Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 51: Hai Trăm Vạn Tiền Bồi Thường




- Đám người Tôn Diệu Kiệt muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, bọn họ bồi thường cho cậu hai trăm vạn nhân dân tệ, cậu bằng lòng chứ?

Gia Vệ thấp giọng đọc tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc gửi tới, thần sắc trên mặt trở nên hết sức vui vẻ.

Hai trăm vạn nhân dân tệ, đây chính là hai trăm vạn nhân dân tệ a. Quả nhiên là tiền nhiều như nước, thuận tay vung ra đã trên trăm vạn.

Gia Vệ cũng không có dự định tiếp tục kéo dài chuyện này thêm nữa, dù sao tình cảnh ngày đó, cũng đã dọa cho Gia Vệ một phen sợ hãi, nhân vật xuất hiện sau cùng kia lại có thể là một Trung tướng!

Chuyện đã có thể giải quyết đến trình độ này, Gia Vệ khỏi cần nói cũng biết đã rất thỏa mãn rồi.

Về phần sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo. Gia Vệ đã nghiêm khắc trừng trị bọn họ rồi, đảm bảo sẽ bị thương tật suốt đời.

- Vốn tính là phải cần thời gian một năm mới lấy lại được năm mươi vạn kia thì lúc đó mới coi như có tiền, không nghĩ tới, hiện tại đã có hai trăm vạn trong tay.

Gia Vệ âm thầm cười nói.

Ngay sau đó, Gia Vệ liền gọi điện thoại cho Tiền Nhạc Nhạc.

Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia đã nghe máy. Tiền Nhạc Nhạc cũng không bất ngờ trực tiếp hỏi:

- Chỗ tiền bồi thường đấy, cậu hài lòng chứ?

- Hài lòng rồi, cô xem rồi tự mình xử lý là được.

Gia Vệ tùy ý nói, lúc không có tiền, cảm giác hai trăm vạn này là của cải tiêu không hết, mà bây giờ khi sắp có được hai trăm vạn, trong lòng Gia Vệ lại bình tĩnh đến lạ thường, không có một chút gợn sóng nào.

Gia Vệ dứt lời, Tiền Nhạc Nhạc ở đầu bên kia một lúc lâu cũng không nói thêm câu gì.

- Thật chứ, để một mình tôi đi giải quyết là được rồi sao?

Sau một lát, Tiền Nhạc Nhạc nói thẳng ra một câu như vậy.

Gia Vệ sửng sốt, chợt cảm giác câu nói vừa rồi của mình có chút khác nghĩa, lúc này mới giải thích lại:

- Ý tôi là, sự tình hai trăm vạn kia, cô xem rồi tự đi xử lý là được, mấy ngày nữa chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi là được.

- Bồi thường hai trăm vạn đúng là không ít, bất quá tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, sau này phải cẩn thận, bọn họ sẽ không bao giờ chịu để yên cho cậu đâu.

Giọng điệu Tiền Nhạc Nhạc lại một lần nữa trở nên lạnh lùng.

Gia Vệ gật đầu, nói:

- Yên tâm, tôi biết.

- Ừm.

Tiền Nhạc Nhạc ừm một tiếng, cũng không có nói thêm câu gì, nhưng cũng không có cúp điện thoại.

Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn lại, chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói:

- Về chuyện trước kia... thực xin lỗi cô.

Gia Vệ cũng không biết mình vì sao lại mở miệng nói xin lỗi, có thể là bởi vì do mình hiểu lầm Tiền Nhạc Nhạc, cũng có thể là bởi vì ngày hôm qua chính mình đã lợi dụng Tiền Nhạc Nhạc. Có điều lúc nói ra từ 'Xin lỗi’ này, trong lòng Gia Vệ cảm thấy thoải mái ra không ít.

- Ừm.

Tiền Nhạc Nhạc lại ừm một tiếng, ngay sau đó liền cúp điện thoại.

Cất điện thoại đi động đi, Gia Vệ thở ra một hơi thật dài, biểu hiện trên mặt mới biến trở lại bộ dáng tươi cười như ngày thường.

Không có dừng lại lâu, Gia Vệ trực tiếp đi về phía cổng trường học.

Môn tiếp theo của cuộc thi phải ba giờ chiều mới bắt đầu, còn hơn năm giờ nữa, Gia Vệ cũng không muốn cứ ngồi đợi ở trong trường học như vậy.

Nhà hắn cách trường học lại không xa, ở lại trong trường còn không bằng về nhà ôn bài.

Bất quá bây giờ đang là thời gian làm bài thi, bảo vệ của trường cũng đã được phân phó, không cho người không có phận sự tùy ý ra vào, không làm ảnh hưởng đến học sinh.

Mà khi đi tới cổng chính trường học, Gia Vệ bước vào tầm nhìn của bảo vệ, lại đụng ngay một khuôn mặt quen thuộc.

Cái người bảo vệ đang làm nhiệm vụ trông coi lúc này, Gia Vệ còn nhớ rõ, ngày đó chính mình cùng Vương Cường bị Khương Kiền đuổi học, chính là cái tên bảo vệ này không cho hai người bọn họ tiến vào trong trường học.

Thấy Gia Vệ, sắc mặt người bảo vệ kia cũng hơi đổi, hiển nhiên cũng đã nhận ra Gia Vệ.

Có điều hắn cũng không có nói gì, ở cái tuổi này, tìm được một công việc ổn định mà lại nhẹ nhàng như vậy, khẳng định không dễ dàng. Trước kia hắn có thái độ như vậy, là vì Khương Kiền là chủ nhiệm phòng giáo dục trường học, cho nên hắn có thể dựa vào Khương Kiền để duy trì công việc đang làm, thậm chí có thể được thăng chức.

Nhưng hiện tại ngay cả Khương Kiền cũng đã bị đuổi việc, hắn vẫn có thể làm việc được ở chỗ này, mấy ngày qua khẳng định cũng lo lắng không ít.

Bởi vì Gia Vệ đã từng nói qua, nói hắn cẩn thận với bát cơm của mình.

Lúc đó hắn đối với lời nói của Gia Vệ, hắn chẳng thèm quan tâm, lời nói của một học sinh, hắn làm sao có thể để ở trong lòng?

Chỉ có điều hắn làm việc ở trường học, sau khi biết nguyên nhân Khương Kiền bị đuổi việc, hắn liền muốn thu lại câu nói đã từng nói với Gia Vệ.

Hôm nay nhìn thấy Gia Vệ, hắn chẳng những không có khí thế như lúc trước, càng không có can đảm như lúc đó.

- Thế nào,tôi không thể đi ra ngoài sao?

Gia Vệ cười nhạt một tiếng, bình thản hỏi, giống như không có nhận ra người bảo vệ này.

Bảo vệ thấy thế, lại cảm thấy sững sờ, sau đó liên tục gật đầu, nói:

- Có thể, có thể đi ra ngoài.

- Tôi muốn đi ra ngoài.

Gia Vệ tiếp tục nói, ngữ khí như trước vô cùng bình thản.

Bảo vệ lập tức đi vào bên trong phòng thường trực, mở cổng cho Gia Vệ, vốn chỉ cần mở hơn hai mét là Gia Vệ có thể đi ra ngoài được, mà lúc này, hắn lại mở toàn bộ cánh cổng.

Gia Vệ liếc mắt nhìn bảo vệ trong phòng thường trực, không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài.

Thấy Gia Vệ đi ra ngoài, bảo vệ mới mạnh mẽ thở ra một hơi, sau đó vội vã đóng cánh cổng lại.

- Khuyên ông nên có lòng khoan dung, đối xử với người khác nên tốt một chút, sau này có gặp mặt lại còn dễ nói chuyện.

Gia Vệ thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ cười nhạt.

Hắn không phải không nhớ kỹ người bảo vệ này, càng không phải không nhớ đến lúc nói chuyện ấy, thế nhưng như vậy thì có thể thế nào?

Lẽ nào bởi vì một câu nói của chính mình, để cho cái người bảo vệ này mất công ăn việc làm sao? Hắn nếu có một gia đình cần phải nuôi sống thì phải làm sao bây giờ?

Con người ai cũng đều phạm phải sai lầm, cho nên, cũng cần phải cho người ta một cơ hội làm lại.

Gia Vệ nhàn nhã đi về nhà, dọc theo đường đi có rất nhiều cửa hàng buôn bán đồ ăn, phi thường náo nhiệt.

Bất quá Gia Vệ biết, cũng không bao lâu nữa, những quầy hàng như này đều phải dọn đi chỗ khác, thời điểm kì thi vào trường đại học diễn ra thì nơi này sẽ bị giải tỏa, bọn họ không có khả năng tiếp tục ở đây mở cửa hàng bán đồ ăn nữa.

Về đến nhà, Gia Vệ cũng không có giấu diếm, trực tiếp đem sự tình đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nói cho cha mẹ mình nghe.

Hiện tại Gia Hồng Ngạo cũng không có đi làm, cũng không phải hắn bỏ công việc không làm nữa, mà là vết thương trên người chưa có khỏi hẳn.

Mà sau khi nghe Gia Vệ nói là được bồi thường hai trăm vạn. Mẹ Gia Vệ - Trương Dung lại cảm thấy khiếp sợ, hai trăm vạn đối với những người dân thường như bọn hắn mà nói, quả thực chính là số tiền cả đời tiêu cũng không hết.

Gia Hồng Ngạo cũng không có biểu hiện gì, trên mặt không có lấy một tia kinh sợ.

- Vệ vệ, số tiền này con muốn làm gì?

Trương Dung nhìn Gia Vệ rồi hỏi.

- Mẹ, hai trăm vạn, con nghĩ trước cứ gửi tiết kiệm , chờ sau khi con từ trong quân ngũ trở về, sẽ cùng với Cường Tử gây dựng sự nghiệp.

Gia Vệ nói, tuy rằng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, thế nhưng Gia Vệ đã nghĩ kỹ, hắn không thể cứ trông chờ đem hai trăm vạn này gửi tiết kiệm để kiếm lãi được.

- Con và Cường Tử còn quá nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học rồi gây dựng sự nghiệp cũng không muộn mà.

Trương Dung nhíu mày lại, nhẹ giọng nói. Tại nàng thấy, ổn định mọi thứ mới là tốt nhất, nàng cho rằng cứ đem số tiền này đi gửi tiết kiệm cũng được.

Rất nhanh, Gia Vệ cùng Trương Dung đều nhìn về phía Gia Hồng Ngạo không nói gì nãy giờ, trong nhà người thực sự có thể quyết định được việc này, vẫn là Gia Hồng Ngạo.

- Tiền trước cứ gửi tiết kiệm đã rồi tính sau, con thi xong lần thi thử này, còn phải đi vào trong quân ngũ nhận sự huấn luyện. Đừng để số tiền này làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện của con.

Gia Hồng Ngạo bình tĩnh nói, phảng phất hai trăm vạn đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào.

Gia Vệ gật đầu, nói:

- Cha, người yên tâm, con sẽ không để nó làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện đâu.

Gia Hồng Ngạo gật đầu, tiếp tục nói:

- Ngày mai là con kết thúc kì thi thử, về phần thủ tục nhập học đại học Tân Hải, chúng ta sẽ thay con đi làm, buổi tối ngày mai, con sẽ xuất phát đi nhập ngũ.

- Buổi tối ngày mai đã phải nhập ngũ rồi?

Gia Vệ ngẩn ra, hắn thật không ngờ phải đi sớm như vậy.

- Không sai, buổi tối ngày mai sẽ có người tới đón con, con đi theo người đó là được, không cần chuẩn bị bất cứ cái gì cả.

Gia Hồng Ngạo nói.

Gia Vệ nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lại nhìn mẹ mình Trương Dung hai mắt đang đỏ lên.

Từ nhỏ Gia Vệ đã không phải xa nhà bao giờ, hiện tại lại phải xa nhà tận những bốn tháng liền, làm cho Trương Dung rất là không muốn.

Gia Vệ không muốn phải đi sớm như vậy, nhưng từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa bao giờ phản đối lại quyết định của cha mình. Hiện tại cũng không có phản đối lại quyết định của ông, một ít việc vặt vãnh, làm sao có thể so với điều trọng yếu không gì sánh được trong lòng cha mình là vào quân ngũ nhận sự huấn luyện đây?

Gật đầu, Gia Vệ liền đáp ứng.

Buổi trưa một nhà ba người đang muốn bắt đầu ăn cơm, Vương Cường đi thẳng vào, vẻ mặt khâm phục quay qua Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung nói ra biểu hiện của Gia Vệ trong cuộc thi hôm nay, lúc này mới ngồi xuống cùng ba người ăn cơm.

Vương Cường cùng Gia Vệ không phải thi cùng một phòng, thế nhưng mới vừa hết giờ thi thử, sự tình Gia Vệ nộp bài thi sớm trước tám mươi phút giống như cuồng phong truyền khắp toàn bộ khối 12. Học sinh khối 12 nào cũng biết , Vương Cường càng phải hỏi thăm cho rõ ràng.

Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung trình độ văn hóa cũng không cao, đối với việc này cũng không có nhận thức gì, nhưng sau khi nhìn biểu hiện khoa trương của Vương Cường, cũng biết con trai mình rất có tiền đồ, vẻ mặt hai người đều tươi cười hẳn lên.

Bữa trưa qua đi, Gia Vệ cùng Vương Cường cũng không có lập tức đến trường học, mà là đi vào trong phòng Gia Vệ ôn tập.

- Tối ngày mai tao phải đi rồi.

Gia Vệ vẻ mặt đau khổ nói.

- Đi đâu?

Vương Cường ngẩn ra, lập tức hỏi.

- Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi nhập ngũ rồi.

Gia Vệ nói, trên mặt tràn đầy nụ cười khổ.

- Sao lại đi sớm như vậy?

Vương Cường ngẩn ra, vội vàng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ít nhất cũng phải cuối tuần này mày mới phải đi chứ, thành tích của cuộc thi lần này, ít nhất phải đến thứ năm thứ sáu mới được công bố.

- Tao biết thành tích cuộc thi tận thứ năm thứ sáu mới công bố, bất quá cha tao nói thủ tục nhập học bọn họ sẽ đi làm giúp tao, để cho tao sớm được vào trong bộ đội huấn luyện.

Gia Vệ lắc đầu, thở dài nói:

- Đi sớm thì đi sớm vậy thôi, dù sao tao cũng không có việc gì để làm.

Mà lúc này, vẻ mặt Vương Cường lại trở nên ngu ngơ, hỏi:

- Mày thật có lòng tin có thể thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm sao?

Thấy biểu tình Vương Cường ngu ngơ, Gia Vệ cười khổ nói:

- Mày cũng đã nói, kích thích tố sinh dục của tao tiết ra quá nhiều, hùng phong đại chấn, điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, lần này thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm, không thành vấn đề.

- Tao abc xyz, đúng là quái thú mà.

Vương Cường lấy biểu tình phi thường khoa trương nói:

- Điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, mà lần thi này đạt bảy trăm ba mươi lăm điểm, mày có còn là người không vậy?

Trừng mắt liếc Vương Cường, Gia Vệ nói tiếp:

- Còn nữa, đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nhân dân tệ, mày nghĩ xem sắp tới chúng ta làm cái gì cho tốt, hai trăm vạn nhân dân tệ này, chính là vốn liếng để hai huynh đệ chúng ta gây dựng cơ đồ đấy.

Mới vừa rồi biểu tình của Vương Cường còn phi thường khoa trương, nhưng sau khi nghe Gia Vệ nói câu này, trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Trước đây Khương Thiên bồi thường ba mươi vạn cũng đã khiến Vương Cường khiếp sợ đến tột đỉnh rồi, mà số tiền bồi thường ba mươi vạn lần đó so với số tiền bồi thường hai trăm vạn lần này, quả thực giống như là bố với con mà.

Còn có một điều khiến Vương Cường không biết phải làm sao, đó chính là, số tiền ba mươi vạn kia có thể nói là bồi thường cho toàn bộ lớp bọn hắn, mà hai trăm vạn này, thì lại hoàn toàn bồi thường cho Gia Vệ, đương nhiên, nếu như Gia Vệ vẫn còn muốn kéo dài thêm sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo mà nói, số tiền bồi thường hẳn là không ít hơn con số hai trăm vạn.