Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 45: Đòi Người




Giọng nói thô kệch không chút chừng mực, khiến mọi người trong cảnh cục đều ngẩn ngơ.

Nơi này chính là cục cảnh sát mà, mặc dù chỉ là một phân cục, thế nhưng cũng có hỏa lực không bình thường rồi. Huống chi cảnh sát chính là đại biểu cho công lý, đại biểu cho chính phủ, đại biểu cho quốc gia, chỉ có tổ chức khủng bố mới dám động thủ với sở cảnh sát, bằng không tất cả đều không thể nghĩ ra tổ chức nào khác dám động thủ với một cục cảnh sát cả.

Thế nhưng, trong thành phố Tân Hải không thể nào có một tổ chức khủng bố được?

Trên thế giới tồn tại không ít các tổ chức khủng bố, thế nhưng những tổ chức khủng bố này trên cơ bản đều đang ở Châu Phi, quốc nội căn bản không có khả năng xuất hiện một tổ chức khủng bố như vậy.

- Hắn không chỉ là một tên côn đồ, mà còn là thành viên của một tổ chức khủng bố nữa.

Tên cảnh sát cao cấp tự đánh vỡ đầu mình, máu chảy đầy mặt lạnh lùng nói.

Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn bằng một cái ánh mắt trào phúng, cứ cho là Gia Vệ chính là một thành viên của tổ chức khủng bố đi chăng nữa, thì cũng không ngu xuẩn đến nỗi để tổ chức khủng bố của mình đến ngay trước mặt tất cả mọi người mà giải cứu hắn?

Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đoán được, cái tổ chức khủng bố bên ngoài hoàn toàn không có quan hệ gì với Gia Vệ.

- Lương dội trưởng, anh đi ra trả lời bọn chúng.

Cục trưởng thấp giọng nói, hắn mặc dù là một người đứng đầu, thế nhưng dưới loại tình huống như thế này, cũng không bằng một cảnh sát dácó kinh nghiệm tiền tuyến lâu năm như Lương đội trưởng được.

Lương dội trưởng cũng không chậm trễ, tuy rằng sự tình khiến cho hắn vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại phải đối phó với tổ chức tội phạm, với tư cách là một cảnh sát, hắn sao có thể nhân nhượng được.

Lương dội trưởng mới vừa đi được hai bước, bị lời nói tiếp theo của cục trưởng làm cho ông dừng bước.

Chỉ nghe cục trưởng lạnh lùng nói:

- Đưa Gia Vệ vào phòng giam, chờ chuyện này qua đi lại tiếp tục xét xử sau.

Lương dội trưởng cũng gật gật đầu, không nói gì thêm, hôm nay chuyện cách bách nhất, đương nhiên là ứng phó với tổ chức khủng bố đang bao vây cục cảnh sát ngoài kia.

Chỉ có điều, khi cái giọng thô kệch kia lần thứ hai vọng lên, thì một viên cảnh sát trẻ tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, mặt đầy mồ hôi hướng đến cục trưởng nói:

- Cục trưởng, bên ngoài, bên ngoài tới là một đội xe thiết giáp, là lực lượng quân đội.

- Cái gì?

Vẻ mặt khiếp sợ hiện lên trên tất cả mọi người, Lương dội trưởng lại dừng bước, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía viên cảnh sát trẻ kia.

Không giống như bọn họ suy nghĩ bên ngoài là một tổ chức khủng bố, hóa ra lại là quân đội.

- Nói bậy, quân đội làm sao có thể vào thành phố được?

Một người trong số bốn viên cảnh sát cao cấp tức giận nói.

- Thật sự là quân đội, bọn họ mang cả xe thiết giáp đến, ai nấy đều cầm súng tự động, giống như là muốn tấn công.

Viên cảnh sát trẻ kia vội vàng nói.

- Quân đội tới nơi này làm gì, chẳng lẽ bọn họ không biết quân đội không thể vào trong nội thành sao?

Lại thêm một viên cảnh sát cao cấp tức giận.

- Nơi này là thành phố Tân Hải sát biên giới, khoảng cách tới quân khu tân hải cũng không phải là rất xa, có thể là diễn tập đi ngang qua thôi.

Lương đội trưởng nhíu mày, hắn đã từng đi lính, biết rằng có những lúc, quân đội sẽ mượn đường ở nội thành sát biên giới vào ban đêm.

- Diễn tập nên đi ngang qua?

Một viên cảnh sát cao cấp cười lạnh một tiếng nói:

- Bọn họ rõ ràng là vây công cục cảnh sát, không có khả năng đơn giản chỉ là diễn tập.

Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu còn lại nhìn về phía viên cảnh sát trẻ hỏi:

- Người dẫn đội của bọn họ là ai?

Viên cảnh sát trẻ tuổi kia lắc đầu, rất rõ rằng là hắn cũng không biết.

Mà lúc này đây, cái thanh âm thô lỗ kia lại vang lên:

- Người bên trong nhanh lên một chút, bỏ vũ khí xuống, đi ra ngoài, bằng không lão tử sẽ san phẳng cái phân cục này.

- Làm càn, coi trời bằng vung à.

Tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia lại giận giữ.

Mặc kệ tên gia hỏa cầm đầu này là ai, cũng không phải phân cục có thể trêu chọc tới, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia là người của tổng cục, chức vị không nhất định là sẽ thấp hơn người đứng đầu chỗ quân lính ngoài kia.

- Giam hắn lại, những người khác theo tôi ra ngoài.

Viên cảnh sát cao cấp chỉ vào Gia Vệ lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Ba người còn lại, được mấy viên cảnh sát khác đỡ dậy, cũng hướng ra bên ngoài mà đi.

Cục trưởng phân phó hai người đưa Gia Vệ vào phòng tạm giam, bọn họ cũng không sợ Gia Vệ giở trò gì, ngay sau đó cục trưởng liền đi theo phía sau bốn người kia ra ngoài.

Lúc này vị cục trưởng kia trầm mặc giống như một chú cừu non, hắn không muốn tham dự vào chuyện này, dù sao tham gia vào việc quân đội cùng cảnh sát xung đột, dưới tình huống nào thì đều là quân đội chiếm ưu thế, đồng thời hắn chỉ là một cục trưởng của một phân cục, cũng căn bản là không trêu trọc nổi vào những người trong quân đội.

Mà lúc này bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng chẳng nghĩ nhiều về việc này, giờ bọn hắn đang cảm thấy thoải mái mừng rỡ vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao.

Lương dội trưởng đi tới bên người Gia Vệ thấp giọng nói:

- Cháu yên tâm, chú sẽ không để cho bọn họ thực hiên được ý đồ đâu.

Gia Vệ gật đầu:

- Chú Lương, chuyện này phải nhờ chú rồi.

Gia Vệ lúc này cũng không có biện pháp gì, dù sao hắn không có chỗ dựa. Có điều là hắn đã dự định tình huống xấu nhất, sẽ trốn đi và vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Đương nhiên, trước khi trốn đi hắn sẽ làm cho những kẻ muốn hãm hại hắn phải trả giá thảm khốc, hắn tự tin mình có thực lực này.

Lương đội trưởng gật đầu, liền đi ra bên ngoài, hắn đã từng đi lính, biết tính tình của những quân nhân, hi vọng có thể từ đó mà thỏa hiệp một chút.

Dưới sự dẫn dắt của bốn viên cảnh sát cao cấp, mọi người đều đi ra ngoài, bất quá trên người bọn họ vẫn không có bỏ súng lục xuống, vẫn đeo bên hông như trước.

Khi bọn họ vừa mới ra ngoài, những thanh âm ‘Cạch cạch’ của nhưng họng súng đen ngòm liền chĩa vào bọn họ, còn có thêm hơn trăm binh sĩ mặc quân trang tiến vào trong tầm mắt của bọn họ.

Trước cửa lớn của cục cảnh sát, có ba chiếc xe thiết giáp to lớn, mỗi chiếc đều có một họng pháo đen ngòm, cả ba họng pháo đều hướng vè phía cục cảnh sát, ai cũng có thể nhận thấy, nếu như ba họng pháo này nã đạn, thì cục cảnh sát sẽ bị san bằng thành bình địa ngay.

- Tất cả buông vũ khí, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.

Thanh âm lạnh băng vang lên, giống như là một cỗ máy giết người phát ra giọng nói không có một chút tình cảm nào.

- Các anh thuộc quân khu nào? Có biết đây là nơi nào không?

Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu tức giận nói, vẫn mang thái độ như một cấp trên.

- Con mẹ nó chứ, lão tử quản đây là nơi nào, nhanh lên một chút buông vũ khí trong tay các người xuống, ta đếm đến ba, sau đó nếu như các người không buông vũ khí thì đứng trách lão tử nổ súng.

Người kia tiếp tục nói, ngay sau đó liền bắt đầu đếm:

- Một… Hai…

Khi hắn sắp đếm tới ba, tất cả nhưng binh sĩ phía trước đều đặt ngón tay lên cò súng, lúc này những người mặc đồng phục cảnh sát đều lấy súng lục ra ném xuống trước mặt.

Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng làm như vậy, nhưng trên mặt bọn hắn lại tràn đầy sự phẫn nộ,

- Bắt tất cả bọn họ lại cho ta, còn ai cố gắng chống cự, bắn.

Tiếng cười lạnh vang lên, từ trên xe thiết giáp đi xuống một thân ảnh cường tráng, theo như quân hàm trên vai thì người này là một thiếu tá.

Chỉ có điều, vẻ mặt cười nhạt của hắn, ánh mắt cuồng ngạo, giống như là không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Một tên thiếu tá nho nhỏ cũng dám làm như vậy?

Quân hàm của bộ đội cùng quân hàm của cảnh sát không thể so sánh giống nhau, thế nhưng tên thiếu tá này tuổi tác tuyệt đối không hơn bốn mươi tuổi, mà bốn viên cảnh sát cao cấp đều hơn năm mươi rồi, nếu quả thật so ra thì chức vụ của bốn viên cảnh sát này cao hơn tên thiếu tá kia một chút.

Nhưng hắn cũng mặc kệ những thứ này, trong tay ai có súng, thì người đó là cấp trên, mặc dù lúc này bốn viên cảnh sát chức vụ có cao hơn một chút nhưng tên thiếu ta kia cũng sẽ không cần phải nhìn sắc mặt họ mà làm việc.

- Ai là người có quyền làm chủ ở đây?

Đại hán cường tráng cao hơn 1m8, tuy rằng quân trang mặc rất chỉnh tề, nhưng lại chẳng khác gì một binh lính càn quấy, vẻ mặt tươi cười chẳng xem ai ra gì.

Viên cảnh sát mặt đầy máu đứng ở giữa bốn người đứng ra nói:

- Cậu làm thế này là phạm pháp, phải bị đưa ra toà án quân sự.

- Ngươi là người làm chủ ở đây? Bị đánh thành như vậy rồi mà còn có mặt mũi đứng ra nói?

Đại hắn cười khinh thường, lạnh lùng nói:

- Phạm pháp? Phạm bà ngoại ngươi, đem người của lão tử giao ra đây, bằng không lão tử sang bằng nơi này.

- Ngươi…

Viên cảnh sát mặt đầy máu tức giận đến nỗi ngực kịch liệt phập phồng, tức giận quát:

- Ngươi phải bị nghiêm phạt.

- Nghiêm cái đmm.

Đại hán tức giận mắng lại một tiếng, trực tiếp nhấc chân đá một cái khiến tên cảnh sát mặt đầy máu ngã lăn trên đất rồi nói:

- Mau, giao người của lão tử ra đây, bằng không con mẹ nó, các ngươi đừng nghĩ được sống dễ chịu.

Gặp loại thiếu tá trực tiếp đánh người thế này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó là tức giận, chỉ là giận nhưng lại không dám nói ra.

Ba viên cảnh sát cao cấp còn lại, đứng một bên, cũng không dám cử động, thương tích trên người bọn họ quá nặng, nếu như bị người kia đạp một cái như vừa rồi, bọn họ nhất định sẽ đau đến ngất đi.

Mà vị cục trưởng kia lại càng lùi về phía sau, rất rõ ràng là không hề muốn ra mặt.

Đúng lúc này Lương đội trưởng từ trong đám người đi ra, hắn nhìn viên cảnh sát bị đá ngã dưới đất môt cái, sau đó nhíu mày nhìn về phía tên thiếu tá kia, đi tới trước mặt tên thiếu tá đứng chào đúng chuẩn tư thế của quân đội.

Có đúng hay không là người trong nghề, thì tên thiếu tá liếc mắt một cái là liền có thể nhìn ra là Lương đội trưởng kia đã từng tham gia quân ngũ, đồng thời Lương đội trưởng ít nhất cũng hơn bốn mươi rồi, so với hắn thì lớn hơn một chút, nhất thời vẻ mặt hắn có chút thu liễm lại, cũng đứng chuẩn tư thế chào của quân đội đáp lại.

Trước khi xuất ngũ, Lương đội trưởng cũng có quân hàm thiếu tá, gặp được tên thiếu tá trước mặt này, tự nhiên sẽ không khẩn trương, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết.

Hai người sau khi chào nhau, Lương đội trưởng mới lên tiếng hỏi:

- Không biết người mà anh nói rốt cuộc là ai? Trong cục cảnh sát của chúng tôi cũng không có người nào là quân nhân cả.

Tên thiếu tá kia nhíu nhíu mày, đáp lại:

- Hắn thực sự không phải là quân nhân, mà là sắp trở thành quân nhân, tên là Gia Vệ.

- Cái gì? Gia Vệ?

Lương đội trưởng sửng sốt, mà những người cảnh sát đằng sau hắn còn sửng sốt hơn.

Tên tuổi của Gia Vệ hiện tại hầu như đã nổi tiếng khắp phân cục, hầu như mỗi người cảnh sát đều biết đến Gia Vệ, rất nhiều người cũng biết về bối cảnh của Gia Vệ, nhưng bọn hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Gia Vệ thậm chí có thể khiến cho quân đội xuất động hơn trăm người tiến đến cục cảnh sát vì hắn.

Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng đều sửng sốt, sắc mặt bọn họ liên tục biến hóa, mơ hồ cảm giác được, chính mình chọc đến người không nên chọc rồi, nhưng nghĩ chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, lo lắng trong lòng cũng biến mất không còn gì nữa.

- Gia Vệ phạm pháp, phải để cảnh sát xử lý, ngươi không có quyền đòi người.

Viên cảnh sát bị một cước đá ngã đứng dậy lạnh lùng nói.

- Quyền cái đmm, lão tử đòi người, không thả thì ta đánh cho đến khi ngươi phải thả mới thôi.

Đại hắn tức giận mắng một tiếng, lại một cước nữa đạp vào bụng viên cảnh sát kia, lại một lần nữa đạp hắn ngã xuống đất.