Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 192: 192: Giết Chết Trong Giây Lát






Dương Ân dùng toàn bộ sức lực để thực hiện cú đấm này, không chút nương tay, một cú đấm cực mạnh đấm thẳng vào miệng con rắn, đấm vỡ răng nanh của nó, khiến cái miệng nứt toác ra, đầu của con rắn lớn nổ tung tại chỗ, thân hình dài một trượng ngã xuống, bị Dương Ân túm gọn trong bàn tay, nện xuống đất, nói với giọng chán ghét: “Bản Tử tước suýt nữa chết vì ngã rồi, ngươi còn thừa cơ hãm hại, không phải muốn chết thì là làm gì?”
Sau đó, Dương Ân ngồi xuống đất, hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại, vừa rồi liên tục gặp nạn thật sự làm hắn sợ chết khiếp.

Sau khi vận khí được một vài vòng châu thiên, hắn lập tức cảm nhận được biến cố gần đó, lập tức triển khai thần thức, phát hiện có một đội binh mã từ phía không xa đang chạy đến đây.

“Có ba mươi tên người Man đang cưỡi ngựa đến đây!”, Dương Ân tự lẩm bẩm, dù muốn lẩn trốn, nhưng hắn lại do dự suy nghĩ một lúc: “Đến đúng lúc lắm, dùng bọn chúng để luyện tập”.

Cảnh giới của Dương Ân đang tăng lên quá nhanh, hắn cần phải luyện tập để ổn định lại, ba mươi tên kỵ binh đang đến trước mặt chính là cơ hội tốt.

Đồng thời, Dương Ân còn muốn phát tiết lửa giận trong người, suýt chút nữa bị nữ nhân giết chết, hắn kìm nén cơn giận này đến mức khó chịu rồi.

“Sau này đừng để ta gặp lại, nếu không thì bản Tử tước chắc chắn sẽ bắt ngươi làm tì nữ ở bên cạnh, ngày ngày làm ấm giường, ngày ngày sai khiến ngươi!”, Dương Ân xé con rắn thành hai nửa rồi nói.


Hắn lấy mật của con rắn ra, không quan tâm vị của nó có tanh hay không, hắn ném thẳng vào miệng mình.

Dương Ân đã từng thấy Lý Đại Chủy ăn thịt người sống thì việc hắn ăn sống mật rắn có là gì chứ.

Đúng lúc đó, ba mươi tên Man Nhân cưỡi ngựa cuối cùng cũng xuất hiện cách Dương Ân không xa, đúng lúc nhìn thấy hắn nuốt mật rắn.

“Ồ, ở địa bàn của chúng ta mà cũng có một tên dân đen Đại Hạ sao, ai tới hạ gục hắn cho ta!”, thủ lĩnh của ba mươi tên lính cưỡi ngựa ngạc nhiên nói.

Đội binh mã này thật sự cũng không phải quá mạnh, ngoại trừ tên thủ lĩnh đạt cảnh giới cấp tướng ra, thì cũng chỉ có ba tên nữa đạt cảnh giới như vậy mà thôi, còn lại đều là cảnh giới Man sĩ, mỗi người cưỡi một con ngựa Hãn Huyết, giống như đang đi tuần.

Ngựa Hãn Huyết là một giống ngựa quý do tộc Man di nuôi dưỡng, mã lực đáng kinh ngạc, một ngày có thể đi ngàn dặm, chạy nhanh như gió, cũng chỉ có giống ngựa này mới chịu được thân thể cường tráng to lớn của tộc Man di.

Một thanh niên Man nhân nhấc thanh thương bằng thép, đứng ra khỏi hàng và nói: “Đội trưởng, hãy để ta đến xử lý hắn!”
“Được, A Mạc Kì, ngươi đã đạt gần tới cảnh giới chiến sĩ cao cấp, cần một trận đấu để giúp ngươi tiến bộ hơn, hãy đến hạ hắn đi!”, tên thủ lĩnh Man nhân gật đầu rồi nói.

Người thanh niên tên A Mạc Kì ôm quyền hành lễ, sau đó thúc giục con ngựa Hãn Huyết của mình xông về phía Dương Ân, những tên khác thì tản ra, vây Dương Ân lại ở giữa, rõ ràng chúng không có ý định cho Dương Ân cơ hội chạy thoát.

“A Mạc Kì cố lên, tên dân đen Đại Hạ này chắc chỉ là một tên võ binh nhỏ, đừng để bị người ta đánh bại nhé!”.

Có một tên Man nhân kêu lên.

“Dân đen Đại Hạ rất mạnh, đừng có giết chúng nhanh quá, để chúng ta xem một màn kịch thật hay rồi tính tiếp nhé”, tên khác lại nói.


Bọn chúng ra vẻ là người ngoài cuộc, hoàn toàn không coi Dương Ân ra gì, có lẽ chúng cảm thấy thiếu niên này không có vẻ uy hiếp chút nào.

Thiếu niên tên A Mạc Kì hăng hái xông lên, xoay thanh thương bằng thép trong tay, hét to: “Mọi người yên tâm, ta sẽ để cho thằng nhóc này biết “sự hiếu khách” của người tộc Man di chúng ta!”
A Mạc Kì cưỡi ngựa Hãn Huyết nhanh chóng xông lên trước mặt Dương Ân, cây thương trong tay gã đâm vào ngực của Dương Ân một cách hung hăng, ngọn giáo sắc bén phóng ra như một con rắn, vô cùng dữ tợn.

Nhưng dường như Dương Ân lại không cảm nhận được sự nguy hiểm, đối mặt với đòn tấn công này lại không sợ hãi né tránh ngay lập tức, cho đến khi mũi thương sắp đâm vào ngực, hắn mới di chuyển sang một bên.

A Mạc Kì nghĩ rằng mình đã đâm trúng, nhưng khi phát hiện mình đã đâm hụt, gã mới nhìn thấy đối thủ đã xuất hiện bên cạnh mình không biết từ lúc nào, gã chưa kịp biết tại sao đối thủ lại tránh được thì đối thủ đã đánh trả rồi.

Băng Sơn chưởng!
Dương Ân đứng tấn, bàn tay vỗ nhanh như chớp, đập vào vị trí cổ con ngựa, chứ không nhằm vào A Mạc Kì.

Bịch!
Con ngựa Hãn Huyết cường tráng bị Dương Ân vỗ một chưởng, cổ ngựa nổ tung trong nháy mắt, thịt ngựa bắn tung tóe, thân ngựa văng ra xa, A Mạc Kì ngồi trên đó không có thời gian nhảy xuống, cùng với thân ngựa đâm sầm vào một gốc cây cách đó không xa, gã đập đầu vào đó rồi chảy máu.


Lúc này, ánh mắt của đám Man nhân kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, chúng thật sự không ngờ rằng thiếu niên Đại Hạ này mạnh như vậy.

“Đội trưởng, tên dân đen Đại Hạ này có chút thực lực, hay là để ta lên cho”.

Có một tên Man nhân xin chỉ thị của thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh xua tay, nói: “Vội vàng cái gì chứ, A Mạc Kì chỉ thua do xui xẻo mà thôi, cho hắn ta một cơ hội nữa, người tộc ta sao phải sợ một tên dân đen Đại Hạ chứ”.

A Mạc Kì nhảy dựng lên, gã lau vết máu trên trán, vẻ mặt dữ tợn nhìn Dương Ân rồi quát: “Tên Đại Hạ chó chết này, ngươi đáng chết!”
Sau đó, gã lại lao về phía Dương Ân với thanh thương bằng thép, khi sức mạnh dồn vào mũi thương, Man lực mạnh mẽ phóng ra cùng lúc, đâm thẳng vào cổ họng của Dương Ân.

Lần này, A Mạc Kì đã dốc hết toàn lực, không hề nương tay chút nào, tuyệt đối không thể mất mặt được nữa..