau, rất nhiều kiếm khí không ngừng bắn tung tóe, âm thanh bén nhọn kia vang lên không ngừng.
Hai người đều đã đạt tới giai đoạn đại thành với Mười hai kiếm đuổi gió, nhưng Tả Tông Đường vận dụng thành thạo hơn Dương Ân một chút.
Mới bắt đầu, Tả Tông Đường vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng không bao lâu sau thì Dương Ân đã cân bằng với gã.
Hai người đều có thể cùng một mạch đâm chín kiếm.
Mỗi một kiếm đều rất nhanh, đường kiếm hoàn toàn khác nhau, nhưng mũi kiếm thì cứ hết lần này tới lần khác va chạm cùng một điểm, rõ ràng là vô cùng kịch liệt.
Mười hai kiếm đuổi gió là môn mà võ giả cảnh giới cấp tướng có ngộ tính kém một chút thì khó mà nhập môn.
Nếu có thể tu luyện nó tới giai đoạn đại thành thì lại càng không tầm thường.
Rất nhiều người luyện kiếm đều chăm chú nhìn hai người trên đài khiêu chiến, hi vọng có thể từ đó mà nắm được một vài thời cơ, hỗ trợ cho kỹ thuật kiếm của họ được nâng thêm một tầng.
Nhưng đáng tiếc cảnh đẹp thì chóng hết, Tả Tông Đường bị Dương Ân liên tục tấn công 10 kiếm, cánh tay bị thương nhẹ, kiếm của gã rơi xuống đất, bất lực công bố bại trận.
“Kỹ thuật kiếm của phó thống lĩnh Dương thật khủng khiếp, Tông Đường tự hổ thẹn không bằng!”, Tả Tông Đường thua tâm phục khẩu phục nói.
“Quá khen, quá khen!”, Dương Ân khách khí đáp lời, sau đó lại nói với Tả Tông Đường: “Đài khiêu chiến này có thể đồng thời khiêu chiến bao nhiêu người?”
“Ngươi không rõ quy tắc của đài khiêu chiến sao?”, Tả Tông Đường kinh ngạc nói.
Dương Ân tỏ vẻ ngại ngùng gãi đầu: “Lúc tới khá vội nên vẫn chưa kịp tìm hiểu”.
Tả Tông Đường để lộ vẻ mặt dở khóc dỡ cười nói: “Để cho công bằng thì thông thường, đài khiêu chiến đều là một chọi một.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, người khiêu chiến thành công có thể khiêu chiến nhiều người cùng lên đài khiêu chiến, nhưng bình thường thì không mấy người dám làm vậy”.
“Có thể làm vậy là được rồi!”, Dương Ân cười nói.
Sau đó hắn hét lên với những người dưới đài: “Thống lĩnh ta lần này sẽ khiêu chiến với 10 người.
Xin mời mọi người dũng cảm lên đài khiêu chiến, hãy thử một lần đừng để lỡ”.
Dương Ân vừa dứt lời thì lập tức dẫn đến sự chấn động trong đám quân binh.
Một số phó thống lĩnh từ các quân doanh nghe đồn mà tới nghe thấy lời này thì đều lộ ra vẻ mặt chế giễu thấp giọng mắng.
Phó thống lĩnh bộ doanh Cát Trưởng Chinh mỉa mai nói: “Khẩu khí lớn lắm, thật là hậu sinh khả úy”.
Phó thống lĩnh chiến hổ doanh Tưởng Cương Cường: “Xem ra lần này cất nhắc quá nhanh khiến thằng nhãi này quên mất phải trái, thật sự cho rằng kỹ thuật chiến của hắn đã bước tới giai đoạn xuất thần nhập hóa hay sao?”
Nam Như Nam của trọng giáp doanh cũng đi tới, nói: “Ta cảm thấy hắn đang muốn dùng áp lực để hoàn thiện Mười hai kiếm đuổi gió, chỉ là quá vội vàng, lãng phí quá nhiều chiến tích quân công”.
“Nếu thằng nhãi này có thể chiến thắng thì tên của thống lĩnh ta viết ngược!”, Hồng Nghĩa Long của chiến long doanh đứng bên cạnh phụ họa..