Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 44: Trơ Tráo Hại Người




Tập thể Minh Lan, là nơi Gia Vệ và Vương Cường đang sinh sống.

Vương Cường vội vã chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà mình, sau khi nhìn thấy cha mình mở cửa ra, liền muốn nói gì đó, nhưng lại liên tục thở dốc làm cho hắn nói không lên lời.

- Sao thế?

Vương Quý Dân nhăn mày lại, kéo Vương Cường vào phòng rồi đóng cửa lại.

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vương Quý Dân cũng đã nhìn ra biểu hiện không bình thường của Vương Cường, liền vội vã hỏi.

Vương Cường cầm lấy cốc nước ở trên bàn, một hơi uống hết, lúc này mới mở miệng:

- Vệ tử, Vệ tử bị bắt rồi.

- Cái gì? Vệ tử bị bắt? rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Vương Quý Dân chau mày vội vàng hỏi lại.

Vương Cường lúc này mới tỉ mỉ đem sự tình kể lại, chỉ có điều Vương Cường càng nói, thì Vương Quý Dân đang nhíu mày lại càng giãn ra, sau một lát, trên mặt ông dĩ nhiên lại xuất hiện một nét tươi cười.

- Giờ là lúc nào rối mà cha còn cười được?

Vẻ mặt Vương Cường đầy tức giận mà quát lên.

Lúc này mẹ của Vương Cường mới nhìn qua bên này, vội vã đi tới, bất quá đúng lúc lại nhìn thấy Vương Cường quát vào mặt Vương Quý Dân liền trừng mắt liếc Vương Cường trách móc:

- Tại sau con lại cãi cha?

- Tiểu tử ngươi, gặp phải có chút chuyện đã loạn hết lên rồi, đến khi nào mới có thể trấn định giống như cha ngươi đây?

Vương Quý Dân lặng lẽ cười nói:

- Đi ngủ đi, ngày mai còn đi thi, nói không chừng con sẽ thấy Vệ tử trên trường thi rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai đứa phải thi cùng một trường.

Nghe cha nói như vậy, Vương Cường trực tiếp sửng sốt.

Một lát sau, thấy Vương Quý Dân đang thu dọn đồ đạc muốn trở về phòng, Vương Cường lúc này mới ngăn Vương Quý Dân lại nói:

- Nhưng mà người muốn bắt Vệ tử là ủy viên thị ủy mà, làm sao cha biết là ngay mai Vệ tử có thể đi ra?

- Ủy viên thị ủy thì thế nào? Ủy viên thị ủy thì có thể đổi trắng thay đen, lấy thúng úp voi sao?

Vương Quý Dân coi thường nói một câu, không để ý tới Vương Cường nữa, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.

Vương Cường sửng sốt, đang muốn cùng đi vào phòng với Vương Quý Dân lý luận một phen, nhưng cửa phòng lại bị Vương Quý Dân khóa lại, sau đó chỉ nghe Vương Quý Dân nói rằng:

- Đi ngủ đi, chuyện này con không cần lo lắng, lão già này bảo chứng cho con, Vệ tử tuyệt đối sẽ không thua thiệt gì đâu.

Vương Cường chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn không an tâm, vội vã xuống lầu đi tới nhà của Gia Vệ, đem chuyện này nói cho Gia Hồng Ngạo vừa xuất viện về nhà.

Nhưng khiến Vương Cường kì quái chính là, Gia Hồng Ngạo cùng với cha hắn lại trả lời y hệt nhau.

Cái này khiến Vương Cường thực sự hết cách, chỉ có thể mang theo nghi vấn mà đi ngủ thôi.

Vào lúc này, tại cục cảnh sát.

Hai mắt Gia Vệ híp lại nhìn bốn người cảnh sát đã ngoài năm mươi này, bọn họ tuy rằng thân hình không có cao lớn, thế nhưng Gia Vệ biết, bốn người bọn họ, tuyệt đối mỗi người đều có thể đơn giản đánh gục một tên tráng hán như Quách Thành.

Làm cánh sát vài chục năm, bọn họ đã sớm luyện thành kỹ xảo thực chiến khác người.

Mà lúc này, bốn người lại muốn động thủ với Gia Vệ.

- Các người là muốn vu oan giá họa cho tôi?

Gia Vệ lộ ra sắc mặt trang nhã hỏi một câu.

- Ta nói, nếu như cậu chịu ký tên, chuyện này coi như xong, mà cậu bây giờ không ký tên, lát nữa có muốn ký tên cũng không được nữa đâu.

Người vừa đưa bút cho Gia Vệ nói.

Gia Vệ đứng dậy, đá cái ghế qua một bên, lạnh lùng nói:

- Cục cảnh sát có những kẻ bại hoại như các ngươi, chả trách tại sao trị an của xã hội vẫn không tốt lên được. Ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, ta không chủ động tìm người khác gây phiền phức, thế nhưng không có nghĩa ta sẽ không xuất thủ tự bảo vệ mình.

- Xuất thủ tự bảo vệ mình?

Một người cảnh sát cười nhạt nói:

- Ngươi cho là chúng ta giống như những người bảo vệ kia sao, một tên nhóc như ngươi cũng đánh không lại.

- Có đánh được hay không, thử xem sẽ biết.

Gia Vệ lạnh lùng nói, ưỡn ngực đứng thẳng, không có chút ý định ra tay nào.

Hắn đang hành động giống như là lần Khương Côn tìm đến hắn gây phiền phức, hắn biết là chỉ có bị động ra tay đánh trả mới có thể chiếm lấy lẽ phải được.

Bốn người cảnh sát cũng không cầm vũ khí, chỉ có tay trần, khi Gia Vệ nói ra những lời này, bọn họ cũng không chần chờ nữa, cả đám giống như có gắn lò xo ở chân, nhanh chóng lao lên công kích Gia Vệ.

Bốn đánh một, còn là bốn người cảnh sát lão luyện, dưới tình huống như vậy. Gia Vệ cũng phải cẩn thận nghênh chiến.

Bốn cú đá, hai cú đánh phía trên, hai cú đánh phía dưới, Gia Vệ cũng không có đứng chịu đòn, nếu bọn họ đã ra tay, hiện tại mình chính là bị buộc phải đánh trả, chính là tự vệ đúng luật.

- Bịch, bịch, bịch, bịch…

Gia Vệ khẽ quát một tiếng lấy tay cùng chân đón đỡ bốn cú đá, bốn âm thanh nặng nề vang lên, săc mặt Gia Vệ cũng hơi thay đổi.

Lực lượng của bốn người này, so với Quách Thành kia lớn hơn không ít, ngăn cản được công kích của bốn người, cũng khiến Gia Vệ cảm thấy đau đớn tận xương.

- Có thực lực, nhưng tâm bất chính, uổng phí nhân dân tín nhiệm các ngươi.

Gia Vệ tức giận quát to, hắn cũng không chần chờ nữa, trực tiếp ra tay.

Hai nắm tay, không chút do dự đánh về phía hai người, chân cũng không có rảnh rỗi, trong nháy mắt cũng đã xuất chiêu.

Bốn cảnh sát kia hiện đang bị thực lực của Gia Vệ khiến cho khiếp sợ, không ngờ Gia Vệ lại lập tức đánh trả, bốn người liền không kịp né tránh, nắm đấm trực tiếp giáng vào ngực bọn hắn, đánh lui bọn họ vài bước chút nữa thì té ngã.

Hai người sắc mặt trở nên tái nhợt, con hai người khác thì thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất.

Gia Vệ nhướng mày, bất quá một lát sau trên mặt hắn lại lộ ra một tia cười nhạt nói:

- Đây chính là thực lức của các người sao? Xem ra thì cũng chả khác gì mấy tên vệ sĩ kia.

- Thật sao?

Một viên cảnh sát sắc mặt đang tái nhợt chợt lạnh lùng cười, ánh mắt có chút e ngại nhìn Gia Vệ, sau đó hắn trực tiếp tung một cước đá vào bàn chân một người cảnh sát khác, liền nghe được một tiếng “Rắc”, bàn chân của người kia trực tiếp gãy rời.

Hai người khác cũng làm như thế, nhưng không phải là gãy chân, mà là gãy tay, có người còn tự đánh vỡ đầu, trên mặt đều là máu tươi, biểu hiện dị thường kinh khủng.

Gia Vệ thấy vậy, đầu tiên là ngơ người ra sau đó thì sắc mặt liền đại biến.

Hắn biết, chuyện mình làm ở đây hoàn toàn không có người chứng kiến, chính mình cùng những sĩ quan cao cấp này phát sinh xung đột, vậy thì người bị bất lợi nhất chính là mình, sau khi ra ngoài, dù nói cái gì cũng sẽ không có ai tin.

Ngay khi Gia Vệ muốn nói điều gì đó, cửa phòng thẩm vấn bất chợt bị đá văng, một đội đặc công đầu trùm vải đen, cầm súng tự động xông tới, hơn mười họng súng chĩa vào người Gia Vệ, chỉ cần Gia Vệ có một chút động tác, thì hơn mười khẩu súng kia sẽ đồng loạt nã vào người hắn, biến hắn thành tổ ong.

Sắc mặt Gia Vệ đại biến, hắn thật không ngờ, mẹ của Tôn Diệu Kiệt làm lớn chuyện như vậy, đồng thời lại dám lấy việc công làm việc tư, dĩ nhiên lại dám xuất động cả đặc công, cùng với bốn viên cảnh sát cao cấp làm kẻ bị hại, để hãm hại chính mình.

- Đem hắn bắt lại cho ta, hắn chính là một tên côn đồ, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của xã hội và nhân dân.

Tên cảnh sát bị đánh vớ đầu rống lớn nói, ở chỗ này, chức quan của hắn là lớn nhất, những đặc công này cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.

- Chuyện gì xảy ra?

Lương đội trưởng đi vào, thấy bốn người cảnh sát bị thương, lại nhìn Gia Vệ không chút tổn thương nào, lông mày hắn nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Gia Vệ.

- Lương đội trưởng, bọn họ làm như vậy là để hãm hại tôi, không phải là do tôi đánh, là chính bọn họ tự làm mình bị thương.

Gia Vệ vội vàng nói, sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng không có chút kinh hoàng nào.

Gia Vệ không có chỗ dựa, bị hãm hại thành như vậy, hâu như là hết đường chối cãi, hắn lúc này chỉ còn có thể gửi gắm hi vọng ở Lương đội trưởng thôi.

Hơn mười khẩu súng tự động nhắm vào Gia Vệ, Gia Vệ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng vào Lương đội trưởng.

- Lương đội trưởng, lẽ nào lời nói của bọn tôi mà cậu cũng không tin sao?

Tên cảnh sát bị đánh vỡ đầu kia lạnh giọng hỏi, Lương đội trưởng chỉ là một viên cảnh sát nhỏ, hắn căn bản là không để vào mắt, thế nhưng dù sao nơi này cũng là do Lương đội trưởng làm chủ, hắn cũng cần phải được Lương đội trưởng đồng ý mới được.

Lương đội trưởng lại nhìn bốn người bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Gia Vệ lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Chuyện này còn phải chờ điều tra, nếu chuyện này xảy ra ở phân cục của chúng tôi, làm phiền bốn vị trưởng quan ở lại đây phối hợp với cục của chúng tôi để điều tra chi tiết.

- Làm càn, chúng tôi bây giờ bị thương như vậy, làm sao có thể tiếp tục lưu lại đây?

Một tên cảnh sát tự đánh gãy tay mình tức giận nói:

- Còn cần điều tra cái gì nữa? chúng tôi bị tên côn đồ này đánh thành như vậy, lẽ nào vết thương của bọn tôi là tự mình gây ra sao.

- Không nhất định là thế, vụ án như vậy không phải là chưa từng xảy ra, hiện tại xác định chứng cứ trước đã, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Lương đội trưởng lạnh lùng nói, không có chút ý tứ thỏa hiệp nào.

- Ngươi…

Bốn người giận giữ, bọn họ bất kể như thế nào cũng không ngờ tới, một tên đội trưởng của một cái phân cục nho nhỏ, cũng dám nói như vậy với bọn họ.

Nhưng mà vừa lúc đó, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau Lương đội trưởng:

- Vụ án này đã rất rõ ràng rồi, Gia Vệ kia căn bản chính là một tên côn đồ, không phải là lần đầu tiên đánh người, còn cần phải điều tra tiếp sao?

Một cảnh sát trung niên mặc đồng phục chỉnh tề đi tới từ phía sau Lương đội trưởng, hắn so với Lương đội trưởng thấp hơn một chút, nhưng khiến người ta cảm giác hắn lại có vẻ như cao lớn hơn cả Lương đội trưởng, vẻ mặt uy nghiêm, rất rõ ràng là một thói quen của kẻ bề trên.

- Cục trưởng, sao có thể định án một cách qua loa như thế?

Sắc mặt Lương đội trưởng biến đổi, người này mới là người có thể làm chủ ở phân cục.

- Thế nào gọi là định án qua loa? Gia Vệ lúc trước đánh Khương Côn, sau lại đánh Tiền Thiếu Xuất, hôm nay lại ở quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ đánh nhiều người như vậy, hiện tại còn đem bốn bị trưởng quan đánh thành ra thế này, còn không phải là kẻ nguy hại đến an toàn của xã hội và nhân dân hay sao?

Cục trưởng lạnh lùng nói.

- Hay cho một câu nguy hại đến xã hội và nhân dân, lẽ nào tôi mặc cho những người đó đánh tôi giết tôi, mà tôi không thể tự vệ hay sao? Bất kể là Khương Côn, Tiền Thiếu Suất hay là người trong quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ cùng với bốn người cảnh sát kia nữa, đều là bọn họ muốn đánh tôi trươc, tôi mới ra tay bảo vệ mình, nếu như vậy cũng trái pháp luật, có đúng hay không bọn họ đem tôi đánh chết, thì tôi mới không làm trái luật, mới tình là bọn họ có tội?

Gia Vệ lanh lùng nói.

- Đừng có xảo biện, ngươi có gì mà chưa từng làm, ngày hôm nay đánh bốn vị cảnh sát bị thương nặng, thì là phạm vào trọng tội, khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, bằng không súng đạn không có mắt đâu.

Cục trưởng lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Vẻ mặt Gia Vệ tức giận, nhưng cũng không dám manh động, dù sao hơn mười khẩu súng tự động kia có thể trong nháy mắt biến hắn thành tổ ong, mà chính hắn không có làm gì thì bọn họ cũng không dám nổ súng.

Bất quá, vừa lúc đó bên ngoài cục cảnh sát đột nhiên vang lên tiếng loa phóng thanh.

- Người bên trong nghe đây, tất cả đã bị bao vây, mọi người bỏ vũ khí xuống bước ra ngoài, bằng không sẽ cho nổ tung chỗ này.