Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 117: 117: Giết Chết Thạch Thái Sinh






Chưởng và quyền lại một lần nữa va chạm vào nhau, vẫn ngang tài ngang sức, không ai thua ai.

“Tao không tin mày còn khoẻ hơn cả tao!”, Thạch Thái Sinh gầm lên một tiếng, đánh hết quyền này tới quyền khác, sức mạnh lại tăng thêm một phần.

Dương Ân cũng thu chưởng rồi lại đánh ra, sức mạnh cũng tăng lên ngày một cao hơn.

Bùm! Bùm!
Dương Ân và Thạch Thái Sinh cứng đầu so tài, không kẻ nào chịu nhường nửa bước, quyền và chưởng không ngừng toả ra huyền khí với hai màu khác nhau, đất đá bay tứ phía, bụi tung mù mịt.

Những tên ngục nô đứng vây xung quanh thấy vậy thì đều lắc đầu, lè lưỡi.

Chúng rất khó tưởng một thiếu niên trẻ tuổi như vậy mà có thể so đấu với một tên người Man như Thạch Thái Sinh.

Cho dù là ba lão đại ở khu một lúc trước cũng rất khó có đủ bản lĩnh như vậy.

“Chết tiệt, tao nhất định phải đấm chết mày bằng một đấm!”, Thạch Thái Sinh càng đánh càng nóng nảy.

Gã gào lên, tất cả huyền khí đang trong tình trạng vận hành, sức mạnh man rợ trong cơ thể điên cuồng ngưng tụ trên hai tay, đánh về phía Dương Ân.


Man Mãng quyền!
Đây là chiến quyền của Thạch Thái Sinh, ít nhất có thể đánh ra sức mạnh 15 đỉnh lực, đủ để đánh một hòn nham thạch lớn thành bột phấn.

Dương Ân nhận ra Thạch Thái Sinh đang dốc sức đánh.

Hắn lùi về phía sau một bước, Thái Thượng Cửu Huyền quyết và tấn Long Quy trấn thuỷ cùng vận hành tới cực độ, sức mạnh trong cơ thể điên cuồng lao ra, ngưng tụ trong lòng bàn tay thành hai xoáy ốc và vòng xoáy trở nên càng mãnh liệt, như có cả tiếng xoáy nước trong đó.

Hắn gầm lên trước: “Vừa rồi tao mới dùng 8 phần lực, bây giờ sẽ dùng 9 phần lực đánh bại mày!”
Dứt lời, hai tay hung hăng đẩy về phía trước.

Sức mạnh này tuyệt đối vượt qua 20 đỉnh lực, con sóng nước thành vòng xoáy đánh về con trăn man rợ kia vỡ tung.

Hai cánh tay Thạch Thái Sinh toé máu, máu chảy từng dòng, thân thể lung lay lùi từng bước về sau.

Mỗi bước chân tạo thành vết hằn cực sâu trên mặt đất.

Dương Ân bộc phát, như Long Quy đạp nước, xông lên phía trước, hai chưởng hung hăng đánh ra.

Hai tay Thạch Thái Sinh run rẩy, nhưng không thể không nâng nắm đấm để tiếp chiêu.

Thạch Thái Sinh lại một lần nữa bị đánh lui về phía sau, nhưng vẫn không ngã xuống, máu chảy đẫm hai cánh tay, vẻ đau đớn hiện rõ trên nét mặt của gã.

Dương Ân lại tiếp tục xuất chưởng, vung chưởng giống như thuỷ triều, một làn sóng đi thì làn sóng khác lại tới, liên tục không dứt.

Đúng lúc này, hắn càng phát hiện được sự tuyệt diệu của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng, càng ngày càng thành thục giai đoạn đại thành, có lẽ là không bao lâu nữa sẽ tu luyện chưởng pháp này đến giai đoạn hoàn mỹ.

Tại lần tấn công thứ bảy, hai cánh tay Thạch Thái Sinh bị đánh cong, rõ ràng là đã bị gẫy xương, cơ thể nặng nề ngã lên mặt đất, khiến mặt đất hiện ra một cái hố hình người, bụi tung mù mịt.

Thạch Thái Sinh vai u thịt bắp, không thể dễ dàng chết đi như thế, gã muốn đứng dậy nhưng một bàn chân đã đạp lên trước ngực gã, đạp lõm ngực gã thành vết hình bàn chân.

Phụt!”
Thạch Thái Sinh phụt ra một ngụm máu tươi, toàn thân trở nên tê liệt, khó có thể xuất ra lực chiến đấu.


Dương Ân đạp trên người Thạch Thái Sinh, cúi đầu nhìn Thạch Thái Sinh tuyên bố: “Tất cả đá Xích Cương mà mày thu được đều thuộc về tao”.

“Ha ha… Mày nghĩ đơn giản quá, vốn dĩ tao không rời khỏi sơn ngục này được còn thu thập đá Xích Cương làm gì!”, Thạch Thái Sinh gần chết vẫn cười như điên.

Dương Ân gầm lên đầy sát khí: “Đã không có đá Xích Cương thì giữ mày lại còn có tác dụng gì!”
Thạch Thái Sinh muốn vung nắm đấm để đẩy chân Dương Ân ra nhưng đáng tiếc, ngay lúc này Dương Ân lại phát lực, đạp một cước xuyên vào lồng ngực của gã khiến gã chết không kịp ngáp.

“Hắn… hắn giết Thạch lão đại rồi.

Chúng ta cùng xông lên báo thù cho lão đại!”
“Đúng vậy, chúng ta bị bắt vào đây đã xác định là chỉ có đường chết, hợp lực giết chết thằng nhãi này coi như cũng được an ủi!”
“Hắn đã mất nhiều sức lắm rồi, nhân lúc này ra tay giết hắn đi”.


Những tên người Man di bị bắt vào đây hô hào, tên nào tên đó cầm xà beng của mình hoặc nham thạch đánh giết Dương Ân.

Chúng đã sớm chịu chết rồi thì chết sớm hay muộn một ngày đối với chúng cũng như nhau, nhưng có thể giết thêm vài người của hoàng triều Đại Hạ là chúng thoả mãn rồi.

Dương Ân giơ tay ra, bắt lấy gậy sắt trên mặt đất, Tiểu Hắc lại một lần nữa xuất hiện trên vai hắn, hắn cười một tràng rồi nói: “Tiểu Hắc, hôm nay chúng ta cùng chiến một trận đã đời nào!”
Dương Ân vung gậy sắt, như một con rồng cực dài, quét ngang ngàn quân, rất nhiều xà beng của kẻ địch bị đánh mà rơi ra khỏi tay, nham thạch bị đánh vỡ thành bụi phấn, những tên ngục nô người Man máu chảy thành vũng khắp nơi.

Dương Ân thật sự không có tâm trí đâu mà giết hết đám người Man này, hắn vừa tiến về phía một ngọn núi khác vừa đánh giết dọn đường.

Không có kẻ nào đánh nổi hắn.


Có không ít ngục nô nhìn thấy tình cảnh này thì sợ hãi.

Sức mạnh của thiếu niên này thật sự không có giới hạn.

Nếu là võ sĩ khác chắc đã bị kiệt sức mà bị vây giết rồi.

Ở một ngọn núi không xa, có mấy chục tên ngục nô đang canh giữ, trong đó có ba kẻ đứng ở chỗ cao nhất đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Ân một đường đánh giết đi tới, trong ánh mắt hiện lên vài phần nặng nề.

Ba ngục nô này chính là lão đại của liên minh.

Ngải Phi Lợi chạy như bay, Hàn Vô Tình xác sống và tiểu xú nữ Sư Lãnh Mị.

Theo chúng thấy thì lực chiến đấu của thiếu niên này không kém chúng, thậm chí còn có phần mạnh hơn.

Chúng khó mà có thể chấp nhận sự thực này.

“Thật là hậu sinh khả uý!”, Ngải Phi Lợi trông bộ dạng đã luống tuổi khẽ thở dài..