Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 191: 191: Rơi Tự Do






Dương Ân có thể chắc chắn rằng đối phương không muốn tha cho mình, bèn phẫn nộ hét: “Cô lấy oán báo ân đấy à, sờ vào lương tâm xem có khó chịu không hả?”
“Chính vì ngươi đã cứu ta nên ta mới cho ngươi cơ hội tự sát đấy!”, cô gái bá đạo nói, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, lạnh thấu cả xương.

Dương Ân không muốn chết, bèn vận hành sức mạnh toàn thân, thủ thế, nghênh đón nói: “Tới đi, dù có chết thì ta cũng phải chết trong tôn nghiêm, sẽ không đưa tay chịu trói đâu”.

Cô gái hơi nhíu mày, sau đó ra tay cực nhanh.

Dương Ân không biết nàng ta đã ra tay thế nào, đã thấy cổ áo của mình bị đôi tay ngọc ngà của người ta nắm lấy.

Sức lực đó ép lấy cơ thể hắn, khiến hắn không thể cử động, giống như con gà bị túm cổ vậy.

“Toang rồi!”, Dương Ân không có cách nào di chuyển, trong lòng hô lên thất thanh.

Vào lúc hắn tưởng mình sẽ bị nàng ta giết chết thì lại nhận ra nàng ta không làm vậy, mà đôi cánh huyền khí đã bung ra, khí thế vương giả được giải phóng khiến Dương Ân cảm nhận cực kỳ rõ.

Một giây sau, nàng ta khẽ cử động bàn tay, một quyền màu đen bay ra như gió khiến trận pháp mà Tiểu Hắc bày bố vỡ ra, sau đó nàng ta kéo Dương Ân bay ra ngoài.

Tiểu Hắc và gấu Hắc Cương ở phía xa nhìn thấy cảnh này rõ mồn một.


Gấu Hắc Cương run rẩy nói: “Vương giả này bá đạo quá”.

“Đuổi theo!”, Tiểu Hắc ra lệnh cho gấu Hắc Cương.

Gấu Hắc Cương không dám trái lệnh Tiểu Hắc, vội vàng chạy vọt theo.

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn hai người đã bay xa, thầm nghĩ: “Tên nhóc nhà ngươi là người có duyên với Tiên Hoàng ta, không thể đoản mệnh được, cố mà cầm cự đi”.

Cô gái đưa Dương Ân bay đi không lâu, nhưng đã rất xa vị trí ban nãy.

Đây là lần đầu Dương Ân bay trên trời, cảm thấy thân thể không ổn lắm.

Bất kỳ võ sĩ nào có khả năng bay trên trời đều sẽ có một cảm giác vinh quang và hưng phấn, nhưng cái mạng nhỏ của Dương Ân còn đang bị người ta nắm trong lòng bàn tay, rất sợ bị người ta ném xuống rồi tan thành bụi phấn.

Hắn không dám tưởng tượng chết như thế sẽ đáng sợ cỡ nào, bèn mắng chửi cô gái: “Cái loại phụ nữ ác độc, lòng lang dạ thú, cô sẽ không được chết an ổn đâu.

Cái đồ điếm này cô có thả ta ra không hả, có bản lĩnh thì lên giường đại chiến ba trăm hiệp xem ai giỏi hơn nào.

Cô dám đối xử như vậy với ân nhân của mình thì sau này sinh con sẽ không có lỗ đít đâu…”
Dương Ân muốn chết đến nơi, nên lời nào cũng có thể nói được, cũng không quan tâm đối phương là vương giả hay gì mà cứ chửi một lèo, coi như chút lợi ích cuối cùng trước khi chết.

“Tiểu Hắc, ngươi ở đâu hả, còn không qua đây cứu giá!”, lúc này, Dương Ân đột nhiên nghĩ đến Tiểu Hắc, không kìm được lại gào lên.

Tiếc là Tiểu Hắc chẳng kịp đuổi theo cứu hắn.

Cô gái này như động vật máu lạnh vô cảm, chẳng giận dữ gì với lời nói ác độc của Dương Ân.

Khi bay đến bầu trời trên khu rừng rậm, nàng ta mới từ từ hạ cánh xuống rồi ném Dương Ân vào trong rừng.

“Aaaaaaaaa….

Cái con đàn bà rắn độc này, cô muốn mưu sát chồng đấy à, cô sẽ không được chết tử tế đâu.


Rồi sẽ có một ngày a biến thành ma quỷ, quay về ám hồn cô…”, Dương Ân tuyệt vọng hét lên.

Hắn đã nhắm mắt chờ chết rồi, nhưng khi hắn rơi xuống rừng rậm thì cơ thể lại mắc vào những tán cây dày đặc khiến lực rơi bị cản đi nhiều.

Hắn vội vàng mở mắt ra, điên cuồng nắm trái túm phải.

Hắn chỉ mong mình nắm được một cành cây cứu mạng nào đó để không phải ngã chết.

Hắn quơ tay linh tinh, cũng may cỏ cây ở đây dày đặc, nên đã nắm được rất nhiều cành cây.

Thế nhưng tốc độ rơi của hắn quá nhanh, sức mạnh rơi cũng nặng, đám cành cây đó đều bị hắn nắm cho đứt gẫy, không thể ngăn lại được hắn.

Cũng may sau khi gặp phải một loạt trở ngại thì lực rơi cũng giảm bớt.

Cuối cùng hắn nắm được một thứ gì đó mềm mại và tốc độ rơi cũng đã hoàn toàn ngừng lại.

Vào lúc hắn còn đang kinh ngạc, hắn đột nhiên nhìn thấy “thứ mềm mại” mình nắm lại là một con rắn đang cuốn trên thân cây.

Con rắn đó cũng đang ở trạng thái kinh sợ, tưởng rằng là kẻ địch rơi xuống, khiến nó sợ há mồm, cả người co rúm.

Khi nó nhìn thấy là một con người nắm vào thân của mình thì mới bắn ra ánh mắt căm thù, mở miệng ra định cắn Dương Ân.


“Đệch mợ!”
Dương Ân kinh hô một tiếng, vội vàng buông tay ra, cơ thể lại rơi xuống tiếp.

Cũng may hắn chỉ cách mặt đất không quá 20 trượng, là phạm vi hắn có thể khống chế được.

Thế nhưng con rắn kia lại cứ đuổi theo không dứt, lượn vòng dưới đất.

Tốc độ của nó nhanh kinh khủng, chỉ chậm hơn Dương Ân có nửa nhịp mà thôi.

Khi Dương Ân rơi xuống, hai chân hắn chạm đất và tạo ra hai hố sâu, quần áo trên người bị cành cây cào rách, vết thương khắp nơi.

Cũng may cơ thể hắn đủ mạnh, máu cũng không chảy ra.

Hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại thì phát hiện con rắn đang ở trên đầu mình, mới phẫn nộ hét: “Bị con đàn bà khốn nạn bắt nạt thì thôi đi, giờ đến cả mày nữa à, cút đi cho ông!”
Nói xong, Dương Ân dùng thốn quyền đánh nó bay ra xa.

Bốp!.