Thuỷ huyền châu, là dị châu do Rùa yêu lợi dụng thuỷ huyền khí ngưng tụ thành, sở hữu công hiệu dưỡng thể, tôi luyện thể, tương tác với thuỷ huyền lực, tích nước và tăng cường huyền khí.
Đây là thuỷ huyền châu được thiên yêu nuôi dưỡng nên ngay cả vương giả cũng phải thèm thuồng.
Rùa yêu có thể đưa ra tặng cho Dương Ân, đủ để thấy nó nhìn Dương Ân với con mắt khác.
Dương Ân cầm viên thuỷ huyền châu màu xanh thẳm này như có được bảo vật quý giá nhất, một sức mạnh ẩm ướt lăn tăn trong lòng bàn tay, lập tức cảm nhận được cảm giác ẩm ướt xung quanh.
Đây chính là thuỷ huyền lực, hắn chỉ cần vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết để hấp thu, có thể gia tăng sức mạnh với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
“Cảm ơn lão Rùa!”, Dương Ân chân thành nói với Rùa yêu.
“Không cần cảm ơn, đợi sau này ngươi trở thành tuyệt thế cường giả thì đừng quên lão Rùa này là được”, lão Rùa đáp lời.
“Được rồi, đừng lề mề nữa, đi nhanh!”, Tiểu Hắc mất kiên nhẫn nói.
Dương Ân vẫy vẫy tay chào lão Rùa, cõng Khỉ Gầy lên lưng, đi theo Tiểu Hắc xuất phát về một hướng khác.
Lần này, mục tiêu của họ là tìm Xúc Hồn Đằng vương.
Trước khi đi về phương hướng mà Man tướng đã nói, Dương Ân trở lại địa bàn của Lang yêu, lấy đầu của mấy tên tộc Man di, đó đều là công lao của hắn.
Sau lần này, số lượng đầu của những tên Man di mà hắn thu thập được đã quá 500, đủ để hắn giải thoát khỏi thân phận bây giờ.
Tiếp theo, chính là phải cứu sống Khỉ Gầy, sau đó tăng tốc nâng cao thực lực, tranh thủ trong vòng một năm đạt tới “cảnh giới Địa Hải” của vương giả, trở lại Vương thành giành lại mọi thứ mà hắn đã mất.
Sau khi Dương Ân cõng Khỉ Gầy một thời gian thì hắn nói với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, sao ngươi không bảo lão Rùa đi theo thì có phải là cho ta một thú cưỡi không? Ta cõng Khỉ Gầy như thế này thì làm sao mà tu luyện chiến đấu?”
“Đó là chuyện của ngươi, chỉ cần không gặp yêu vương thì ta cũng sẽ không ra tay giúp ngươi, ngươi tự thân vận động đi!”, Tiểu Hắc đang nằm trên vai Dương Ân nói.
Dương Ân bất lực nói: “Được, ta không tin dựa vào thực lực hiện tại của ta mà không thu phục được một con thú cưỡi”.
Dương Ân vừa đi vừa vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết.
Thuỷ huyền châu được hắn mang bên người toả ra sức mạnh dày đặc, không ngừng thâm nhập vào cơ thể của hắn, khiến sức mạnh trong đan điền không ngừng được nâng cao.
Có thể nói, cho dù là đang đi bộ thì Dương Ân cũng đều ở trong một loại trạng thái nâng cao sức mạnh.
Khoảng một giờ sau, Dương Ân lại bắt đầu gặp phải tấn công của mãnh thú.
Thực lực của những mãnh thú này không lớn, kể cả Dương Ân không đặt Khỉ Gầy xuống thì cũng dễ dàng đạp chết chúng.
Dương Ân để Tiểu Hắc nướng chúng ăn, bổ sung năng lượng, thấm nhuần khí lực, không lãng phía thời gian ở đây một giây một phút nào.
Trong quá trình tiến lên phía trước, Tiểu Hắc không ngừng tìm lão dược ở xung quanh, một số không biết tên, thậm chí có lão dược ẩn giấu cực tốt nhưng không trốn thoát khỏi cảm nhận của nó.
Mỗi lần nó phát hiện ra một cây lão dược, thì nói cho Dương Ân biết công hiệu, dược lực của nó và đặc điểm phân biệt.
“Đây là cỏ Trúc Nha, thường mọc ở cạnh măng trúc, vô cùng mảnh và nhỏ, không bắt mắt, rất nhiều người đã bỏ qua nó.
Nhưng lại có năng lực lưu thông máu, đáng tiếc dù thời gian có dài thế nào cũng không sinh ra linh dược, tác dụng có hạn”.
“Còn thứ trông giống như cỏ khô này thật ra là cỏ Hoàng Diệp, nó luôn mang màu sắc thế này là một loại cỏ thổ huyền lực, có thể tăng cường khí lực”.
“Ngươi xem lá nhỏ cây nhỏ này, thật ra nó không có tác dụng gì, nhưng rễ ở dưới gốc của nó thì lại rất tuyệt vời, có thể giải độc, đuổi hàn.
Nếu có thể kết thành rễ quả thì gọi là Linh Quả”.
…
Tiểu Hắc chính là cuốn bách khoa thảo dược, không có cái gì mà nó không hiểu.
Nó nắm rõ dược tính của mỗi gốc thảo dược, khiến Dương Ân càng cảm thấy nó thật phi thường.
Dương Ân nghiêm túc học tập, năng lực phân biệt thuốc đã nhanh chóng được nâng cao, có lúc hắn không cần đợi Tiểu Hắc nói đã gọi được tên của thảo dược đó ra.
Ba ngày nhanh chóng qua đi, Tiểu Hắc và Dương Ân đã đi được mấy chục dặm, ngày càng gần nơi Man tướng kia đã nói.
Trên cả quãng đường, Dương Ân kiếm được không ít lợi ích, đồng thời cũng chém chết mấy chục con dã thú và bảy, tám linh yêu.
Các lý giải kỹ thuật chiến cũng ngày càng thâm sâu.
Tới một ngày, hắn phát hiện nơi có một đám hổ yêu tụ tập.
Ở đây có khoảng 40, 50 con hổ yêu sinh sống, trong đó một con có lông toàn thân như đám mây lửa đang bốc cháy, phần đầu có một chữ “Vương” hiện lên rất rõ, mắt hổ sắc bén như những ngọn lửa đang nhảy múa.
Khi nó mở miệng ra thì để lộ răng nanh nhọn hoắt.
Con đó to gần gấp đôi hổ yêu đứng cạnh nó, rõ ràng là một con Hổ vương Hoả Vân.
Vương ở đây không phải chỉ nó đã thành yêu vương mà là chỉ nó là vương giả dẫn đầu trong đám hổ yêu.
Dương Ân nhìn Hổ vương Hoả Vân uy nghiêm, mạnh mẽ thì nhổ toẹt một bãi nước bọt nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy thú cưỡi mà ta muốn, chính là ngươi, không sai”.
Dương Ân nhìn đám hổ Hoả Vân đang vây xung quanh coi hắn thành đồ ăn, không những không sợ mà còn lộ rõ vẻ cuồng nhiệt tột độ.
Hắn đặt Khỉ Gầy trên lưng mình xuống, chủ động xông tới đám hổ Hoả Vân kia.
Tiểu Hắc thì canh giữ bên cạnh Khỉ Gầy, lặng lẽ nhìn Dương Ân phát uy, trong lòng lẩm bẩm: “Nhóc con này càng ngày càng thể hiện rõ bản sắc cường giả.
Đợi sau lần thứ ba tôi luyện cực hạn thì để hắn đọ sức với những vương giả kia mới được.
Những trận chiến sinh tử mà hắn trải qua còn ít quá”.
Grào grào!
Đám hổ Hoả Vân nhìn con người trước mặt không sợ chết mà xông về phía chúng, chốc lát đã kích thích sự tức tối của bọn chúng, từng tiếng gầm khủng khiếp vang lên, có mấy con nhào về phía Dương Ân..